Cố Quân Thiên muốn đến vương trang, Chu Thanh Hạo liền một lời đồng ý.
Hắn cảm thấy Cố Quân Thiên tiếp xúc binh lính dưới trướng mình, là để thu phục lòng trung thành của bọn họ.
Mà hắn, sẽ dốc hết toàn lực để thỏa mãn Cố Quân Thiên.
Dù sao thì, Cố Quân Thiên cũng đã ở lại trong vương cung của hắn rồi.
Nghĩ đến đây, Chu Thanh Hạo lại bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng.
Cố Quân Thiên lập tức ôm lấy người: "Thúc phụ, đã khuya rồi, chúng ta ngủ sớm một chút đi."
Hắn cũng muốn lắm chứ, nhưng nửa đêm hôm qua còn phải xử lý công vụ, giờ thì đã thật sự mệt mỏi.
Thân thể Chu Thanh Hạo cũng cần được chăm sóc, vẫn nên đi ngủ sớm thì hơn.
Thấy Cố Quân Thiên không có ý đó, Chu Thanh Hạo có phần hụt hẫng.
Nhưng có thể cùng quân thượng nằm chung một giường, với hắn mà nói đã là điều mãn nguyện rồi.
Cố Quân Thiên quả thật rất mệt, ôm lấy Chu Thanh Hạo, chưa được bao lâu liền thiếp đi.
Trước khi ngủ, hắn vẫn uống thêm chút nước, hôm sau liền tỉnh dậy rất sớm.
Hắn mò mẫm rời giường, tính toán giống như hôm qua, đi thư phòng tiếp tục công việc.
Hôm qua, Chu Thanh Hạo không biết Cố Quân Thiên định làm gì, đành giả vờ ngủ, nhưng hôm nay, vừa nghe tiếng Cố Quân Thiên rời giường, liền lên tiếng gọi: "Quân thượng......"
Cố Quân Thiên đáp: "Thúc phụ, ta đến thư phòng đọc sách, ngươi cứ ngủ tiếp đi."
Chu Thanh Hạo "Ừm" một tiếng, nhìn theo bóng lưng Cố Quân Thiên rời đi.
Hắn nằm xuống nhưng chẳng thể ngủ lại được, trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh Cố Quân Thiên.
Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, quyết định không nghĩ gì nữa.
Người đời vốn dĩ chịu sự chi phối của số phận, nghĩ nhiều cũng vô ích, chi bằng đừng nghĩ.
Mấy hôm trước Chu Thanh Hạo ngủ không ngon, giờ bên cạnh không có ai, ngược lại lại ngủ say sưa, mãi cho đến khi bị Cố Quân Thiên gọi dậy.
Cố Quân Thiên giống như hôm qua, trên người mang theo hơi lạnh và mùi mực.
Chu Thanh Hạo kéo người vào trong chăn, dùng thân thể ấm áp của mình sưởi ấm cho đối phương, vừa hỏi: "Quân thượng nửa đêm ra ngoài làm gì vậy?"
Cố Quân Thiên đáp: "Ta định thực hiện việc đơn giản hoá chữ viết, thống nhất văn tự, nên đi biên soạn vài bài ca dao và truyện xưa."
Hắn còn rất nhiều việc phải làm, những việc này còn cần sự hậu thuẫn của Chu Thanh Hạo.
Bởi vậy, trước mặt Chu Thanh Hạo, hắn không hề giấu giếm tài năng của mình.
Vì thế, Chu Thanh Hạo nhanh chóng được nhìn thấy một số truyện xưa và ca dao được chép trên thẻ tre.
Đây là hai dải thẻ tre viết liền nhau, một bên là chữ viết giản thể mà Cố Quân Thiên tự mình nghĩ ra, có phân đoạn và ngắt câu rõ ràng, bên kia là chữ thường đang được dùng hiện nay.
Chữ thường hiện tại, có cái khá hình tượng, dễ nhớ dễ viết, nhưng cũng có cái rất khó viết, hơn nữa giữa các chữ cũng không thống nhất.
Chữ mà Cố Quân Thiên đưa ra thì vừa nhìn đã thấy rất quy chuẩn, lại vô cùng đẹp mắt.
Cố Quân Thiên còn nói: "Chữ của ta, có phải rất đẹp không?" Hiện nay ở Tấn quốc, có chữ là giáp cốt văn, có chữ lại khắc trên đồ đồng, viết lên thì loạn không chịu nổi.
Đợi đến khi hắn thống nhất thiên hạ, nhất định phải để toàn dân thiên hạ "thư đồng văn" - chữ viết và ngôn ngữ đồng nhất!
"Chữ của Bệ hạ, thực sự rất đẹp." Chu Thanh Hạo khen ngợi.
Cố Quân Thiên cảm thấy vô cùng hài lòng.
Chu Thanh Hạo lại cầm lấy thẻ tre, đọc hết truyện xưa mà Cố Quân Thiên đã chép, đồng thời ghi nhớ phương pháp tạo ra chữ giản thể ấy.
Hắn vốn thông minh từ nhỏ, học gì cũng nhanh.
Cho dù mấy chữ này có phải do Cố Quân Thiên tạo ra hay không, chỉ cần Cố Quân Thiên muốn hắn học, thì hắn sẽ học.
Hắn chỉ muốn khiến Cố Quân Thiên vui vẻ.
Ăn sáng xong, Cố Quân Thiên liền cùng Chu Thanh Hạo ra khỏi thành.
Lần này xuất hành, hắn chuẩn bị hai chiếc xe ngựa.
Một chiếc chở hắn và Chu Thanh Hạo, chiếc còn lại chở các thẻ tre mà hắn đã viết trong hai ngày qua, cùng với những vật phẩm định ban thưởng cho binh lính.
Khi Cố Quân Thiên bảo người chuẩn bị xe ngựa, Chu Thanh Hạo liền hỏi thăm thủ hạ mà mình sắp xếp bên cạnh Cố Quân Thiên.
Sau khi trở lại kinh thành, hắn đã tiếp quản việc canh giữ vương cung, nên có thể nắm rõ hành tung của Cố Quân Thiên trong cung.
Từ miệng các thị vệ, hắn biết được Cố Quân Thiên đã ra lệnh canh giữ nghiêm ngặt thư phòng, không cho bất kỳ ai ra vào, hơn nữa hai ngày nay, chỉ có mình Cố Quân Thiên vào đó.
Chu Thanh Hạo suy nghĩ kỹ càng, nhận ra trong thư phòng này rất có thể có địa đạo.
Từ khi đến kinh thành, hắn đã tìm hiểu về ba năm qua của Cố Quân Thiên, và trong ba năm ấy, bên cạnh hắn không hề có ai đặc biệt.
Người âm thầm dạy dỗ Cố Quân Thiên kia, rất có thể chính là thông qua địa đạo để gặp hắn, thậm chí là người mà tiên vương sắp đặt.
Đợi đến ngày Cố Quân Thiên nắm giữ đại quyền, e là sẽ phong người đó làm tướng.
Chu Thanh Hạo dặn dò thủ hạ phải bảo vệ Cố Quân Thiên thật tốt, rồi cùng hắn đến vương trang.
Thời đại này đã có công cụ bằng sắt, trong vương trang, một số thợ thủ công dùng dụng cụ chế từ sắt để làm việc.
Nhưng độ tinh khiết của sắt chưa đủ, một số còn khá giòn.
Cố Quân Thiên đi xem các xưởng của thợ thủ công, nhận ra việc mình cần làm còn rất nhiều.
May mà hắn là vương, lại có nhiều người dưới trướng!
Cố Quân Thiên trước tiên bảo thợ thủ công chế tác bàn ghế cho mình, rồi muốn có danh sách thợ thủ công, tính chia họ ra từng nhóm, đồng thời tuyển thêm người, để họ theo học kỹ thuật của các thợ lành nghề.
Sau khi trò chuyện xong với các thợ thủ công, Cố Quân Thiên lại tìm đến các tướng lĩnh dưới quyền Chu Thanh Hạo, nói muốn dạy họ biết chữ.
Có thể được Chu Thanh Hạo chọn làm tướng lĩnh, đầu óc đều không ngu ngốc, trong đó có vài người cũng giống Chu Thanh Hạo, xuất thân hàn môn.
Nói là hàn môn, nhưng thực ra nhà những người này so với dân thường còn khá giả, nếu phân tầng xã hội, bọn họ có thể coi là tầng lớp địa chủ.
Chỉ là trong thời buổi này, địa chủ cũng bị xem thường.
Dù sao đi nữa, để họ học chữ giản thể thì vẫn là tương đối dễ dàng.
Những người này nguyện ý theo Chu Thanh Hạo chinh chiến khắp nơi, cũng khác với kiểu ngoan cố không chịu thay đổi, cho rằng chữ do tiền hiền để lại thì không thể chỉnh sửa.
Huống chi, hiện tại là đích thân Tấn Vương dạy họ biết chữ!
Những người này học hành vô cùng nghiêm túc, Cố Quân Thiên cũng lập tức đưa ra lời hứa hẹn: nếu học tốt, sau này có thể được phong làm quan lớn.
Từ đó, tinh thần học tập của họ lại càng tăng lên.
Cố Quân Thiên cũng không để họ học suông, mà sắp xếp nhiệm vụ cụ thể: sau khi học được một số chữ nhất định, sẽ đi dạy lại cho tầng tướng lĩnh trung cấp và hạ cấp, rồi từ đó tiếp tục lan tỏa đến binh lính cấp thấp.
Để tiện cho việc học hành, Cố Quân Thiên còn tìm những thợ mộc từng làm bàn ghế cho mình, sai họ chế tác vài tấm ván gỗ, rồi khắc ca dao và chuyện xưa mà hắn đã biên soạn lên đó, dựng ở nhiều nơi trong vương trang.
Không những thế, Cố Quân Thiên còn đưa ra lời hứa với binh lính thường dân: chỉ cần họ chịu học hành đàng hoàng, không chỉ được ăn ngon mặc ấm, còn có thể được ban thưởng, thậm chí phong tước cho cả dòng họ.
Lời hứa hẹn này của Cố Quân Thiên, không nghi ngờ gì, đã k*ch th*ch chí khí học hành của binh lính lên đến cực điểm.
Trong doanh trại, mọi người sống cùng nhau, nhiều người học rồi, liền kéo những người khác cùng học.
Huống hồ, tư tưởng con người thời đại này còn đơn giản, lại đối với vị vương như hắn trung thành tuyệt đối... Sau khi Cố Quân Thiên nghĩ ra một vài phương pháp "tẩy não", như bắt họ mỗi ngày hô lớn câu khẩu hiệu "Vì vương mà học chữ", tinh thần học hành của đám binh lính lại càng tăng vọt.
Tất nhiên, sinh hoạt mỗi ngày của họ cũng không phải chỉ có học tập.
Cố Quân Thiên phân thời gian rõ ràng: buổi sáng học chữ, buổi chiều thao luyện.
Khi luyện binh, hắn còn bắt họ hát những bài ca dao mà hắn đã biên soạn.
Như vậy vừa học được chữ, lại vừa tăng cường tinh thần đoàn kết và lòng trung thành của binh sĩ.
Tháng tiếp theo, hầu như ngày nào Cố Quân Thiên cũng đến vương trang, còn binh lính trong vương trang thì tinh thần hăng hái hơn trước rõ rệt.
Điều khiến Cố Quân Thiên thấy tiếc, là không phải tất cả binh lính đều thích hợp với việc đọc sách, trong số đó không thiếu người học rất chậm.
Đối với những người như vậy, Cố Quân Thiên cũng không cưỡng ép, mà để họ chuyển sang làm lính gác, canh giữ vương trang, không cho bất kỳ kẻ nào ra vào tùy tiện.
Ngoài ra, Cố Quân Thiên còn âm thầm làm thêm một số việc khác.
Ví dụ như cử người đi thu thập tội trạng của hoàng thất, hoặc chế tác một số vật dụng giả thần giả quỷ.
Hai vạn binh lính này chính là thân tín của hắn trong tương lai, dù chỉ mất một người, hắn cũng thấy đau lòng.
Nếu có thể, Cố Quân Thiên hy vọng họ không ai phải chết cả.
Đã không muốn thấy họ chết, thì phải tận dụng sức mạnh ngoại lực!
Các loại chuẩn bị, Cố Quân Thiên làm liên tục suốt một tháng.
Một tháng sau, hắn đã chuẩn bị động thủ.