Ở thời đại này, đánh giặc thật sự rất cực khổ, đặc biệt là Chu Thanh Hạo còn ở chung với binh lính.
Tay hắn vô cùng thô ráp, trên bề mặt đầy những vết nứt nẻ.
Cố Quân Thiên bị đôi tay này chạm vào, liền cảm thấy da mình hơi đau.
Là Tấn Vương được nuông chiều từ nhỏ, da thịt hắn mềm mại non mịn, ngay cả khi còn trẻ Chu Thanh Hạo cũng không bằng hắn, huống chi là Chu Thanh Hạo của hiện tại.
Cố Quân Thiên đối với tình trạng của bản thân có chút bất mãn.
Hắn thích người cường tráng, cũng hy vọng bản thân có thể cường tráng giống như Chu Thanh Hạo.
Chỉ là hiện tại, Chu Thanh Hạo cường tráng đang nằm trong lòng hắn, cảm giác này cũng rất không tệ.
Chỉ là đôi tay của Chu Thanh Hạo... Cố Quân Thiên cầm lấy tay hắn, tỉ mỉ hôn lên từng ngón.
Nhìn đôi tay như vậy của Chu Thanh Hạo, hắn cảm thấy xót xa.
Chu Thanh Hạo vốn đang chán ghét chính mình, bị Cố Quân Thiên bắt lấy tay mà hôn, liền lập tức kinh hoảng, muốn rút tay về, nhưng Cố Quân Thiên dùng sức rất mạnh, mà hắn lại sợ làm Cố Quân Thiên bị thương, không dám dùng lực.
Cuối cùng, tay hắn vẫn bị khống chế trong tay Cố Quân Thiên.
Sau đó là toàn thân hắn.
Trong khoảnh khắc, Chu Thanh Hạo bỗng trở nên mờ mịt.
Hắn từng nghĩ, cho dù mình bức bách Cố Quân Thiên ở bên hắn, thì cũng chưa chắc thật sự có thể ở bên nhau.
Cố Quân Thiên chưa chắc thích nam nhân, cho dù có thích, người như hắn, cũng khó mà khiến người khác sinh ra hứng thú.
Thế nhưng mọi chuyện hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của hắn.
Cố Quân Thiên rất có hứng thú, đến mức cả đêm hôm đó, hắn không sao ngủ yên.
Sáng hôm sau, Chu Thanh Hạo từ cơn mơ màng tỉnh lại, toàn thân vẫn còn ngơ ngác.
Có khoảnh khắc, hắn cảm thấy Cố Quân Thiên thật sự thích hắn.
Đêm qua, Cố Quân Thiên luôn dịu dàng, còn vô cùng chu đáo chăm sóc hắn.
Nam tử cùng nam tử hành phòng, người ở phía dưới theo lý phải rất khó chịu, nhưng bởi vì Cố Quân Thiên vô cùng cẩn thận, hắn cũng không cảm thấy quá mức không thoải mái.
Sau khi xong việc, Cố Quân Thiên đích thân giúp hắn lau người, chăm sóc tỉ mỉ, còn ôm hắn vào giấc ngủ.
Những hành động đó của Cố Quân Thiên khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Thậm chí hắn đã nghĩ, có phải bao năm qua hắn trả giá, cuối cùng cũng khiến Cố Quân Thiên động lòng, khiến Cố Quân Thiên yêu thích hắn?
Nhưng hắn từng lưu lại người bên cạnh Cố Quân Thiên, đều bị Cố Quân Thiên đuổi đi. Thanh kiếm hắn đưa, cũng bị Cố Quân Thiên nung chảy.
Chu Thanh Hạo duỗi tay, sờ lên râu của mình.
Quân thượng xưa nay vốn khinh thường những kẻ thô lỗ, trước kia từng chê bai thuộc hạ da đen, tướng mạo thô kệch, sao có thể thích hắn được.
Chờ lát nữa, hắn nhất định phải cạo râu đi.
Tối qua quả thực quá đỗi mỹ mãn, hắn phải chăm chút bản thân cho tốt, tận tâm hầu hạ Cố Quân Thiên, biết đâu còn có thể trước khi chết được thêm vài lần thánh sủng, như vậy cả đời này cũng xem như không uổng.
Hắn đã hơn ba mươi tuổi, có người ở độ tuổi này đã làm ông rồi, hắn vẫn còn được tận hưởng những gì đáng được tận hưởng, có chết cũng chẳng thiệt gì.
Chu Thanh Hạo nghĩ như thế, tâm tình vô cùng thư thái.
Mà lúc này, Cố Quân Thiên cũng đã tỉnh dậy.
Mới vừa xuyên đến nơi này đã được gặp người mình yêu hợp ý, tâm trạng hắn cũng rất tốt.
Ngủ một đêm, hắn không còn giống hôm qua, vội vã muốn lập công thống nhất thiên hạ nữa.
Hôm qua là vì vừa hấp thụ ký ức nguyên chủ, trong lòng có phần nghẹn khuất nên mới gấp gáp đoạt quyền. Nhưng thực ra, chậm một chút cũng chẳng sao.
Dù gì thì hắn có Chu Thanh Hạo ở đây, những kẻ kia về sau chắc chắn không dám chống đối hắn.
Cố Quân Thiên nghĩ vậy, liền ôm lấy Chu Thanh Hạo vào lòng, lại hôn thêm một cái.
Chu Thanh Hạo ôn hòa nhìn hắn, ánh mắt đầy trìu mến.
Cố Quân Thiên trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu - thống nhất thiên hạ có thể đợi thêm, nhưng hắn đã có được Chu Thanh Hạo!
"Thúc phụ, người không khoẻ ở đâu sao?" Cố Quân Thiên hỏi.
Tối qua lúc ở trên hắn cũng gọi là thúc phụ, lúc ấy phản ứng của Chu Thanh Hạo khiến lòng hắn ngứa ngáy. Hắn tính về sau sẽ luôn dùng cách xưng hô này, không thay đổi.
Chu Thanh Hạo đáp: "Thần không có gì không khoẻ."
Hắn thực sự không có gì không khoẻ, những thương tích nhỏ đêm qua, với hắn mà nói chẳng đáng kể chút nào.
Trước kia hắn từng chịu trọng thương, còn nghiêm trọng gấp trăm ngàn lần thế này.
Tuy Chu Thanh Hạo nói không có việc gì, nhưng Cố Quân Thiên vẫn đè hắn lại, tự tay kiểm tra một lượt.
Chu Thanh Hạo có chút xấu hổ, đồng thời lại thêm phần cảm thán - quân thượng của hắn thật sự đã trưởng thành.
Quân thượng cư xử vừa cứng rắn lại vừa mềm mỏng, điều này ngoài dự liệu của hắn.
Vết thương của hắn lại ở chỗ chẳng hay ho gì, vậy mà quân thượng vẫn tự mình kiểm tra...
Cố Quân Thiên xác nhận thân thể Chu Thanh Hạo không đáng ngại mới đứng dậy mặc quần áo, thuận tiện sai người dọn bữa sáng lên.
Hắn còn dặn dò đặc biệt, bảo bọn họ mang đến nhiều hơn một chút - dù sao khẩu phần ăn của Chu Thanh Hạo nhìn đã biết là không nhỏ.
Tông thất quý tộc Tấn quốc mỗi ngày ăn ba bữa, còn thứ dân dưới đó, chỉ cần không chết đói đã là may mắn lắm rồi.
Bữa sáng gồm có thịt dê ninh, rau muối, vài loại nước chấm, một đĩa trứng gà luộc và một nồi cháo kê.
Trứng gà to cỡ trứng chim nhỏ, nên bưng lên hẳn mười quả.
Cố Quân Thiên cảm thấy một mình hắn cũng có thể ăn hết cả mười.
Hắn mời Chu Thanh Hạo ngồi lên chiếu, cùng nhau ăn sáng, rồi cầm một quả trứng gà lột vỏ.
Việc này khiến tỳ nữ định lột trứng cho hắn kinh hoảng quỳ xuống xin tội.
Cố Quân Thiên liền đuổi nàng ta ra ngoài, tiếp tục tự tay lột trứng, lột xong đặt vào chén Chu Thanh Hạo.
"Quân thượng..." Chu Thanh Hạo có chút bất an.
Cố Quân Thiên nói: "Thúc phụ, người im lặng ăn đi, không cần khách sáo với ta như vậy." Với quan hệ giữa hai người, Chu Thanh Hạo không cần phải biểu hiện quá dè dặt trước mặt hắn.
Nhưng có vài chuyện cần thời gian mới thay đổi được, vì thế hắn cũng không vội vàng.
Nghĩ vậy, Cố Quân Thiên lại lột thêm một quả trứng cho Chu Thanh Hạo.
Mười quả trứng, hắn lột sáu cái cho Chu Thanh Hạo, phần còn lại hắn ăn. Thịt dê cũng chia phần, Chu Thanh Hạo được nhiều hơn hắn.
Khẩu phần ăn của hắn không bằng Chu Thanh Hạo, điều này khiến hắn có chút buồn phiền.
Sau này, hắn muốn rèn luyện giống như binh lính dưới trướng Chu Thanh Hạo, cố gắng luyện thành thân hình cường tráng hơn cả y, ăn cũng nhiều hơn y.
Ăn sáng xong, Cố Quân Thiên bảo người mang công vụ hắn cần xử lý đến, dặn sẽ làm vào buổi tối, rồi nhìn sang Chu Thanh Hạo: "Thúc phụ, hôm qua người đã đồng ý đưa ta đến quân doanh xem thử."
Hai vạn đại quân của Chu Thanh Hạo hiện đang đóng quân ở ngoài thành.
Sau này, khi hắn giúp Cố Quân Thiên chấp chính, một phần quân lính sẽ ở lại đô thành làm lực lượng phòng thủ, phần còn lại sẽ trở về quê nhà cày cấy.
Tấn quốc không đủ sức nuôi nhiều quân đội như vậy. Nếu giữ cả hai vạn người ở lại đô thành, chỉ riêng vấn đề lương thực đã là điều không thể lo nổi.
"Quân thượng, quân doanh có phần lộn xộn, dơ bẩn."
"Không sao." Cố Quân Thiên đáp.
Hắn đã nói vậy, Chu Thanh Hạo cũng không phản đối nữa, liền đưa hắn xuất thành.
Hai người cùng đi xe ngựa ra ngoài, trên đường đi, Cố Quân Thiên nhìn kỹ những con ngựa chiến kia.
Bàn đạp và móng sắt lẽ ra nên trang bị, nhưng hiện giờ Tấn quốc thiếu sắt.
Tìm mỏ quặng cần thời gian, luyện sắt cũng cần thời gian, lại còn cần nhân lực và thợ thủ công.
May mắn hắn là Tấn Vương.
Ở đô thành có nhiều thợ thủ công thuộc quyền sở hữu của hắn, sau này còn có thể đoạt thêm một số từ tay các tông thất khác.
Ngoài ra, hắn còn muốn nghĩ cách để nhiều người biết chữ hơn.
Thời đại này, người biết chữ quá ít.
Tất cả sách vở đều viết trên thẻ tre, nặng nề, một bó thẻ tre viết không được bao nhiêu chữ, gặp chiến loạn thì càng khó mang theo.
Cũng vì nguyên nhân đó, văn nhân khi viết thư đều phải giản lược tối đa, có thể lược chữ là lược, khiến đời sau nếu không có người dạy cách ngắt câu và nghĩa từ thì hoàn toàn không thể học.
Tự khắc trên thẻ tre lại rất khó viết, hơn nữa mỗi nước còn dùng chữ viết khác nhau.
Ở thời đại này, tri thức là thứ bị độc quyền - chỉ có những thế gia đại tộc truyền đời mới có nhân tài biết chữ.
Thứ dân căn bản không có cơ hội học chữ, còn đám sĩ tử hàn môn bị giai cấp thống trị xem thường, tổ tiên họ thật ra cũng từng phú quý, chỉ là sa sút mà thôi.
Đối với họ, nếu trong nhà có hai quyển sách thì cũng xem như gia sản tổ truyền rồi.
Bằng không, họ sẽ chẳng có cách nào học chữ cả.
Cố Quân Thiên cảm thấy chữ viết thời này thật phiền phức, chờ ngày hắn thống nhất thiên hạ, nhất định phải thống nhất văn tự.
Ngoài ra, việc dùng thẻ tre để viết cũng rất bất tiện.
Hắn thấy nên tìm cách làm ra giấy.
Muốn khuyến khích dân chúng đọc sách, tốt nhất là có trường học do triều đình mở - nhưng cái đó lại cần tiền, hoặc ít nhất là lương thực.
Nhưng mà, bá tánh Tấn Quốc hiện giờ vẫn còn rất nhiều người ăn không đủ no.
Nói xong câu đó, chủ đề liền xoay sang việc nông nghiệp trở thành chuyện quan trọng nhất.
Trong đầu Cố Quân Thiên hiện lên một số phương pháp canh tác, lại nghĩ đến muốn thực hiện những phương pháp đó thì cần có đủ tiểu lại (chức quan cấp thấp ở địa phương) hỗ trợ...
Cố Quân Thiên suy nghĩ rất nhiều, dần trầm mặc, không nói chuyện thêm gì với Chu Thanh Hạo.
Chu Thanh Hạo lặng lẽ nhìn hắn, hoàn toàn không có chút bất mãn nào.
Hắn từ đầu đến cuối, chưa bao giờ mong đợi Cố Quân Thiên sẽ yêu thích mình bao nhiêu, chỉ cần được ở bên cạnh hắn là đủ rồi.
Hai người chẳng mấy chốc đã đến quân doanh ngoài thành.
Bên ngoài đô thành vẫn luôn có quân doanh đóng quân. Nói là quân doanh, kỳ thật cũng chỉ là những căn phòng tạm bợ được dựng nên từ gỗ và bùn đất, miễn cưỡng che mưa chắn gió.
Gặp trận mưa to một chút là nước sẽ thấm vào trong, bên ngoài mưa to, bên trong cũng không yên.
Binh lính trong quân doanh, trông cũng vô cùng nhếch nhác.
Những vị tướng ra đón tiếp, người nào người nấy tóc tai rối bù, trên người còn bốc lên mùi mồ hôi nồng nặc.
So với đám người này, Chu Thanh Hạo quả thực sạch sẽ không tưởng nổi.
Nếu là nguyên chủ ở đây, chắc chắn sẽ chán ghét đến cực độ, nhưng Cố Quân Thiên lại không hề để lộ một chút ghét bỏ nào.
Những người này vừa mới dốc sức bảo vệ Tấn Quốc.
Hắn có thể khinh thường lũ quý tộc ăn chơi sa đọa suốt ngày, nhưng lại không thể xem thường những người binh lính đang liều mình vì nước này.
Ngày hôm qua Cố Quân Thiên đã gặp qua một số tướng lĩnh, những người đó đều có địa vị cao, không ở trong quân doanh.
Những vị tướng lĩnh trước mắt đều xuất thân bần hàn, chức vị thấp, nếu đổi là các thống soái khác thì chắc chắn không nhận ra họ, nhưng Chu Thanh Hạo lại có thể gọi đúng tên từng người, còn giới thiệu cho Cố Quân Thiên.
Những người kia khi được Chu Thanh Hạo gọi đúng tên thì vô cùng cảm động.
Đến khi Cố Quân Thiên trò chuyện với bọn họ, nói họ đã cực khổ nhiều, họ càng thêm xúc động, quỳ rạp xuống đất khóc rống.
Thời đại này, khoảng cách giữa các giai cấp là một bức tường khổng lồ.
Mà giờ đây, Tấn Vương lại thân thiết như vậy với họ, đương nhiên khiến họ vô cùng cảm kích, xúc động đến mức không kiềm được nước mắt.
Cố Quân Thiên hoàn toàn hiểu được tâm trạng của họ. Bản thân hắn cũng muốn bồi dưỡng những người như thế.
Nghĩ vậy, Cố Quân Thiên đích thân đỡ họ đứng dậy.
Thấy hắn không chê họ dơ bẩn, còn đưa tay nâng đỡ, những người đó càng thêm xúc động, đến mức giờ phút này, họ đều nguyện vì Cố Quân Thiên mà xả thân liều chết.
Tất nhiên, vốn dĩ bọn họ cũng đã liều chết vì Tấn Quốc, vì Tấn Vương rồi.
Sau khi trò chuyện một chút với họ, Cố Quân Thiên liền quay sang nhìn Chu Thanh Hạo:
"Thúc phụ, ngươi dẫn ta đi xem xung quanh một chút đi."
"Dạ, quân thượng." Chu Thanh Hạo liếc mắt nhìn đám tướng lĩnh vừa được Cố Quân Thiên đỡ dậy, rồi dẫn hắn đi về phía trước.
Hắn cảm thấy quân thượng của mình thật sự rất giỏi thu phục lòng người.
Nếu nhiều lần như vậy nữa, không bao lâu, đám binh lính này sẽ hết lòng trung thành với quân thượng.
Đến lúc đó, dù quân thượng có muốn giết hắn, cũng không cần phải lo sẽ để lại hậu hoạn gì.
Như vậy cũng tốt, hắn không cần lo sau khi mình chết đi, quân thượng sẽ rơi vào nguy hiểm.