Tối hôm qua, sau khi an bài xong người bảo vệ cho Cố Quân Thiên, Chu Thanh Hạo liền đích thân dẫn binh đi bắt người.
Đám quý tộc trong đô thành phần lớn đều dễ bắt, nhưng cũng có vài kẻ không dễ đối phó, chủ yếu là những người từng sai người ám sát Chu Thanh Hạo. Bọn họ sợ bị trả thù, tất nhiên liều chết chống trả.
Trong quá trình bắt giữ, Chu Thanh Hạo trực tiếp giao chiến, máu đổ lênh láng, lúc này trên người hắn còn phảng phất mùi máu tươi nhàn nhạt.
Cố Quân Thiên tiến lại gần Chu Thanh Hạo, liền ngửi thấy mùi ấy, lập tức lo lắng hỏi:
-"Thúc phụ, ngươi có bị thương không?"
Chu Thanh Hạo đáp:
-"Tạ quân thượng quan tâm, thần không bị thương."
Bên cạnh đám quý tộc trong đô thành, có một số kẻ có sức mạnh lớn hoặc tinh thông chiến đấu, nhưng dù thực lực mạnh tới đâu cũng không thể so với Chu Thanh Hạo, người từng chinh chiến sa trường nhiều năm.
Huống hồ trong lòng bọn họ vốn đã sợ hãi, vì vậy cũng lần lượt bị Chu Thanh Hạo tiêu diệt.
Cố Quân Thiên quan sát Chu Thanh Hạo một lượt, thấy quần áo hắn không chút tổn hại, liền yên tâm, giao cho hắn một tờ danh sách:
-"Thúc phụ, chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm. Ngươi đem toàn bộ người có tên trong danh sách giết hết đi, ta sẽ đi xử lý những người còn lại."
Kẻ đã giữ lại, dễ dàng sinh sôi thành hậu họa, nên giết thì phải giết ngay.
Còn hắn, thì đi sắp xếp nốt những chuyện phía sau.
Chu Thanh Hạo nhận lệnh, không chút do dự.
Thực ra, số người Cố Quân Thiên định giết cũng không nhiều, chỉ mấy chục người mà thôi. So với các quân vương khác diệt cả dòng họ, Cố Quân Thiên giết người đã được xem là rất ít.
Thế nhưng trong số đó lại có cả Bình Hải Quân và Mặc Sơn Quân-hai vị đường thúc tiếng tăm lừng lẫy của hắn.
Cho dù là Tấn Vương, việc giết người như vậy cũng rất dễ bị người đời chỉ trích.
Nhưng nếu tiếng xấu này có thể để hắn gánh thay, thì cũng không sao.
Cố Quân Thiên không biết suy nghĩ trong lòng Chu Thanh Hạo. Lúc này hắn đang đi gặp người thân và môn khách của những kẻ đã bị hắn ra lệnh xử tử.
Thời đại này, tư tưởng của người ta khác hắn nhiều lắm.
Biết tin Bình Hải Quân và Mặc Sơn Quân bị giết, có vài môn khách phẫn nộ, thậm chí có người tự sát theo chủ.
Nhưng số lượng không nhiều, tổng cộng cũng chỉ mười mấy người. Đại đa số vẫn muốn sống.
Theo đúng kế hoạch đã định, Cố Quân Thiên giải tán bọn họ, rồi an bài công việc ở các nơi khác nhau.
Phụ nữ và trẻ nhỏ được sắp xếp làm công việc nhẹ nhàng, còn nam giới thì không giống.
Ví dụ như có người bị đưa đến làm thợ điêu khắc chữ viết cho hắn... Làm bao lâu thì những người đó cũng phải làm bấy lâu.
Ngoài việc phân phối lại dân chúng, Cố Quân Thiên còn phải an ủi Vương Thái hậu đang hoảng loạn vì bị dọa sợ, trấn an dân chúng đô thành, và sắp xếp người tiếp quản công việc của những kẻ đã bị giết.
May mà trong ba nước, Tấn Quốc là quốc gia nhỏ nhất, lại vừa hay chưa có thiên tai, nên số việc chính sự cần xử lý cũng không nhiều.
Những chính vụ này, dù vất vả một chút, hắn vẫn có thể một mình gánh vác được.
Huống chi bên cạnh hắn cũng không phải là không có người dùng được.
Thế gian này có rất nhiều người có tài nhưng không có cơ hội, thiếu mất con đường để bay lên. Hắn thân là Tấn Vương, muốn tìm người giúp đỡ, kỳ thực rất đơn giản.
Chỉ là, hắn có quá nhiều chuyện cần phải lo, nên chẳng còn thời gian ở bên Chu Thanh Hạo.
Mỗi ngày, Cố Quân Thiên đều dậy từ khi trời còn chưa sáng, đến thư phòng xử lý chính vụ khoảng một canh giờ, sau đó vận động đơn giản, ăn sáng xong liền tiếp tục bận rộn.
Suốt cả ngày, hắn đều quay cuồng trong công việc. Đến tối, hắn lại phải tìm những quan viên mới được hắn đề bạt, dạy họ học loại chữ giản thể do chính hắn sáng tạo, đồng thời hướng dẫn họ cách xử lý chính vụ theo phương pháp của hắn.
Trong thời gian sắp tới, hắn dự tính sẽ cải cách toàn bộ chế độ của Tấn Quốc.
Hắn còn muốn viết ra một bộ pháp luật mới, vì hắn cảm thấy pháp luật hiện tại đối với thứ dân quá mức khắc nghiệt.
Khi Cố Quân Thiên đang bận rộn, Chu Thanh Hạo cũng không rảnh rỗi gì.
Những ngày đầu, Chu Thanh Hạo tuần tra khắp đô thành, nhổ tận gốc những người mà thế lực khác cài vào bên cạnh Cố Quân Thiên.
Sau đó, hắn lại dẫn quân đến các vùng đất phong của đám quý tộc để bình định.
Bởi vì Cố Quân Thiên đã đối đầu với toàn bộ tầng lớp thống trị của Tấn Quốc, tất nhiên sẽ có người bất mãn, vì vậy ở không ít nơi đã xuất hiện phản loạn.
Ngày hôm ấy, sau khi Cố Quân Thiên bàn bạc chính sự xong thì trời đã tối.
Chu Thanh Hạo vẫn chưa về, hắn cũng chẳng muốn về lại tẩm cung, liền ở lại thư phòng ngủ luôn.
Như vậy sáng dậy cũng có thể lập tức bắt tay vào làm việc.
Thư phòng của Cố Quân Thiên có diện tích không khác tẩm cung là mấy. Khi mới xuyên tới, bên trong chẳng có mấy đồ đạc.
Nhưng thời gian qua, hắn đã dần dần thêm vào một số vật dụng, như bàn ghế, tủ, rồi cả giường nữa.
Đương nhiên, trong tẩm cung của hắn cũng thêm không ít đồ, nơi đó còn có rất nhiều quần áo và vật dụng của Chu Thanh Hạo.
Hắn thật sự rất nhớ Chu Thanh Hạo.
Cứ nghĩ đến người kia, hắn lại nhớ đến món quà mình chuẩn bị cho Chu Thanh Hạo.
Hắn đã nhờ thợ thủ công rèn riêng cho Chu Thanh Hạo một thanh thiết kiếm, đồng thời lấy bộ áo giáp đồng từ kiếp trước ra mài giũa lại, đánh cho sáng bóng như kim loại mới.
Hắn tính toán thêm vài ngày nữa sẽ đem hai món quà này tặng cho Chu Thanh Hạo.
Chẳng mấy chốc, Cố Quân Thiên liền chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, sau khi hoàn tất việc bình định, Chu Thanh Hạo trở về đô thành.
Hắn đi suốt ngày đêm, vốn dĩ mất năm ngày đường, hắn chỉ dùng ba ngày đã về đến nơi.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, hắn trở lại đô thành vào lúc trời đã tối.
Thủ thành chính là thuộc hạ của Chu Thanh Hạo, nhận ra được hắn.
Hắn thuận lợi vào thành, nhìn thấy thành trì yên tĩnh đến lạ, bỗng nhiên sửng sốt.
Hiện giờ thiên hạ đã định, quân thượng còn nguyện ý để hắn tiến cung sao?
Hắn lần này trở về, còn có thể sống được bao lâu?
Dù trong lòng đầy bất an, nhưng Chu Thanh Hạo vẫn đi vào cửa vương cung.
Hắn tưởng mình sẽ bị ngăn cản, nhưng người đứng gác cửa nhìn thấy hắn, liền thả cho hắn đi vào.
Chỉ là, khi hắn bước vào tẩm cung, lại không thấy Cố Quân Thiên.
"Quân thượng đâu rồi?" Chu Thanh Hạo hỏi các cung thủ vệ trong cung.
Thủ vệ đáp: "Quân thượng ngủ trong thư phòng, tướng quân có cần qua đó không?"
Chu Thanh Hạo trầm ngâm một lúc, rồi hỏi tiếp: "Quân thượng vẫn luôn ngủ trong thư phòng sao?"
Thủ vệ nói: "Tướng quân đi rồi, quân thượng phần lớn thời gian đều ngủ trong thư phòng."
Chu Thanh Hạo nghĩ nghĩ, rồi hỏi thêm: Cố Quân Thiên ngày thường ở thư phòng có dành nhiều thời gian không.
Thủ vệ đáp: "Quân thượng hồi cung sau, phần lớn thời gian đều ở trong thư phòng."
"Nhưng có ai được vào đó không?"
Thủ vệ lắc đầu: "Quân thượng không cho người khác vào."
Chu Thanh Hạo gật đầu, sai người đem nước ấm, hắn muốn tắm rửa.
Sau thời gian dài chinh chiến ngoài trận mạc, người hắn đầy bụi bẩn, râu ria cũng mọc dài.
Hắn tắm rửa sạch sẽ một phen.
Khi đang tắm, Chu Thanh Hạo không thể tránh khỏi nghĩ về Cố Quân Thiên.
Giờ phút này, bên cạnh Cố Quân Thiên liệu có người khác không?
Hắn với Cố Quân Thiên bên nhau, là do hắn chủ động leo lên giường.
Nhưng Cố Quân Thiên đối với chuyện nam với nam lại không hề bài xích, rất thuận lợi, rồi cùng hắn làm chuyện đó đến cuối cùng.
Điều khiến hắn càng kinh ngạc hơn là sau khi kết thúc, Cố Quân Thiên còn giúp hắn rửa người, thậm chí kiểm tra vết thương trong miệng.
Chỗ đó, Cố Quân Thiên lại còn tự nguyện quan tâm!
Cố Quân Thiên là Tấn Vương, trước giờ chưa từng có ai dạy dỗ hắn, cũng không thể có chuyện hắn lại chăm sóc người khác như thế.
Những chuyện này, là ai dạy hắn vậy?
Phải chăng chính cái thư phòng kia đã dạy cho hắn rất nhiều kiến thức và khiến hắn thay đổi?
Chu Thanh Hạo biết, suy nghĩ của mình không đúng.
Quân thượng sau lưng có thế lực mạnh mẽ, chắc chắn không thể làm chuyện lấy sắc để thờ phụng người khác như vậy.
Nhưng chẳng ai ngờ hắn lại làm chuyện đó.
Cũng không biết người kia rốt cuộc là ai mà có thể khiến quân thượng nghe lời như vậy...
Chu Thanh Hạo vẫn chưa hết mệt mỏi sau đường xa.
Nhưng hắn chỉ ngủ một lát đã tỉnh.
Khi mở cửa bước ra, phát hiện trong thư phòng vẫn còn thắp đèn.
Quân thượng đã thức, không biết có phải đang ở bên người kia?
Cố Quân Thiên trong thư phòng, rõ ràng chỉ có một mình hắn.
Sáng hôm sau, hắn hơi xấu hổ.
Hắn, lúc nãy thật sự là mất kiểm soát mà bộc phát!
Tính sơ qua, Chu Thanh Hạo đã rời đô thành hơn một tháng, nghĩa là hơn một tháng qua không thân mật với Cố Quân Thiên.
Hắn máu nóng nam tử, như vậy là chuyện rất bình thường.
Cũng không biết Chu Thanh Hạo khi nào mới trở về.
Cố Quân Thiên tự thay quần áo, cân nhắc xem quần áo dơ nên xử lý thế nào, thì nghe thấy thủ vệ nói: "Quân thượng, Chu tướng quân đã đến."
"Thúc phụ đã trở lại?!" Cố Quân Thiên vừa mừng vừa lo, đang định mở cửa ra, chợt ý thức được trên tay vẫn đang cầm quần dơ.
Hắn vứt quần vào tủ, rồi nhanh chóng đi ra mở cửa thư phòng gọi: "Thúc phụ!"
Chu Thanh Hạo hơi ngượng ngùng nhìn Cố Quân Thiên.
Hắn không ngờ mình vừa bước vào bên ngoài thư phòng Cố Quân Thiên, còn chưa kịp nói gì, thủ vệ đã giúp hắn báo tin cho Cố Quân Thiên biết.
Hắn băn khoăn không biết có làm phiền Cố Quân Thiên không.
Chu Thanh Hạo nghĩ vậy, thì nghe trong phòng có tiếng mở cửa đóng cửa, rồi Cố Quân Thiên mở cửa ra, cười nhìn hắn.
"Quân thượng, ta đã trở về." Chu Thanh Hạo nói.
Cố Quân Thiên kìm nén cảm xúc, kéo Chu Thanh Hạo vào trong phòng: "Thúc phụ ngươi vừa trở về? Từ từ, ngươi đã thay quần áo rồi, là khi nào trở về?"
"Tối qua ta về, khi đó quân thượng đã ngủ, ta không muốn quấy rầy." Chu Thanh Hạo đáp.
Cố Quân Thiên nói: "Thúc phụ tìm ta, sao lại gọi là quấy rầy? Thúc phụ tối qua nên đến tìm ta." Nếu tối qua Chu Thanh Hạo đến tìm hắn, thì hắn đã không phải mặc quần dơ rồi!
Cố Quân Thiên vừa tỉnh ngủ, nghỉ ngơi rất tốt, hiện giờ tinh thần phơi phới.
Hơn một tháng không gặp người yêu, cuối cùng nhìn thấy nhau, khó tránh khỏi những suy nghĩ bậy bạ.
Hắn ôm lấy Chu Thanh Hạo, kéo người lên giường.
Chu Thanh Hạo hơi ngơ ngác.
Cố Quân Thiên quá thẳng thắn, thư phòng không cho người khác vào, vậy mà hắn không ngờ mình lại dễ dàng bước vào được.
Hắn không biết rằng, Cố Quân Thiên lúc cho phép mình vào thư phòng, chính là thông qua thủ vệ làm lễ tiết để đối đãi với hắn.
Nói cách khác, người khác không được vào thư phòng, nhưng Chu Thanh Hạo thì được.
Dù vậy, Chu Thanh Hạo vẫn chưa từng bước vào thư phòng.
Cố Quân Thiên không để bụng chuyện đó, cũng không rủ Chu Thanh Hạo vào thư phòng.
Gần đây hai người có việc bất đồng cần giải quyết, hơn nữa nếu Chu Thanh Hạo thật sự muốn vào thư phòng với hắn, sẽ ảnh hưởng công việc của hắn.
Điều đó khiến Chu Thanh Hạo mờ mịt, không ngừng nghĩ đến chuyện vào thư phòng, còn cảm nhận được sự thân mật, nhiệt tình khác thường từ Cố Quân Thiên, điều đó làm hắn thấy kỳ lạ.
Hắn là quân thượng, mà dường như cực kỳ coi trọng hắn.
Quân thượng có phải cũng có chút thích hắn?
Ý nghĩ này dâng lên trong lòng Chu Thanh Hạo, rồi hắn lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Đó là mùi của hắn và quân thượng sau khi hành sự, thường sẽ có mùi như vậy.
Mùi ấy không nồng, nhưng với khứu giác nhạy bén của hắn thì vẫn nhận ra được.
Phía trước, nơi đây đã xảy ra chuyện gì?
Và quân thượng đã mở tủ quần áo ra, bên trong có động tĩnh...
Ánh mắt Chu Thanh Hạo dừng lại không xa cái tủ quần áo đó.
Quân thượng phía trước, chắc chắn là người vừa mở khóa tủ quần áo đó.
Trong thư phòng có mật đạo, còn cái mật đạo kia có phải nằm ở phía sau tủ quần áo?
Người thường xuyên ở bên quân thượng kia, hiện giờ có phải đang ở trong mật đạo?
Quân thượng vừa nhìn thấy hắn, liền ôm kéo hắn thân mật, phải chăng là để khiến hắn không chú ý đến cái mật đạo đó?
Chu Thanh Hạo trong lòng nổi lên đủ thứ ý niệm, còn Cố Quân Thiên thì đã bắt đầu c** q**n áo của hắn!
Một tháng không gặp, cảm giác như cách nhau ba năm!
Cố Quân Thiên nhận ra, hắn không thích Chu Thanh Hạo giữ khoảng cách quá xa. Một tháng qua, hắn không chỉ nhớ Chu Thanh Hạo mà còn lo lắng hắn bị thương, thời gian thật sự quá dài.
May mà Chu Thanh Hạo đã trở về.
"Thúc phụ......" Cố Quân Thiên nặng tình ôm chặt Chu Thanh Hạo.
Đôi mắt Chu Thanh Hạo cứ thường xuyên dừng lại ở phía tủ quần áo kia.
Phía sau tủ quần áo đó chắc chắn là mật đạo, người nọ đã rời đi sao?
Hắn có hay không còn đang ở trong mật đạo?
Cố Quân Thiên và hắn như thế này, người kia có nghe thấy không?
Chu Thanh Hạo trong lòng tràn ngập suy nghĩ, nhưng cuối cùng không hề cự tuyệt Cố Quân Thiên, thậm chí còn phát ra tiếng: "Quân Thiên...... Ân......"
Cố Quân Thiên lấy miệng bịt kín miệng Chu Thanh Hạo.
Bên ngoài có thủ vệ mà đâu? Chu Thanh Hạo nghĩ như vậy thì dễ phát ra tiếng, nhưng hắn không nghĩ có người nghe thấy.
Chu Thanh Hạo lại liếc mắt nhìn về phía cái tủ quần áo kia.
Cố Quân Thiên có nghĩ đến tủ phía sau có thể nghe được tiếng của hắn không?
Nhưng đã thế, tại sao Cố Quân Thiên còn phải kéo hắn làm chuyện này?
Hay là... Cố Quân Thiên không thể kiềm chế được?
Suy nghĩ đến đây, Chu Thanh Hạo bị Cố Quân Thiên cắn nhẹ lên môi-thời điểm ấy, Chu Thanh Hạo lại thất thần!