Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 166

Cố Quân Thiên vẫn luôn bận rộn đến tận khi trời gần sáng mới dừng tay.

 

Hiện tại tuy không còn là mùa đông lạnh giá nữa, nhưng sáng sớm đầu xuân vẫn rất lạnh, thẻ tre cầm trong tay lại càng buốt đến tận xương.

 

Sau một hồi viết chữ trên thẻ tre, tay của Cố Quân Thiên đã tê cứng vì lạnh.

 

Thấy sắp đến giờ ăn sáng, hắn liền quay về tẩm cung.

 

Chu Thanh Hạo vẫn đang ngủ, Cố Quân Thiên muốn chui vào ổ chăn ôm lấy hắn, nhưng rất nhanh đã ý thức được người mình đầy hàn khí, sẽ làm Chu Thanh Hạo bị lạnh.

 

Hắn vòng qua chăn ôm lấy Chu Thanh Hạo từ bên ngoài:
"Thanh Hạo, dậy ăn sáng đi."

 

Chu Thanh Hạo mở mắt, nhìn về phía hắn, cảm nhận được cái lạnh toát ra từ người Cố Quân Thiên:
"Quân thượng có muốn vào chăn ấm một chút không?"

 

"Không cần, sẽ làm ngươi bị lạnh." Cố Quân Thiên đáp.

 

Nhưng Chu Thanh Hạo nào sợ bị lạnh như thế?

 

Hắn đưa tay ra khỏi chăn, ôm lấy Cố Quân Thiên, hơi dùng sức đã kéo được người vào trong ổ chăn.

 

Cố Quân Thiên cả người lạnh buốt, còn mang theo mùi mực nhàn nhạt.

 

Hắn hơn nửa đêm ra ngoài, là để học hành với người khác sao?

 

Chu Thanh Hạo cố gắng làm ngơ mùi mực trên người hắn, ôm chặt hắn vào lòng, còn đặt tay của Cố Quân Thiên lên bụng mình để ủ ấm.

 

Cảm nhận bụng ấm áp của Chu Thanh Hạo, Cố Quân Thiên theo bản năng muốn rút tay về, nhưng sức lực của Chu Thanh Hạo quá mạnh, hắn lại không giằng ra được.

 

Hắn nhất định phải tăng cường rèn luyện! Nhất định phải luyện cho sức lực mình còn lớn hơn Chu Thanh Hạo!

 

Cố Quân Thiên nghĩ vậy, bất đắc dĩ nhìn Chu Thanh Hạo:
"Ngươi không sợ bị lạnh sao!"

 

"Lạnh thế này chẳng là gì cả." Chu Thanh Hạo nói.

 

Khi hắn hành quân đánh giặc, có lúc gặp mùa đông khắc nghiệt hoặc trời mưa tầm tã, điều kiện hạn chế, vẫn chỉ có thể ngủ ngoài trời.

 

Đó mới thực sự là lạnh.

 

Cố Quân Thiên cũng nghĩ đến những gian khổ trong quân ngũ, trong lòng càng thêm xót xa cho Chu Thanh Hạo.

 

Hai người ôm nhau sưởi ấm, mãi đến khi Cố Quân Thiên hết lạnh mới cùng nhau đi dùng bữa sáng.

 

Sau khi ăn xong, Chu Thanh Hạo rời khỏi hoàng thành, nhưng hắn để lại một số thị vệ cho Cố Quân Thiên, toàn bộ thị vệ trong cung cũng đều đổi thành người của hắn.

 

Điều này khiến Cố Quân Thiên có được cảm giác an toàn thật sự.

 

Quả nhiên người lớn tuổi sẽ biết quan tâm người khác, Chu Thanh Hạo đúng là một người yêu hoàn hảo.

 

Sau khi Chu Thanh Hạo rời đi, Cố Quân Thiên quay lại thư phòng, tiếp tục biên soạn bộ chữ giản thể của mình.

 

Ở thế giới trước khi xuyên tới, hắn vốn đã rất quen thuộc với chữ giản thể, công việc này đối với hắn không hề khó.

 

Hiện giờ, hắn đã viết được một ngàn chữ, tranh thủ ban ngày hôm nay viết thêm chút nữa, hẳn là có thể hoàn thành hai ngàn chữ.

 

Đến tối, hắn sẽ đưa bộ chữ này cho Chu Thanh Hạo xem!

 

Cố Quân Thiên đang viết thì Vương Thái hậu đến tìm.

 

Vẻ mặt bà đầy u sầu, lo lắng nhìn hắn:
"Ngô nhi, con không sao chứ?"

 

"Con không sao cả." Cố Quân Thiên đáp.

 

Vương Thái hậu mắt đỏ hoe:
"Ngô nhi thật vất vả, không ngờ tên kia lại to gan lớn mật như thế, dám dọn vào tẩm cung của con."

 

Cố Quân Thiên nói:
"Mẫu hậu, là con để hắn ở cùng con."

 

Nhưng Vương Thái hậu hoàn toàn không tin, bà nhìn hắn mà rơi lệ:
"Ngô nhi không cần phải trấn an ta đâu..."

 

Cố Quân Thiên thật sự bất đắc dĩ.

 

Mẫu thân của nguyên chủ, cũng coi như là một người phụ nữ mệnh khổ.

 

Bà là nữ nhi trong tông thất nước Tề, nhưng vì cha mẹ con cái quá đông, nên bà hoàn toàn không được sủng ái.

 

Đến tuổi trưởng thành, chẳng ai hỏi đến ý kiến của bà, liền bị gả đến cho phụ thân nguyên chủ.

 

Phụ thân nguyên chủ chỉ quan tâm đến sự nghiệp lớn, lại từng bị nước Tề sỉ nhục, nên đối xử với thê tử cực kỳ lạnh nhạt.

 

Nếu không phải vì bị ép buộc, phụ thân nguyên chủ căn bản sẽ không sinh con với bà.

 

Sau khi trở lại nước Tấn, phụ thân nguyên chủ hoàn toàn không bước vào phòng bà nữa.

 

Dĩ nhiên, việc phụ thân nguyên chủ đối xử như vậy, cũng liên quan đến chuyện Vương Thái hậu từ đầu đến cuối luôn thân thiết với nước Tề.

 

Vương Thái hậu thời trẻ không được sủng ái, sau khi trở thành hoàng hậu nước Tấn, lại bất ngờ được nước Tề coi trọng, mừng rỡ đến phát điên, từ đó tâm niệm đều hướng về Tề quốc, mở miệng ngậm miệng đều khen Tề quốc tốt đẹp.

 

Chính điều đó lại khiến phụ thân nguyên chủ - từng bị sỉ nhục tại Tề quốc - trong lòng như bị rạch dao.

 

Nếu không phải phụ thân nguyên chủ chỉ có một đứa con là nguyên chủ, mà khi qua đời nguyên chủ lại còn nhỏ, cần có người che chở, thì có lẽ ông ta đã sớm g**t ch*t Vương Thái hậu rồi.

 

Cố Quân Thiên thở dài trong lòng.

 

Phụ thân nguyên chủ bề ngoài có vẻ rất tín nhiệm Chu Thanh Hạo, nhưng thực ra hoàn toàn không phải vậy.

 

Trước khi qua đời, ông không triệt để thanh trừng đám tông thất, lại còn để lại mẹ nguyên chủ cùng nhóm người thân cận với Tề quốc bên cạnh bà, hẳn là có ý định để ba thế lực này kìm hãm lẫn nhau.

 

Cố Quân Thiên sợ nếu nói nhiều với Vương Thái hậu, bà sẽ quay đầu báo hết mọi chuyện cho nhóm người thân Tề quốc bên mình, nên cũng không nói thêm, chỉ khéo léo khuyên giải rồi tiễn bà rời đi.

 

Vương thái hậu vừa mới rời đi, Bình Hải Quân cùng Mặc Sơn Quân liền cùng nhau đến.

 

Cố Quân Thiên không nghĩ ở bọn họ có thể lãng phí thời gian, dứt khoát để Chu Thanh Hạo làm người ngăn lại bọn họ.

 

Hắn không nghĩ sẽ gặp lại hai người này.

 

Bình Hải Quân cùng Mặc Sơn Quân chỉ có thể rời đi, đi rồi thì trong lòng không khỏi sinh ra oán giận đối với Chu Thanh Hạo.

 

Hai người này giống như Vương thái hậu, đều cảm thấy Chu Thanh Hạo hợp với việc ở lại Tấn Vương tẩm cung mấy ngày, cho rằng chính hắn đang bức ép Tấn Vương.

 

Nhưng Chu Thanh Hạo còn đem Tấn Vương mang quân đi đến doanh trại, dùng binh lực hù dọa Tấn Vương, khinh thường quá đáng, ý đồ đáng chết!

 

Chu Thanh Hạo mạnh mẽ như vậy, nhưng Tấn Vương vẫn không nghe theo bọn hắn!

 

Nhưng bọn hắn không thể giết Chu Thanh Hạo.

 

Hai người tính toán sau khi trở về sẽ tìm cách thương lượng, đối phó với Chu Thanh Hạo.

 

Kết quả, còn chưa kịp trở về đã nhận được thông báo, biết Chu Thanh Hạo đã suất lĩnh đại quân, chiếm đoạt vương trang.

 

Đô thành ngoài thành có những vùng đất phì nhiêu lớn, đều thuộc về Tấn Vương; những thôn trang thượng sản xuất, dùng để cung cấp nuôi dưỡng cho vương cung cùng tông thất.

 

Rất nhiều tông thất còn ở trong các thôn trang hoặc xây nhà ở các thôn trang phụ cận, nơi đó cung cấp chỗ ở cho họ.

 

Hiện tại, vương trang đã bị Chu Thanh Hạo chiếm giữ bằng binh lính, phòng ốc của họ cũng bị những quân lính cấp cao kia chiếm đóng!

 

Bình Hải Quân và Mặc Sơn Quân tức muốn nổ máu, liền mang theo một đoàn tông thất tới tìm Cố Quân Thiên.

 

Lần này, Cố Quân Thiên đành phải gặp họ.

 

"Nhiếp Chính Vương là phụng mệnh của Hoàng Thượng, đem những binh lính đó an trí ở vương trang," Cố Quân Thiên nói, "ta không nỡ nhìn người giúp Tấn Quốc thu phục non sông lại không có chỗ an cư, nên mới để hắn mang quân lính đến vương trang trụ lại."

 

Bình Hải Quân há hốc miệng: "Vương, vương trang là nơi sản xuất, dùng để cung cấp cho vương cung mà."

 

Cố Quân Thiên đáp: "Ta có thể giảm bớt chi phí đó."

 

Cố Quân Thiên dù là muối mặt cũng không nề hà, những người này thì không thể lấy đó làm khó dễ.

 

Rốt cuộc muốn nói rõ, vương trang thuộc về Tấn Vương, bọn họ trước đó hành động đều là chiếm tiện nghi của Tấn Vương.

 

Cố Quân Thiên lúc này lại nói: "Nếu các vị tới, không bằng cùng ta bàn bạc chút chuyện chính sự?"

 

Cố Quân Thiên nhân cơ hội hỏi han chuyện chính sự, đồng thời quan sát biểu tình từng người, mượn đó mà hiểu biết về việc của Tấn Quốc.

 

Cùng lúc đó, Chu Thanh Hạo nói với quân lính: "Quân thượng hôm qua đi xem qua doanh trại, không nỡ để các ngươi tiếp tục màn trời chiếu đất, nên quyết định lấy vương trang làm nơi cư trú cho các ngươi, các ngươi nhất định phải báo đáp quân thượng thật tốt."

 

Sáng sớm hôm nay, Chu Thanh Hạo liền tới doanh trại nói chuyện, sau đó mang theo binh lính tới vương trang.

 

Hắn lấy ra lệnh bài của Tấn Vương, truyền đạt mệnh lệnh, nhưng quản sự vương trang cũng không tin, không cho họ vào.

 

Quản sự đó vốn không nghe lệnh Tấn Vương.

 

Hắn bắt quân lính trói quản sự đó lại, đưa đi biên quản phục dịch.

 

Hắn không thích giết người, huống chi quản sự đó mập mạp, vừa nhìn đã biết thân thể rất khỏe, giết thì thật đáng tiếc, đem đi phục dịch còn hơn.

 

Chờ dàn xếp xong xuôi, Chu Thanh Hạo theo phân công của Cố Quân Thiên, làm thịt dê bò khao thưởng quân lính.

 

Cùng lúc đó, hắn không quên dặn dò quân lính phải đối tốt với Cố Quân Thiên.

 

Đó là binh lính do hắn trực tiếp đưa đến.

 

Hắn không nghĩ sau khi mình chết, những người này sẽ bị liên lụy, bị Cố Quân Thiên ghét bỏ.

 

Nếu bọn họ trung thành và tận tâm với Cố Quân Thiên, sau khi hắn chết cũng có thể có tương lai tốt.

 

Chỉ không biết bọn họ có sống tới lúc đó hay không.

 

Cố Quân Thiên thân thiết với bọn họ như vậy, chắc chắn là muốn bọn họ vì hắn mà bán mạng.

 

Hắn không muốn như vậy, nhưng Cố Quân Thiên là Tấn Vương, tính ra dù không có bọn họ cũng có người khác.

 

Cố Quân Thiên cũng không rõ ý đồ của Chu Thanh Hạo.

 

Hắn ngồi trong hoàng cung chờ Chu Thanh Hạo, nhưng chờ mãi không thấy, chỉ đành sai người đi thúc giục.

 

Theo hắn được biết, vương trang đã bị Chu Thanh Hạo chiếm, không gặp chống cự, sau đó còn nhanh chóng bố trí ổn thỏa hai vạn quân.

 

Nếu vậy, Chu Thanh Hạo không có lý do đêm không về ngủ.

 

Hắn không phải kiểu tính toán sênh ca suốt đêm, nhưng phân giường ngủ thì quả thật không ổn.

 

Chu Thanh Hạo ở vương trang để lại một phòng cho mình.

 

Hắn có phòng ở đô thành nhưng lười không muốn về, dự định trực tiếp ở lại vương trang ở lại.

 

Kết quả, chưa kịp ngủ thì có người đến thúc giục hắn trở về cung.

 

Quân thượng sao lại bảo hắn về cung?

 

Chu Thanh Hạo không nghĩ nhiều, thúc ngựa quay về vương cung.

 

Cố Quân Thiên thắp đèn, đang xem bản tự do mình đơn giản hoá biên soạn.

 

Nhìn thấy Chu Thanh Hạo, hắn có chút bất mãn: "Ngươi sao vẫn chưa trở lại?"

 

Chu Thanh Hạo hỏi: "Quân thượng làm thần trụ hoàng cung?"

 

"Tất nhiên! Ta với ngươi đã liên hệ ý tứ, ngươi không cần gọi ta là quân thượng, gọi tên ta là được."

 

Chu Thanh Hạo ngẩn người, nhưng quả thật rất muốn gọi Cố Quân Thiên bằng tên: "Quân Thiên."

 

Cố Quân Thiên cười lớn, nắm tay Chu Thanh Hạo: "Thúc phụ, mau đến đây xem ta đơn giản hoá bản tự! Về sau ta muốn cho người Tấn Quốc dùng loại chữ này để viết!"

 

Cố Quân Thiên lấy thành quả của mình ra cho Chu Thanh Hạo xem.

 

Những chữ đó, hắn đều viết hai lần đối chiếu, nói là hai ngàn chữ, thật ra viết tới bốn ngàn chữ.

 

Viết trên thẻ tre rất mỏi tay.

 

Lúc này, tay hắn có dấu hiệu tê mỏi, viết xong một đống thẻ tre.

 

Chu Thanh Hạo nhìn tấm thẻ tre trên tay Cố Quân Thiên.

 

Cố Quân Thiên rất hài lòng, tuy đơn giản hoá chữ thiếu ý nghĩa, thiếu hình tượng, nhưng thật sự dễ học hơn.

 

Chắc chắn có người đã suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra, Cố Quân Thiên nửa đêm đi ra ngoài, có lẽ cũng vì để cùng người thương lượng về chữ này?

 

Cái việc dạy dỗ Cố Quân Thiên, thật sự là người có năng lực, hắn xa mới theo kịp.

 

Chu Thanh Hạo cầm thẻ tre, thật lâu không nói.

 

"Thúc phụ, ta đơn giản hoá chữ này thế nào?" Cố Quân Thiên hỏi.

 

Chu Thanh Hạo không nghĩ đây là chữ đơn giản hoá của Cố Quân Thiên, nhưng vẫn khen: "Quân thượng thiên tài thông minh, không ai so được."

 

Cố Quân Thiên hài lòng, nói tiếp với Chu Thanh Hạo: "Thúc phụ, ngày mai ngươi dẫn ta đi vương trang đi."

 

Cố Quân Thiên muốn dạy lính dưới quyền Chu Thanh Hạo biết chữ, đồng thời còn muốn đến gặp thợ thủ công ở vương trang một lần.

 

Chuyện khác không nói, trước tiên ông ta đã làm cho mình một bộ bàn ghế.

 

Ngồi bệt dưới đất mà viết chữ quá mệt, hắn muốn có một bộ bàn ghế cao vừa có thể dựa vào!

Bình Luận (0)
Comment