Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 169

Màn đêm buông xuống chậm rãi, nhưng khi đã tới thì đậm đặc như mực, bao phủ lấy toàn bộ đô thành. Trong ngoài thành, những người dân thường đều đã an phận ở trong nhà, không ai nguyện ý ra ngoài.

 

Ban đêm quá đỗi đen kịt, người thường không cách nào nhìn rõ tình huống bên ngoài, một chút sơ sẩy là có thể gặp nguy hiểm, vì thế họ tự nhiên không muốn bước chân ra khỏi cửa.

 

Thế nhưng, tầng lớp quý tộc trong đô thành lại khác.

 

Bọn họ có thể trắng đêm yến tiệc vui chơi, cũng có thể trong bóng đêm bí mật gặp gỡ môn khách, âm thầm thương nghị đại sự.

 

Lúc này, trong một đại sảnh của phủ Mặc Sơn Quân, ánh đèn dầu được đốt lên rực rỡ. Mặc Sơn Quân đang cùng môn khách của mình bàn bạc xem nên ứng phó Chu Thanh Hạo thế nào.

 

Chu Thanh Hạo, cũng như tiên vương trước đó, đều mong muốn đưa Tấn Quốc bước lên con đường cường thịnh.

 

Nhưng muốn quốc gia hưng thịnh, tất yếu phải có thêm dân cư và lương thực. Chỉ khi như vậy, bọn họ mới có thể có đủ dân phu để ra trận đánh giặc, để tu sửa thành trì, và cũng có đủ lương thảo để nuôi sống đội ngũ ấy.

 

Mà muốn tăng dân số, thì dân thường cần có đất đai để canh tác, có thể tự nuôi sống bản thân, thậm chí có thể sinh con đẻ cái và nuôi lớn chúng.

 

Mà điều này... lại xung đột trực tiếp với lợi ích của đám tông thất và quý tộc.

 

Từ trước đến nay, số lượng thành viên tông thất và quý tộc trong Tấn Quốc vẫn không ngừng tăng lên. Bọn họ cần ngày càng nhiều đất đai để cung phụng cuộc sống xa hoa của mình.

 

Cho nên, theo lẽ tất nhiên, họ sẽ đi cướp lấy ruộng đất của dân thường, biến dân thường thành nông nô dưới quyền cai trị của mình.

 

Cả tiên vương và Chu Thanh Hạo đều từng thay quý tộc quản lý ruộng đất và nông nô.

 

Chu Thanh Hạo hiểu rất rõ tình cảnh tầng lớp đáy xã hội, bởi vậy hắn xưa nay luôn đối đầu với tầng lớp quý tộc. Nếu không phải tiên vương mất sớm, rất có thể hắn đã sớm tiến hành biến pháp.

 

Mặc dù hắn chưa từng chính thức cải cách, nhưng trước khi rời đô thành, hắn cũng đã nhiều lần gay gắt chống lại quý tộc.

 

Vậy mà lần này trở về đã một tháng, hắn lại chưa từng chủ động gây khó dễ cho bọn họ.

 

"Chu Thanh Hạo trước nay làm việc cẩn trọng, một tháng nay lại mỗi ngày đều ở yên trong hoàng cung, là vì cái gì?" - Mặc Sơn Quân trầm ngâm nghi hoặc.

 

Những người khác trong sảnh cũng có cùng thắc mắc.

 

Chu Thanh Hạo ngày ngày ở trong hoàng cung, đã khiến tin đồn lan rộng khắp nơi. Điều này đối với hắn mà nói, kỳ thực không phải chuyện gì tốt lành.

 

Thực tế, bọn họ chính là người đứng sau tung ra không ít lời đồn, nói rằng Chu Thanh Hạo không coi trọng Tấn Vương, không chỉ chiếm lấy vương trang, mà còn chiếm luôn vương cung, e rằng có tâm phản nghịch.

 

Hiện tại, trong đô thành và vùng phụ cận, khắp nơi đều xôn xao lời đồn: Chu Thanh Hạo bất kính Tấn Vương, có ý đồ làm phản.

 

Người bình thường gặp phải loại tình huống này, đều sẽ nghĩ cách làm rõ trắng đen, nhưng Chu Thanh Hạo lại hoàn toàn không để tâm.

 

Có một mưu sĩ dưới trướng của Mặc Sơn quân hỏi: "Mặc Sơn quân, quân thượng là người có tính tình thế nào?"

 

Hành vi của Chu Thanh Hạo như vậy, có phải có liên quan gì đến Tấn Vương không?

 

Mặc Sơn quân đáp: "Ta trước nay vẫn cho rằng quân thượng bất tài, nhưng từ ngày Chu Thanh Hạo hồi đô thành, hành động của hắn đã không còn giống trước nữa."

 

Mặc Sơn quân từ đầu đã không xem trọng Cố Quân Thiên - vị Tấn Vương này - hắn cùng những người khác trong tông thất ngầm liên thủ, định lợi dụng Tấn Vương để đối phó với Chu Thanh Hạo.

 

Nhưng Tấn Vương không chỉ kéo bọn họ cùng đi nghênh đón Chu Thanh Hạo, mà từ đó đến nay cũng không hề gặp mặt bọn họ, còn ra lệnh đem vương trang dâng cho Chu Thanh Hạo, hành vi hoàn toàn trái ngược với trước đây.

 

Chẳng lẽ suốt ba năm qua, quân thượng chỉ đang đóng kịch?

 

Mặc Sơn quân cùng các môn khách bàn bạc suốt một hồi lâu, cuối cùng quyết định tiếp tục kế hoạch ban đầu: ly gián mối quan hệ giữa Tấn Vương và Chu Thanh Hạo, đồng thời lan truyền các lời đồn về Chu Thanh Hạo khắp nơi.

 

Sau khi bàn bạc xong, tất nhiên là phải ngồi lại ăn uống một bữa, Mặc Sơn quân dẫn theo thủ hạ và các môn khách cùng nhau ăn thịt uống rượu.

 

Gần đây, Mặc Sơn quân đang cho tu sửa lại nhà cửa.

 

Quản sự dưới trướng hắn tìm vài dân thường đến phụ giúp sửa chữa.

 

Lúc các nho sĩ ở đô thành đang bàn tán chuyện Chu Thanh Hạo mưu phản, thì trong đám dân thường kia lại truyền ra một câu chuyện hoàn toàn khác.

 

Nghe nói, ông trời muốn giáng thiên lôi xuống để trừng phạt những kẻ khiến người ta đói khổ.

 

Câu chuyện này, đám nho sĩ không hay giao thiệp với dân thường hoàn toàn không biết gì cả, nhưng dân thường lại cứ thế truyền tai nhau mãi.

 

Sau một ngày lao động mệt mỏi, bị đuổi về chuồng bò nghỉ ngơi, đám dân nghèo vừa ôm dê bò sưởi ấm vừa kể chuyện cho nhau nghe - đó là niềm vui hiếm hoi và chút an ủi ít ỏi trong cuộc sống của họ.

 

"Nghe nói, khi thiên lôi giáng xuống trừng phạt ác nhân, thì không được phép chạy trốn."

 

"Có người bảo, dù là quý tộc thì cũng có thể bị trừng phạt."

 

"Tôi nghe kể một chuyện, rằng người sẽ dẫn dắt Tấn quốc trở nên hùng mạnh sẽ cưỡi ngọn lửa, bay lên trời cao."

 

......

 

Cả hai loại lời đồn này, Chu Thanh Hạo đều biết rõ.

 

Lời đồn đầu tiên đã sớm có người báo lại cho hắn, dặn hắn nên cẩn trọng.

 

Nhưng hắn vẫn chẳng mảy may để ý.

 

Dù gì thì hắn cũng không sống được bao lâu nữa, bị người ta tung vài lời đồn cũng chẳng ảnh hưởng gì.

 

Còn lời đồn thứ hai... vốn chính là do hắn tự mình sắp đặt.

 

Cố Quân Thiên viết mấy câu chuyện, hắn cho người truyền đi kể lại cho dân thường nghe. Hắn còn cho binh lính dưới quyền mình trà trộn vào đám dân, cùng bọn họ trò chuyện.

 

Đám dân thường ít khi nghe chuyện xưa, nên rất nhanh liền tin sái cổ, truyền đi khắp nơi.

 

Hy vọng tối nay, đám người ấy không hoảng loạn, như vậy sẽ càng có lợi cho hành động của họ.

 

Trời vừa tối, hai vạn binh lính dưới trướng Chu Thanh Hạo liền theo sự chỉ huy của các tướng lĩnh, tiến đến gần đô thành.

 

Đồng thời, chiếc khinh khí cầu kia cũng được người đưa đến gần hoàng cung.

 

Cùng lúc đó, còn có vài khẩu pháo trúc được mang tới.

 

Đám pháo trúc này đều rất thô sơ, đốt lên rồi ném ra ngoài thì chưa chắc đã nổ, phải ném đúng vào chỗ đang cháy mới được. Vì vậy, Chu Thanh Hạo còn sai người đến các nơi trong đô thành nhóm lửa, đốt các đống củi sẵn.

 

Tại nơi ở của Mặc Sơn quân, hắn đang uống rượu ăn thịt thì bỗng nhiên bên ngoài vang lên một tiếng nổ lớn.

 

Hắn bị kinh hãi, vội vã cùng các môn khách chạy ra ngoài xem, liền trông thấy cổng nhà mình bốc cháy, lại còn có tiếng nổ lớn vang vọng.

 

Càng đáng sợ hơn, là ở nơi xa có một luồng lửa bay thẳng lên trời.

 

Dưới luồng lửa ấy... lại có một người đang đứng!

 

Khoảng cách hơi xa, Mặc Sơn quân nhìn không rõ mặt người nọ, nhưng trong lòng đã dâng lên một nỗi sợ hãi không tên.

 

Kẻ có thể bay lên trời kia, rốt cuộc là ai?

 

Những tiếng nổ kia, rốt cuộc đến từ đâu?

 

Ngay lúc Mặc Sơn quân còn đang bàng hoàng, thì từ xa có tiếng hô ngày một gần lại: "Quân thượng có lệnh, bắt Mặc Sơn quân!"

 

Nghe thấy vậy, Mặc Sơn quân bừng tỉnh, lập tức gọi đám lính riêng bảo vệ mình, nói muốn vào cung tìm Cố Quân Thiên xin nói lý lẽ.

 

Trong giới quý tộc tông thất, ai cũng nuôi lính riêng, đãi ngộ với bọn lính đó cũng không tệ, nhưng dù sao họ vẫn chỉ là dân thường.

 

Bọn họ cũng đã nghe mấy lời đồn gần đây.

 

Trời tối vang lên tiếng sấm, lại có người bay lên trời...

 

Lúc này, ai còn dám nghe lệnh của Mặc Sơn quân nữa?

 

Dưới ánh lửa và tiếng hô bắt người, bọn lính quỳ rạp xuống đất, run rẩy cầu xin ông trời phù hộ.

 

Mặc Sơn quân vô cùng hoảng loạn, mà ngay lúc đó, hắn nhìn rõ người đang bay trên trời kia là ai.

 

Không phải Tấn Vương thì còn ai vào đây?

 

......

 

Đêm đó, đô thành Tấn quốc rơi vào cảnh hỗn loạn, nhưng lại không đến mức đại loạn.

 

Cố Quân Thiên đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, khiến cho nhiều người vốn dĩ có ý phản kháng đều không còn dũng khí, đám quý tộc tông thất bị hắn bắt giữ cũng đều ngoan ngoãn giơ tay chịu trói.

 

Ngoài đám quý tộc tông thất, những người đến từ Tề quốc trước giờ vẫn hành sự trong Tấn quốc cũng bị Cố Quân Thiên bắt hết.

 

Hắn hiện tại vẫn chưa định trở mặt với Tề quốc, nên những người kia sẽ bị áp giải trả về.

 

Cố Quân Thiên đứng trên khinh khí cầu, cố gắng giữ vững thăng bằng, đồng thời cảnh giác quan sát bốn phía.

 

Hắn không đem theo pháo đốt lên cầu, nhưng bên trong áo choàng Tấn Vương mặc trên người, lại là áo giáp do thợ thủ công dùng đồng ti bện thành.

 

Bộ áo giáp này là của Tấn Võ Vương để lại, nghe nói lúc chế tạo, mấy chục thợ thủ công phải mất đến bảy tám năm mới xong.

 

Nó làm bằng vật liệu cực kỳ chắc chắn, nên có phần hơi nặng.

 

Cố Quân Thiên vừa nghĩ vậy, liền thấy lửa trên khinh khí cầu hơi yếu, lập tức lấy hỗn hợp dầu trơn và mạt cưa chế thành nhiên liệu từ dưới đất ném lên, bỏ thêm vào lò.

 

Dưới mặt đất, có vô số người đang quỳ lạy hắn, nhưng hắn trên trời gió lạnh thổi vù vù, kỳ thật chẳng dễ chịu gì.

 

Đêm nay còn rất nhiều việc phải làm, có lẽ hắn sẽ phải thức trắng cả đêm.

 

Nhưng chỉ cần kiên trì mấy năm nữa, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.

 

Chuyện Cố Quân Thiên bay lên trời không chỉ khiến đám dân thường kinh sợ rụng rời, mà ngay cả các nho sĩ trong đô thành cũng bồn chồn thấp thỏm, không dám kháng cự.

 

Đặc biệt là, binh lính của Chu Thanh Hạo luôn miệng hô vang: "Ngô Vương vâng mệnh trời!"

 

Rất nhiều nho sĩ, cũng vì sợ hãi mà quỳ rạp xuống.

 

Dĩ nhiên, vẫn có kẻ không tin chiêu trò của Cố Quân Thiên, nhưng khi người xung quanh ai cũng tin, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác.

 

Cố Quân Thiên đã bắt rất nhiều người, tuy mọi người không cho rằng hắn sẽ giết sạch họ, nhưng cuối cùng vẫn buông bỏ ý định phản kháng.

 

Mặt trời từ phía đông dâng lên, chậm rãi xua tan màn đêm.

 

Cố Quân Thiên đã trở về từ bầu trời, tay nâng chén sứ uống trà nóng để xua đi hàn khí trong người.

 

Lúc này, Chu Thanh Hạo đón ánh ban mai, dẫn theo một đoàn tông thất quý tộc bị trói chặt lại với nhau đi về phía Cố Quân Thiên.

 

Ánh nắng sớm chiếu lên người Cố Quân Thiên, tựa như phủ lên hắn một tầng kim quang.

 

Tướng mạo Cố Quân Thiên thực sự quá mức xuất sắc, trách sao hắn lại khó mà tự kiềm chế nổi.

 

Nhưng hắn lại âm thầm thở dài.

 

Sau khi xử lý xong những người này, kế tiếp sẽ đến lượt hắn sao?

 

Cố Quân Thiên... rõ ràng là muốn nắm trọn đại quyền trong tay.

 

Ngay lúc ấy, Cố Quân Thiên cũng nhìn thấy Chu Thanh Hạo.

 

Chu Thanh Hạo hôm nay khoác chiến giáp, cả người toát ra khí thế nghiêm nghị, lạnh lùng, khiến lòng người rung động.

 

Một tướng quân như vậy-là bạn lữ của hắn!

 

Cố Quân Thiên rất muốn ôm vị thúc phụ này vào lòng, hôn một cái cho thỏa lòng nhớ nhung. Tiếc là, hắn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong.

Bình Luận (0)
Comment