Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 165

Cố Quân Thiên cẩn thận quan sát tình hình trong quân doanh mà Chu Thanh Hạo quản lý.

 

Thời đại này, tri thức và văn hóa đều được truyền thừa theo dòng tộc, bản lĩnh hành quân đánh trận cũng như thế. Những vị tướng lĩnh, về cơ bản đều xuất thân từ những gia tộc có bề dày học vấn và quân sự, tuyệt đối không truyền dạy năng lực dẫn binh cho người ngoài.

 

Mấy vạn, thậm chí là mấy chục vạn binh lính, không phải cứ có là tốt - nếu tướng lĩnh không có bản lĩnh, thì chỉ riêng chuyện ăn uống, đại tiểu tiện của đám người đó cũng đã khó mà sắp xếp ổn thỏa!

 

Huống hồ, tầng lớp binh sĩ cấp thấp thời này, thậm chí cả tầng trung cấp tướng lĩnh, đại đa số đều không biết chữ, không hiểu tính toán, đến khái niệm quốc gia còn không có.

 

Hôm nay bị Tấn quốc bắt đi, bọn họ vì Tấn quốc mà đánh trận; ngày mai bị Tề quốc bắt đi, bọn họ cũng sẽ vì Tề quốc mà xông pha.

 

Dạng binh sĩ như vậy, rất khó quản lý.

 

Chu Thanh Hạo lại không xuất thân từ dòng dõi võ tướng. Phương pháp quản lý quân đội của hắn hoàn toàn là tự mình mày mò học hỏi.

 

Trong hoàn cảnh như vậy mà hắn vẫn có thể trở thành danh tướng một thời, có thể thấy năng lực của hắn mạnh mẽ đến mức nào.

 

So với những vị tướng cùng thời vốn không xem binh lính là người, Chu Thanh Hạo đã coi là rất tốt với binh lính, vì vậy mà quân đội dưới trướng hắn trung thành tận tụy.

 

Đặc biệt là hai vạn người ở đây, đều là binh tinh nhuệ do chính hắn cẩn thận bồi dưỡng.

 

Khi thực sự ra chiến trường, những dân phu bị bắt ép tòng quân kia cũng sẽ được nhóm tinh nhuệ này quản lý và dẫn dắt.

 

Thế nhưng, cuộc sống sinh hoạt của binh lính trong mắt Cố Quân Thiên vẫn là quá tệ.

 

Họ sống trong điều kiện vô cùng tồi tàn, quần áo thì không đồng bộ, đồ ăn thì chẳng khác gì chiến mã.

 

Chiến mã ăn đậu ngựa và cỏ khô, thì họ cũng ăn đậu ngựa và rau dại.

 

Cố Quân Thiên bắt chuyện với họ.

 

Hai bên nói chuyện có phần bất tiện, bởi ngôn ngữ của tầng lớp quý tộc Tấn quốc và ngôn ngữ của thường dân khác biệt rất lớn.

 

May mắn là vẫn không đến mức hoàn toàn không hiểu nổi nhau - chỉ cần nói chậm một chút, chăm chú nghe kỹ là được.

 

Sau khi đã thu thập được đủ thông tin, Cố Quân Thiên mới cùng Chu Thanh Hạo rời khỏi.

 

Lúc rời đi, ánh mắt đám binh lính nhìn hắn đã khác hẳn khi trước, từng người đều như sẵn sàng "kẻ sĩ chết vì tri kỷ".

 

Chu Thanh Hạo nhận ra điều đó, trong lòng cũng có chút ghen tị với đám binh sĩ kia.

 

Hắn vốn tưởng rằng Cố Quân Thiên chỉ biết chiêu hiền đãi sĩ với tầng lớp trí thức, không ngờ đối với binh sĩ bình thường cũng chẳng hề tỏ vẻ ghét bỏ.

 

Cho dù biết rõ đây là đang diễn trò, thì một quân vương có thể diễn đến mức độ này cũng đủ để khiến người ta sẵn lòng liều mạng vì hắn.

 

Huống chi, nhìn bộ dáng Cố Quân Thiên, hoàn toàn không giống đang diễn trò.

 

Sau khi lên xe ngựa, Cố Quân Thiên nói với Chu Thanh Hạo:
"Thúc phụ, vùng phụ cận đô thành có một trang viên của ta, nơi đó có ruộng tốt, có nông nô, có cả kho lương đầy ắp. Ngày mai, thúc phụ dẫn binh lính đến đó ở đi."

 

Chu Thanh Hạo hơi do dự:
"Quân thượng, vương trang làm sao có thể để cho thứ dân cư trú?"

 

Cố Quân Thiên thản nhiên đáp:
"Thu hoạch của vương trang vốn bị tông thất nắm giữ, căn bản không đến được tay ta. Giờ ngươi dẫn quân lính tới đó, tiện thể có thể giúp ta trông coi một chút."

 

Tầng lớp thống trị của Tấn quốc, ngoài vài đại gia tộc đã có từ thời lập quốc, đều là dòng dõi thế tộc lâu đời.

 

Mà hắn - vị Tấn Vương này - là tông chủ của Cố gia.

 

Hắn thừa hưởng rất nhiều trang viên tổ tiên để lại. Những trang viên đó có nơi là tài sản riêng, có nơi lại dùng để cung cấp chi tiêu cho hoàng cung hoặc các lăng tẩm của các đời vương.

 

Theo lý mà nói, với chừng ấy trang viên, mỗi năm hắn lẽ ra phải thu được không ít thuế ruộng. Nhưng tông thất lại lấy cớ hắn còn nhỏ tuổi, giành lấy quyền quản lý các trang viên. Sau đó hằng năm đều viện cớ như mất mùa để không nộp thuế ruộng cho hắn.

 

Cuộc sống của hắn - vị Tấn Vương này - so với người thường thật ra cũng chẳng hơn là bao. Chỉ một lần tắm hôm qua thôi, có khi đã tốn hết số củi lửa đủ cho dân thường dùng cả năm.

 

Nhưng nếu đem so với một số tông thất trong nước Tấn, thì cuộc sống của hắn lại vẫn còn thua xa.

 

Cuộc sống của những kẻ đó phải gọi là xa hoa phung phí, chỉ riêng chuyện xây mộ cho mình thôi cũng đã chẳng biết ngốn bao nhiêu tiền của quốc khố.

 

Tiền từ các trang viên nếu đã không thể vào tay hắn, chi bằng dùng để nuôi binh lính của hắn.

 

Binh lính của Chu Thanh Hạo, chính là binh lính của hắn - không khác gì nhau!

 

Nghĩ đến đây, Cố Quân Thiên quay sang hôn lên má Chu Thanh Hạo một cái.

 

Sáng sớm đã bị hắn kéo tới quân doanh, Chu Thanh Hạo còn chưa kịp cạo râu.

 

Nhưng không hiểu sao, dù không cạo râu, Chu Thanh Hạo trong mắt hắn vẫn vô cùng thuận mắt.

 

Tuy vậy, râu thì vẫn nên cạo.

 

Cố Quân Thiên nói: "Thúc phụ, đợi về rồi, để ta cạo râu cho ngươi nhé?" Thời đại này cạo râu đều phải dùng đến binh khí sắc bén, hắn không yên tâm để người khác cạo râu cho Chu Thanh Hạo.

 

Chu Thanh Hạo cười: "Được."

 

Thời đại này giao thông không thuận tiện, một chuyến ra khỏi thành đều phải tốn không ít công sức, lúc này đã qua giờ trưa.

 

Cố Quân Thiên lấy ra chút đồ ăn từ trong xe ngựa đưa cho Chu Thanh Hạo lót dạ trước.

 

Mà khi hai người trở về vương cung, cơm trưa đã được chuẩn bị xong xuôi.

 

Cơm trưa là cơm kê cùng vài món mặn, món thịt.

 

Trong đầu Cố Quân Thiên lại chợt hiện ra vài công thức nấu ăn.

 

Về sau, nhất định phải đích thân nấu cho Chu Thanh Hạo nếm thử.

 

Ăn xong cơm, vốn nên đến lượt Tấn Vương phê duyệt công văn - công văn cuối cùng cũng được mang tới.

 

Đó là cả một xe đầy thẻ tre nặng trịch, trên viết văn tự nước Tấn của thời đại này.

 

Loại văn tự này bao gồm giáp cốt văn, văn khắc trên đỉnh đồng và chữ Trứu, nói chung là cực kỳ rối rắm. Hắn đọc sách từ nhỏ, cũng phải đọc đi đọc lại mấy lần mới hiểu được đại ý.

 

Mà văn tự của nước Sở và nước Tề lại khác với thứ này.

 

Thật sự là nhìn thôi cũng thấy hoa mắt chóng mặt.

 

Cố Quân Thiên cảm thấy bản thân đọc công văn rất chậm, nhưng thực tế, trong mắt người khác thì tốc độ của hắn cực nhanh.

 

Khả năng lý giải của hắn vượt xa nguyên chủ, lại còn có trí nhớ siêu phàm, liếc mắt một cái là có thể nắm rõ chữ viết trên thẻ tre, quét thêm vài lần là hiểu ngay nội dung.

 

Chỉ là dù hiểu rồi, nguyên chủ lại không biết tình hình các địa phương, cũng không rõ các quan viên địa phương, vì thế hắn cần có người để hỏi.

 

Chu Thanh Hạo chính là đối tượng hắn học hỏi.

 

Trước khi xuất chinh, Chu Thanh Hạo vẫn thường xuyên giảng giải công văn cho nguyên chủ. Tiếc rằng nguyên chủ chẳng thích đọc công văn, mỗi lần Chu Thanh Hạo giảng giải, hắn đều cho rằng đối phương có ý xấu, lại còn khen ngợi thái quá, hễ thấy ai có bản lĩnh thì đều quy về phe Chu Thanh Hạo, phòng bị đủ đường.

 

Huống hồ, ba năm đã trôi qua, nhân sự thay đổi nhiều... Cố Quân Thiên muốn tự mình chấp chính, thì nhất định cần có người chỉ dạy.

 

Mỗi lần Cố Quân Thiên hỏi, Chu Thanh Hạo đều nhẫn nại giảng giải. Nhưng càng giảng, hắn càng nhận ra Cố Quân Thiên nay đã khác ba năm trước.

 

Ba năm qua, nhất định có người đã dốc lòng dạy dỗ Cố Quân Thiên.

 

Cố Quân Thiên không chịu nghe hắn, không chịu đọc sách, nhưng lại đối với người kia - nói gì nghe nấy.

 

Trong đống công văn đó, rất nhiều thứ chẳng có chút ý nghĩa nào, chỉ là để lừa gạt vị Tấn Vương như Cố Quân Thiên.

 

Thế nhưng Cố Quân Thiên vẫn nghiêm túc đọc hết, còn đưa ra chỉ thị trả lời.

 

Chờ hắn xử lý xong công văn, trời cũng đã tối.

 

Một ngày trôi qua thật sự rất nhanh.

 

Cố Quân Thiên cùng Chu Thanh Hạo ăn cơm chiều, sau đó lại dẫn Chu Thanh Hạo đi tắm. Sau khi rửa mặt, hắn bắt đầu cạo râu cho Chu Thanh Hạo.

 

Sợ làm bị thương đối phương, nên tốc độ cạo râu của Cố Quân Thiên rất chậm.

 

Đối với Chu Thanh Hạo, đây có thể nói là một sự dày vò.

 

Lưỡi dao sắc bén lướt qua da mặt, khiến hắn theo bản năng khẩn trương.

 

Nhưng rất nhanh, hắn lại thở dài, không nghĩ nhiều nữa.

 

Dù Tấn Vương muốn giết hắn, hắn thì có thể làm gì?

 

Mấy trăm năm qua, biết bao danh tướng đã chết dưới tay quân vương?

 

Cuối cùng, hắn cũng chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn Cố Quân Thiên.

 

Cố Quân Thiên rất thích dáng vẻ này của Chu Thanh Hạo.

 

Hắn và Chu Thanh Hạo thật ra chỉ mới quen nhau hai ngày, nhưng lại có cảm giác như đã biết nhau cả ngàn năm. Hắn không có chút phòng bị nào với Chu Thanh Hạo, Chu Thanh Hạo đối với hắn cũng vậy.

 

Thậm chí hắn còn cảm thấy, hắn sinh ra là để gặp được Chu Thanh Hạo.

 

Sau khi cạo râu xong, có thể thấy được chiếc cằm của Chu Thanh Hạo, còn trắng hơn cả mặt hắn.

 

Chăm sóc thêm một chút, sau này da mặt của Chu Thanh Hạo hẳn là cũng sẽ trắng trở lại.

 

Cố Quân Thiên khẽ cười, hôn nhẹ lên cằm Chu Thanh Hạo: "Thúc phụ, đến giờ ngủ rồi."

 

Trở lại tẩm cung, Cố Quân Thiên cùng Chu Thanh Hạo nói một số điều cần chú ý trong chuyến đi đến vương trang ngày mai, sau đó đưa lệnh bài của mình cho Chu Thanh Hạo: "Nếu những quản sự ở thôn trang không chịu hợp tác, giết cũng được. Nhưng nhớ giữ lại dân thường và thợ thủ công."

 

Nông dân ở các thôn trang đều có tay nghề tốt, thợ thủ công lại càng là báu vật.

 

Đợi Chu Thanh Hạo chiếm được vương trang, hắn còn nhiều thứ cần nhờ các thợ thủ công ấy giúp đỡ.

 

Chu Thanh Hạo gật đầu.

 

Chiếm lấy vương trang, lại thêm một tội danh đáng chết.

 

Nhưng nợ nhiều thì chẳng lo, rận nhiều thì không ngứa, hắn đã không còn để tâm.

 

Cố Quân Thiên cho hắn ngủ lại đêm nay, chắc chắn là để chuẩn bị cho việc ngày mai. Về sau, hắn sẽ dốc sức phụng dưỡng vị quân vương này là được.

 

Chu Thanh Hạo nghĩ vậy, liền bắt đầu cởi áo c** th*t l*ng.

 

Cố Quân Thiên nhìn thấy hành động của Chu Thanh Hạo dưới ánh đèn, hơi sững lại, sau đó ngọn lửa trong lòng bùng lên.

 

Chu Thanh Hạo đang nghĩ gì vậy?

 

Hắn cũng muốn.

 

Cạo râu cho Chu Thanh Hạo xong, quả thật phong thái càng thêm khác biệt!

 

Cố Quân Thiên ôm lấy Chu Thanh Hạo, đồng thời tự nhủ: sau này nhất định phải tiết chế.

 

Hắn còn quá nhiều việc phải làm, không thể trầm mê nam sắc.

 

Lo lắng Chu Thanh Hạo bị thương, hơn nữa ngày mai còn rất nhiều việc cần làm, Cố Quân Thiên chỉ muốn một lần là đủ.

 

Sau khi xong việc, hắn giúp Chu Thanh Hạo rửa sạch thân thể, rồi nói: "Thúc phụ, mau ngủ đi, ngày mai còn nhiều việc cần gấp rút hoàn thành."

 

Nói xong, Cố Quân Thiên uống thêm một ít nước.

 

Hắn muốn dậy làm việc sớm một chút, dứt khoát uống nhiều nước hơn, để nửa đêm bị mắc tiểu mà tỉnh lại.

 

Cách này quả thực hữu dụng, ngủ đến nửa đêm, Cố Quân Thiên liền tỉnh.

 

Bên cạnh, Chu Thanh Hạo vẫn còn đang ngủ, hắn thật cẩn thận rời khỏi giường, khoác thêm áo rồi rời khỏi tẩm cung.

 

Ngoài tẩm cung có người trực đêm canh gác, Cố Quân Thiên dặn bọn họ không cần lên tiếng, rồi đi sang thư phòng bên cạnh.

 

Gia nhân giúp hắn châm đèn, còn hắn thì lấy ra mấy thẻ tre trống, bắt đầu viết lên đó.

 

Hắn đem toàn bộ các chữ mà nguyên chủ đã từng học qua chép lại từng chữ một, rồi ở bên cạnh viết thêm chữ giản thể tương ứng.

 

Hiện tại người mà hắn có thể tin dùng không nhiều, cho nên, hai vạn quân lính mà Chu Thanh Hạo mang đến, hắn nhất định phải bồi dưỡng thật tốt.

 

Trước tiên, bắt đầu từ việc dạy bọn họ biết chữ.

 

Chỉ là, chữ viết gốc của Tấn Quốc thật sự quá khó... Hắn nghĩ trước cứ giản hóa đi đã rồi dạy sau, có thể còn biên soạn thêm vài câu chuyện xưa và ca dao để giúp việc học chữ thuận lợi hơn.

 

Việc giản hóa toàn bộ các chữ là một công trình lớn, may mà thời đại này chữ viết vốn không nhiều, số chữ thường dùng lại càng ít.

 

Cố Quân Thiên dự định phải nghiên cứu cẩn thận thêm, trước mắt tạo ra khoảng hai ngàn chữ, dùng làm tài liệu giảng dạy.

 

Hắn châm đèn dầu, vùi đầu khổ cực làm việc.

 

Còn Chu Thanh Hạo, trong màn đêm lại mở mắt nhìn trừng trừng, không còn buồn ngủ chút nào.

 

Hắn luôn rất cảnh giác, khi Cố Quân Thiên rời giường, hắn lập tức tỉnh dậy.

 

Nhưng hắn vẫn luôn giả vờ ngủ.

 

Quân thượng nửa đêm rời đi, là để gặp người kia - kẻ đã bày mưu tính kế, dạy dỗ cho hắn sao?

Bình Luận (0)
Comment