Cố Quân Thiên ngồi cùng Chu Thanh Hạo, trò chuyện vui vẻ trong lúc chuẩn bị kế hoạch tiếp theo.
Kế hoạch đó chính là dựa vào lực lượng binh lính do Chu Thanh Hạo kiểm soát, thực thi thủ đoạn sắt máu, dứt khoát trấn áp và nghiền nát tầng lớp sĩ phu trong Tấn Quốc.
Thời đại này, rất nhiều người đều có đất phong, mà có đất phong tức là có thể nuôi tư binh, nuôi gia nô riêng.
Theo như dự tính ban đầu của hắn, chỉ định giết vài người, trước tiên tự mình nắm quyền chính, rồi từ từ toan tính, như vậy sẽ không gây ra phản kháng quy mô lớn.
Nhưng nếu hắn muốn giết nhiều người hơn, thì e rằng Tấn Quốc sẽ rơi vào loạn lạc, đồng thời khiến tầng lớp sĩ phu phản ứng dữ dội hơn nữa.
Dù sao, làm như vậy cũng có cái lợi riêng.
Ban đầu, hắn chỉ có thể tiến hành biến pháp, giờ đây, hắn đã có thể tiến hành cải cách.
Thi hành một chế độ hoàn toàn mới, nhất định phải lật đổ tầng lớp thống trị hiện tại.
Nếu chỉ là biến pháp, sau này hắn muốn đề bạt nhân tài xuất thân bình dân, muốn phân chia quyền lợi cho thứ dân, khẳng định sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại. Nhưng giờ đây, nếu nhân một lần giết sạch, sau này Tấn Quốc liền có thể hoàn toàn tuân theo ý tưởng của hắn mà vận hành.
Dĩ nhiên, dân chúng thời đại này phần lớn mê muội hồ đồ, không có tư tưởng độc lập của mình, hắn muốn hoàn toàn biến cách, muốn quản lý tốt bách tính, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng cũng không phải là không thể làm được.
Người ta vẫn nói: "Chính quyền sinh ra từ nòng súng", hắn có Chu Thanh Hạo giúp đỡ, sớm muộn gì cũng có thể thành công.
Hơn nữa, thực hiện biến cách triệt để, đối với Chu Thanh Hạo cũng có lợi.
Nếu không làm như vậy, đám người trong triều đình sẽ mãi căm ghét Chu Thanh Hạo. Hắn muốn ở bên Chu Thanh Hạo, lại càng thêm khó khăn.
Nhưng chỉ cần hắn dùng thủ đoạn sắt máu trấn áp được mọi người, thì những kẻ đó sẽ không dám không nghe lời.
Vậy nên, cứ làm bạo quân đi.
Ngay khi Cố Quân Thiên vừa chuẩn bị xong tâm lý để làm bạo quân, thì đột nhiên nghe thấy lời tỏ tình của Chu Thanh Hạo.
Cố Quân Thiên vốn đang hơi thất thần, theo bản năng quay sang nhìn Chu Thanh Hạo.
Lúc này trời đã tối, trong phòng tắm tuy có đèn dầu, nhưng ánh sáng vẫn khá mờ ảo.
Hơi nước bốc lên mờ mịt, khiến Chu Thanh Hạo trong làn sương càng thêm mông lung huyễn hoặc.
Nhưng vì hai người ngồi rất gần nhau, Cố Quân Thiên vẫn có thể nhìn rõ mặt và thân thể của Chu Thanh Hạo.
Đôi mắt kiên định của Chu Thanh Hạo phản chiếu ánh sáng đèn dầu, tựa như bảo thạch lấp lánh, khiến người khác không khỏi muốn tiến lại gần.
Cố Quân Thiên còn nhớ khi trước giúp hắn chà lưng, cảm giác làn da của Chu Thanh Hạo - mềm mại và rắn chắc, như một yêu tinh câu dẫn người ta.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả lý tưởng và tính toán tương lai đều bị kéo trở về hiện thực.
Cơ thể hắn lập tức có phản ứng.
May là hắn đang ngồi trên nền đá, vừa lau người xong liền phủ một lớp tơ lụa mỏng, không đến nỗi quá mức xấu hổ.
Cố Quân Thiên hoàn toàn không ngờ Chu Thanh Hạo sẽ tỏ tình.
Phải biết, theo nguyên tác cốt truyện, Chu Thanh Hạo tuy từng vô ý để nguyên chủ phát hiện hắn có tình cảm, nhưng khi nguyên chủ chủ động câu dẫn, thì lại bị cự tuyệt.
Ở bên một quân vương, đối với một thần tử chẳng có gì tốt cả.
Chu Thanh Hạo dù có yêu thích, nhưng cũng là người có chí hướng, chắc chắn không muốn bị người khác xem như một nam sủng.
Vậy nên Cố Quân Thiên ban đầu định từ từ bồi dưỡng tình cảm với hắn. Hắn nghĩ, chỉ cần chờ đến khi Chu Thanh Hạo hoàn toàn tin tưởng mình, không còn e ngại nữa, thì hai người sẽ thuận lý thành chương ở bên nhau.
Nhưng hiện tại, Chu Thanh Hạo lại đột nhiên tỏ tình!
Là vì không khí trong phòng tắm quá tốt sao?
Là do hắn chủ động tiếp cận và thành thật với Chu Thanh Hạo?
Hay là bởi vì hắn - so với nguyên chủ - càng khiến Chu Thanh Hạo rung động?
Cố Quân Thiên nhất thời không nói nên lời, liền thấy ánh mắt Chu Thanh Hạo dần trở nên ảm đạm, đầu cũng cúi xuống.
Hắn không nghĩ ngợi gì liền bật thốt:
"Thúc phụ, ta cũng thích ngươi."
Dù sao Chu Thanh Hạo cũng đã tỏ tình, hắn không thể không có phản hồi.
Vừa nói ra, Cố Quân Thiên mới nhận ra mình vẫn xưng hô là "thúc phụ".
Thúc phụ à...
Thầm lặp lại hai lần cách xưng hô đó, Cố Quân Thiên bỗng thấy có chút k*ch th*ch.
Chờ đến tương lai, nếu như khi trên giường vẫn gọi như vậy...
Không thể nghĩ nữa, nghĩ tiếp là hắn không kiềm chế được mất.
Lớp tơ lụa mỏng trên người hắn, sớm đã không còn giữ được dáng vẻ ban đầu...
Cố Quân Thiên cảm thấy định lực của mình hơi yếu, nhưng chuyện này thật sự không thể trách hắn. Nếu một người tắm chung với người mình thích mà còn không có chút phản ứng nào, vậy người đó chắc chắn là... hoạn quan.
Chu Thanh Hạo vừa tỏ tình xong, liền bắt đầu hối hận.
Hắn đây chẳng phải là ỷ vào việc Cố Quân Thiên cần dùng đến hắn mà ép buộc người ta hay sao?
Nhưng nếu không nhân lúc này, hắn e rằng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội ở bên Cố Quân Thiên.
Thấy Cố Quân Thiên mãi không lên tiếng, Chu Thanh Hạo càng lúc càng hối hận, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Nếu Cố Quân Thiên nổi giận thì sao đây?
Đúng lúc Chu Thanh Hạo còn đang rối rắm, Cố Quân Thiên đột nhiên đáp lại tình cảm của hắn.
Chu Thanh Hạo lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Quân Thiên.
Cố Quân Thiên mỉm cười, không có vẻ gì là khó chịu.
Nhưng... bị một người bề trên để ý như thế, sao hắn có thể vui mừng cho được?
Chỉ có thể nói, Cố Quân Thiên đã học được cách che giấu cảm xúc.
Trước đây hắn không phải như vậy. Ba năm nay, chẳng lẽ đã chịu quá nhiều khổ sở?
Hoặc cũng có thể là... hắn không biết cách dạy dỗ trẻ con, nhưng trong ba năm này, đã có ai đó tận tâm dạy dỗ thay hắn?
Chu Thanh Hạo tâm loạn như ma, ánh mắt vẫn chăm chăm dõi theo Cố Quân Thiên.
Thấy vẻ mặt ngốc nghếch của hắn, Cố Quân Thiên rốt cuộc không nhịn được, cúi người hôn lên má Chu Thanh Hạo đang ngồi trong bồn tắm, cười nói:
"Thúc phụ, nước sắp nguội rồi, chúng ta ra ngoài thôi."
Chu Thanh Hạo chỉ cảm thấy nơi được hôn tê rần, cảm giác đó lan tận lên trán.
Trong đầu hắn giờ hỗn loạn vô cùng, chẳng nghĩ ra được gì, chỉ đành thuận theo:
"Được."
Thấy dáng vẻ này của Chu Thanh Hạo, Cố Quân Thiên nhịn không được bật cười, rồi nắm lấy tay hắn.
Ban đầu Cố Quân Thiên có chuẩn bị chỗ ở riêng cho Chu Thanh Hạo.
Nhưng nghĩ đến nguyên cốt truyện, Chu Thanh Hạo từng nhiều lần gặp ám sát, hắn liền không dám để y ở một mình.
Người thời đại này có khi rất thẳng thừng, trên triều đấu không được thì dứt khoát ám sát.
Mà những người trong cung, hắn cũng chưa hoàn toàn nắm chắc, để Chu Thanh Hạo ở lại trong cung một mình thật sự không an toàn. Trừ khi ở cùng hắn.
Đám tông thất tuy không muốn hắn nắm quyền, nhưng cũng không định giết hắn. Thái hậu Vương lại càng không có lý do để làm thế - nếu hắn chết, Thái hậu và đám người thân tín bên cạnh chắc chắn sẽ bị đuổi đi.
Vậy nên họ sẽ không giết hắn.
Nghĩ đến đó, Cố Quân Thiên liền đưa Chu Thanh Hạo về tẩm cung của mình:
"Hôm nay, quả nhân muốn ngủ chung một giường với thúc phụ."
Mãi đến khi ấy Chu Thanh Hạo mới lấy lại tinh thần, bắt đầu quan sát xung quanh.
Trong phòng có thắp đèn, nhưng vẫn khá tối.
Trước kia hắn đã từng đến nơi này, nhưng giờ đây nhìn lại, cảm giác hoàn toàn khác.
Đây là chỗ ở của Cố Quân Thiên, hôm nay hắn cũng muốn ở lại đây sao?
Cố Quân Thiên đưa hắn về đây, là có ý gì?
Tẩm cung của Cố Quân Thiên rất rộng, hơn nữa trong phòng bài trí rất ít, không có nơi để giấu người. Chỉ cần đuổi hết người hầu ra ngoài, thì nói chuyện trong tẩm cung cũng không cần lo bị người ngoài nghe lén.
Thấy Chu Thanh Hạo có chút căng thẳng, Cố Quân Thiên liền tìm chuyện để nói với hắn: "Thanh Hạo, ngày mai ta muốn đến doanh trại của ngươi xem thử."
Hắn muốn đối phó với hoàng thất, nhưng không thể cứ thế ra tay ngay được.
Trước khi hành động, hắn cần chuẩn bị một số việc, mà muốn chuẩn bị thì nhất định phải tiếp xúc với binh lính của Chu Thanh Hạo.
Hành động tiếp theo của hắn, đều dựa cả vào những binh sĩ đó.
"Ngày mai ta sẽ dẫn bệ hạ đến doanh trại." Chu Thanh Hạo đáp.
Cố Quân Thiên muốn đến doanh trại của hắn, tất nhiên là có tính toán. Nhưng hắn cũng không định ngăn cản.
Cố Quân Thiên bật cười, rồi nói: "Thúc phụ, chúng ta đi ngủ thôi."
Ánh mắt Chu Thanh Hạo dừng lại trên chiếc giường, nghĩ đến câu nói trước đó của Cố Quân Thiên: "Ta thích ngươi." Lại nghĩ đến bản thân sắp sửa mất mạng, nghĩ đến người đứng sau Cố Quân Thiên...
Chu Thanh Hạo nói: "Bệ hạ, thần muốn phụng dưỡng ngài."
Cố Quân Thiên hơi sửng sốt.
Chu Thanh Hạo lại nói lần nữa: "Bệ hạ chưa cưới vợ, thần có thể phụng dưỡng bệ hạ."
Mọi ý nghĩ mà Cố Quân Thiên vất vả lắm mới đè nén được, lập tức trỗi dậy.
Chu Thanh Hạo đây là... tự mình dâng tới giường!
Vừa nãy Chu Thanh Hạo đã tắm rồi, nhưng chưa cạo râu.
Lúc này đứng trước mặt hắn là một tráng hán cao lớn.
Một người đàn ông như vậy, kết hợp với hai chữ "phụng dưỡng" nghe thật không hợp... nhưng Cố Quân Thiên lại cảm thấy vô cùng k*ch th*ch.
Hắn nhìn chằm chằm Chu Thanh Hạo, giọng trầm xuống: "Thúc phụ..."
Chu Thanh Hạo lại chợt thấy hối hận.
Hắn chợt nghĩ ra, bản thân mình còn chưa cạo râu, với dáng vẻ hiện tại thật sự khó coi.
Hồi còn trẻ, hắn từng được tiên hoàng sủng ái, có người nói tiên hoàng luyến đồng, lúc đó hắn đúng là có mị lực hấp dẫn người khác.
Nhưng hiện giờ...
"Bệ hạ, thần thô lậu không ra gì..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Cố Quân Thiên ôm lấy, hôn lên môi.
Cố Quân Thiên nói: "Thúc phụ, ngày mai ngươi nhất định phải cạo râu."
May mà râu của Chu Thanh Hạo không nhiều, cũng từng được tỉa gọn, nếu không mà rối tung lên thì... thật khó mà gần gũi.
Còn những chuyện khác...
Hiện tại hắn là một thanh niên máu nóng, người mình thích đã chủ động thổ lộ, còn chủ động mời gọi, hắn thật sự không thể dửng dưng.
Huống chi, sắp tới hắn sẽ rất bận rộn, thời gian ở bên Chu Thanh Hạo cũng không còn nhiều, phải biết trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại!
Nói cho cùng... ở thời đại này, tình cảm phát triển nhanh vốn là chuyện rất bình thường, mà loại tình cảm đó chưa chắc đã là ái tình nam nữ, có thể là tình bằng hữu, cũng có thể là tình quân thần.
Nhất kiến như cố, vừa gặp đã muốn sống chết cùng nhau, chuyện như vậy đâu đâu cũng có.
Tình cảm giữa hắn và Chu Thanh Hạo tiến triển nhanh một chút... cũng là bình thường thôi?
Lúc này, Cố Quân Thiên đã chẳng còn tâm trí để nghĩ nhiều, chỉ muốn được thân thiết cùng Chu Thanh Hạo.
Chu Thanh Hạo cũng nhiệt tình đáp lại.
Dáng vẻ của hắn không còn trẻ trung, tuổi tác cũng đã lớn, nếu không nhiệt tình một chút thì làm sao sánh được với những thiếu niên nam nữ trẻ tuổi bên cạnh bệ hạ?
Huống hồ, có lẽ hắn chỉ có cơ hội này mà thôi, tất nhiên phải biết quý trọng.
Hôm nay, Cố Quân Thiên chịu đưa hắn vào cung, không cự tuyệt hắn, mới khiến chuyện này có thể thành. Về sau, hắn chưa chắc còn có thể tiến cung lần nữa.
Nghĩ vậy, Chu Thanh Hạo ôm chặt lấy Cố Quân Thiên.
Nhưng rất nhanh, hắn lại nhận ra không ổn.
Tay hắn quá thô, sợ làm trầy xước da của Cố Quân Thiên.
Bây giờ hắn... thật sự không còn khiến người ta yêu thích nữa rồi.