Chớp mắt đã tới cuối năm.
Lúc này lịch pháp vẫn còn rối rắm, việc ăn Tết cũng không long trọng lắm. Nhưng Cố Quân Thiên quyết định sẽ tổ chức một lễ mừng vào dịp năm mới, để những người Tấn Quốc vất vả suốt một năm có thể được thư giãn một chút.
Sáng hôm đó, khi đang cùng bá quan thương nghị chính sự, Cố Quân Thiên đưa ra kế hoạch tổ chức lễ mừng do mình soạn thảo, còn nói thêm rằng sẽ cho bá quan nghỉ ba ngày trong dịp Tết.
Nhóm đại thần đã theo Cố Quân Thiên bận rộn suốt một năm trời nghe xong thì mừng rỡ như điên, ai nấy đều thi nhau ca tụng quân thượng anh minh.
Cố Quân Thiên thấy họ vui như vậy, lại nghĩ đến mùa đông là thời điểm nông nhàn, thứ dân cũng không phải làm việc, có thể tham gia lễ mừng.
Đại thần trong triều có ba ngày nghỉ.
Còn hắn, thì không có gì cả.
Thế là Cố Quân Thiên liền tuyên bố:
"Trẫm cũng đã rất vất vả cả năm nay, từ hôm nay trở đi, trẫm muốn nghỉ ngơi nửa tháng."
Cứ như vậy mà quyết định! Hắn sẽ cho bản thân nghỉ phép nửa tháng!
Trong nửa tháng này, hắn mỗi ngày chỉ xử lý công vụ vào buổi sáng, buổi chiều sẽ nghỉ ngơi và bầu bạn với Chu Thanh Hạo!
Quá xa xỉ, thật sự quá xa xỉ!
Trước đây, một ngày mười hai canh giờ, hắn có ít nhất tám canh giờ làm việc, chỉ còn lại bốn canh giờ để ăn, ngủ và ở bên Chu Thanh Hạo.
Còn bây giờ thì khác rồi. Giờ đây hắn dậy sớm làm việc, làm đến trưa, tổng cộng chỉ có bốn canh giờ làm việc, thời gian làm việc đã bị cắt giảm một nửa.
Dưới triều, các quan viên: "......"
Vừa mới bắt đầu, khi nghe Cố Quân Thiên nói muốn nghỉ ngơi nửa tháng, bọn họ đều kinh hãi đến biến sắc, chỉ hận không thể ôm lấy đùi hắn mà khóc lóc van xin.
Tấn Quốc hiện nay có quá nhiều việc cần quân thượng quyết đoán xử lý, nếu hắn thật sự nghỉ ngơi, những người bọn họ căn bản không kham nổi hết mọi chuyện!
Kết quả, quân thượng nói muốn nghỉ ngơi, nhưng chỉ là nghỉ từ buổi trưa trở đi, không xử lý chính vụ vào buổi chiều mà thôi.
Vậy thì không sao cả, bởi vì tốc độ xử lý chính vụ của quân thượng nhanh đến kinh người, một mình có thể sánh ngang với mười người khác. Mỗi ngày chỉ cần bốn canh giờ là đủ để hắn giải quyết mọi chính vụ.
Nói đi nói lại, quân thượng lợi hại như thế, trái lại càng làm họ cảm thấy mình quá vô dụng.
Nhưng sự thật đúng là họ không thể so được với quân thượng. Chỉ nói riêng về trí nhớ, quân thượng nhìn qua một lần là không quên được, còn về việc tính toán sổ sách thì chỉ cần lật sơ vài trang, đã có thể tính ra kết quả mà họ vắt óc cả ngày chưa chắc đã tính ra.
Quân thượng thật sự quá lợi hại!
Không trách được quân thượng quyết tâm huyết tẩy tông thất. Một người lợi hại như vậy mà còn bị đám tông thất chèn ép, tất nhiên là sẽ bị phản phệ!
Cố Quân Thiên lại hoàn toàn không biết suy nghĩ của các đại thần trong triều.
Nghĩ đến từ chiều trở đi có thể nghỉ ngơi, tâm trạng hắn cực kỳ vui vẻ.
Ăn xong bữa trưa, hắn liền lập tức ra ngoài, đi tìm Chu Thanh Hạo.
Hơn nửa năm nay, hắn quả thật có phần lạnh nhạt với Chu Thanh Hạo.
Mỗi ngày hắn đều bận rộn đến tận tối muộn, mới có thời gian ở bên Chu Thanh Hạo.
Thời gian ngắn ngủi trước khi đi ngủ, hai người chỉ kịp rửa mặt là đã lên giường, nếu may mắn rảnh rỗi sớm một chút thì còn có thể trò chuyện vài câu, rồi thuận tiện làm chuyện mà người trưởng thành nên làm.
Hắn đang tuổi tráng niên, dù có phóng túng hàng đêm cũng vẫn có sức, nhưng công việc quá nhiều, một tháng nhiều lắm cũng chỉ thân mật với Chu Thanh Hạo được năm ngày.
Thật sự là quá ít!
Mà trước hôm nay, hắn vì bận chuyện phân điền cuối năm, đã gần một tháng không được gần gũi với Chu Thanh Hạo.
Có lúc về muộn quá, sợ quấy rầy giấc ngủ của Chu Thanh Hạo, hắn thậm chí còn ngủ lại thư phòng.
Đã bao lâu phòng không gối chiếc, hắn cảm thấy những ngày tiếp theo nhất định phải bù lại cho bằng được.
Lúc Cố Quân Thiên đến tìm Chu Thanh Hạo, thì Chu Thanh Hạo đang huấn luyện binh lính.
Một năm trôi qua, Chu Thanh Hạo đã trắng trẻo hơn nhiều so với lần đầu hai người gặp nhau.
Nhưng nước da của hắn vẫn rất khác với đám quý tộc sống trong nhung lụa kia.
Hiện tại hắn mang làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh, làm cho đường nét khuôn mặt càng thêm góc cạnh rõ ràng.
Lúc này đang là giờ nghỉ giữa buổi huấn luyện, Chu Thanh Hạo tiếp nhận vài lời thách đấu từ các binh sĩ.
Mấy binh lính kia nối đuôi nhau xông lên khiêu chiến, nhưng đều bị hắn dễ dàng đánh bại.
Cuối cùng, Chu Thanh Hạo đứng dưới ánh mặt trời, nhìn nhóm binh sĩ trước mặt hỏi: "Còn ai muốn lên nữa không?"
Cố Quân Thiên không kìm được mà hô to: "Còn có ta!"
Chu Thanh Hạo quay đầu lại, vẻ mặt thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ nhìn hắn: "Quân thượng......"
Cố Quân Thiên bật cười: "Ta đùa thôi, thúc phụ, ngươi thật là uy vũ!"
Trên mặt Chu Thanh Hạo lộ ra một nụ cười nhạt.
Cố Quân Thiên nói tiếp: "Thúc phụ, ngươi dẫn ta đi quanh doanh trại xem một vòng đi."
Đầu năm nay, Cố Quân Thiên từng bảo Chu Thanh Hạo dẫn hắn đi tuần tra doanh trại một lần.
Hiện tại, hắn lại muốn như vậy.
"Quân thượng, theo ta." Chu Thanh Hạo dẫn Cố Quân Thiên đi về phía trước.
Giờ đây quân doanh đã hoàn toàn khác xưa.
Cố Quân Thiên từng nghĩ ra rất nhiều cách cải thiện đời sống, và quân doanh là nơi đầu tiên áp dụng những cải tiến đó.
Chẳng hạn như đồ ăn - trước kia binh lính trong quân doanh chỉ ăn cơm lúa mạch và cơm đậu, nhưng giờ đây, đầu bếp đã biết nghiền lúa mạch thành bột, làm bánh cho họ ăn.
Đậu cũng có thể xay thành sữa đậu nành.
Bánh lúa mạch ăn kèm với rau dại xào, thêm chén sữa đậu nành nóng hổi - đối với đám binh sĩ này đã là mỹ vị hiếm có rồi.
Cách một khoảng thời gian, họ còn được ăn một bữa mặn, điều đó càng khiến bọn họ phấn khởi.
Nhiều người trước kia bị bắt đi lính, bây giờ lại không muốn về quê làm nông nữa. Vì làm nông ở nhà, mỗi ngày đều phải lo không đủ ăn, không đủ mặc.
Sau khi thăm quân doanh xong, Cố Quân Thiên dẫn Chu Thanh Hạo lên xe ngựa trở về hoàng cung.
Nghĩ đến những ngày tới mỗi ngày đều có thời gian nhàn rỗi, có thể ở bên Chu Thanh Hạo như hôm nay, tâm trạng hắn càng thêm vui vẻ, thậm chí không kìm được mà giở trò sàm sỡ.
Lúc thì bóp chỗ này một cái, lúc thì sờ chỗ kia một chút, thỉnh thoảng lại cố ý va chạm vào Chu Thanh Hạo.
Đôi tay của Chu Thanh Hạo, lại càng khiến hắn mê mẩn.
Đôi tay này tuy thô ráp, nhưng chính là đôi tay đã bảo vệ hắn, bảo vệ cả Tấn Quốc.
Nghĩ đến đây, Cố Quân Thiên lấy ra một hộp kem dưỡng da quý tộc, nhẹ nhàng bôi lên tay Chu Thanh Hạo.
Thời gian trước vì quá bận, hắn đã có phần bỏ quên Chu Thanh Hạo.
Sau này nhất định phải quan tâm nhiều hơn.
Nghĩ như vậy, Cố Quân Thiên nắm lấy tay Chu Thanh Hạo, hôn nhẹ một cái lên đó.
Chu Thanh Hạo có phần không được tự nhiên: "Quân thượng......"
Từ khi người bên cạnh hắn lần lượt rời đi, Cố Quân Thiên cũng trở nên lạnh nhạt với hắn hơn trước.
Thời gian gần đây, Cố Quân Thiên lại càng thường xuyên ngủ ở thư phòng.
Nay đột nhiên lại nhiệt tình như vậy, Chu Thanh Hạo có chút không quen.
Cố Quân Thiên nói: "Thúc phụ, chờ trở về, chúng ta tỷ thí một trận nhé?"
Hình ảnh Chu Thanh Hạo chiến đấu cùng binh sĩ khi nãy thật sự quá đẹp trai!
Hắn rất muốn đánh một trận với Chu Thanh Hạo.
Chu Thanh Hạo hơi sững sờ.
"Trong hoàng cung có Diễn Võ Trường, thúc phụ, chờ chúng ta về, đánh một trận đi." Cố Quân Thiên lại mở miệng lần nữa.
Hắn làm sao có thể động thủ với hoàng thượng được?
Chu Thanh Hạo âm thầm thở dài, nhưng yêu cầu này là do quân thượng đề ra, hắn không tiện từ chối.
Mà mệnh lệnh của quân vương, hắn không thể cự tuyệt.
Chỉ là giao thủ với quân thượng, nếu thật sự lỡ tay làm bị thương thì cũng đủ bị chém đầu rồi!
Xe ngựa tiến vào hoàng cung, Cố Quân Thiên vừa xuống xe đã kéo Chu Thanh Hạo đi thẳng đến Diễn Võ Trường.
Suốt một năm qua, Chu Thanh Hạo thường xuyên luyện võ ở đây, đã quá quen thuộc với nơi này.
Trái lại, Cố Quân Thiên không mấy quen thuộc.
Hắn đi dạo quanh kệ binh khí một vòng, lấy một thanh kiếm cùn đưa cho Chu Thanh Hạo, còn mình thì chọn một thanh đao cùn: "Thúc phụ, chúng ta tới đánh một trận đi!"
Chu Thanh Hạo thật sự không muốn đánh.
Cố Quân Thiên lớn lên trong nhung lụa, từ nhỏ chưa từng giao thủ với ai, căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Nếu chỉ là tỷ thí không dùng binh khí thì còn đỡ, nhưng giờ Cố Quân Thiên lại rút binh khí ra, hắn sợ rằng mình sẽ không cẩn thận mà làm Cố Quân Thiên bị thương.
Khi Chu Thanh Hạo còn đang do dự, thị vệ trong cung đã chú ý tới tình hình bên này, lần lượt tụ lại.
Vương và Nhiếp Chính Vương muốn luận bàn, bọn họ đều muốn xem náo nhiệt.
Chu Thanh Hạo nhìn quanh thấy có quá nhiều người, lại nhìn thấy Cố Quân Thiên ở đối diện có phần hưng phấn quá mức, trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Nếu hắn khiến Cố Quân Thiên bị thương trước mặt mọi người, liệu Cố Quân Thiên có thể nhân cơ hội này mà ra tay xử lý hắn?
Cố Quân Thiên là người hành động dứt khoát, gặp vấn đề thì lập tức tìm cách giải quyết, gặp người cần diệt trừ thì sẽ lập tức ra tay.
Trong năm qua, hắn đã làm rất nhiều việc theo phân phó của Cố Quân Thiên, giết không ít người, uy vọng trong Tấn quốc không những không giảm mà còn tăng lên.
Hai nước lân cận đều cảm thấy hắn ở Tấn quốc đã nắm quyền như độc tài.
Hiện tại hắn chính là chướng ngại duy nhất trên con đường của Cố Quân Thiên.
Người âm thầm trợ giúp Cố Quân Thiên vẫn chưa xuất hiện, có lẽ là vì còn đề phòng hắn.
Nam tử Tấn quốc khi hai mươi tuổi sẽ tổ chức lễ cập quan. Sang năm đầu xuân, chính là lễ cập quan của Cố Quân Thiên, đến lúc đó hắn chắc chắn còn sẽ lập hậu.
Mà trước lễ cập quan, là thời điểm thích hợp nhất để trừ bỏ hắn.
Chu Thanh Hạo nhìn đám thị vệ vây quanh cung điện, cầm kiếm lên, chuẩn bị đối chiến với Cố Quân Thiên.
Biểu cảm của hắn nghiêm túc, nhìn như đang rất tập trung, nhưng thực ra có phần thất thần.
Hắn hối hận. Hối hận trong thời gian vừa rồi không dây dưa với Cố Quân Thiên nhiều hơn chút nữa.
Vài tháng nay, Cố Quân Thiên càng lúc càng lạnh nhạt với hắn, rất ít khi chạm vào hắn. Gần đây, đã một tháng không hề đụng tới hắn.
Lẽ ra hắn nên chủ động hơn mới phải.
"Thúc phụ, tiếp chiêu!" Cố Quân Thiên mở miệng, dẫn đầu tấn công.
Chu Thanh Hạo vung kiếm trong tay, lập tức đỡ được chiêu đó.
Trong quá trình giao đấu, Chu Thanh Hạo nhận ra Cố Quân Thiên cực kỳ có thiên phú trong chiến đấu.
Hắn thiếu huấn luyện, sức lực cũng chưa đủ, nhưng ra chiêu rất quyết đoán và nhạy bén. Trong khi Chu Thanh Hạo còn chưa dùng toàn lực, Cố Quân Thiên đã có thể đánh ngang ngửa với hắn.
Chuyện này thật sự vượt ngoài dự đoán của hắn.
Phải biết năm đó khi hắn dạy dỗ Cố Quân Thiên, y chẳng hề muốn luyện võ, võ nghệ chỉ là hời hợt.
Hiện tại võ nghệ của y, e là do người khác chỉ dạy.
Phía sau Cố Quân Thiên có lẽ không chỉ một người. Có những người đó trợ giúp, đối với Cố Quân Thiên mà nói, thiên hạ chẳng khác gì trong lòng bàn tay.
Hai người qua lại so chiêu, binh khí va chạm liên tục, đánh đến cực kỳ đẹp mắt.
Thị vệ xung quanh thấy vậy, thi nhau trầm trồ khen ngợi.
Tuy nhiên đánh được một lúc, Cố Quân Thiên bắt đầu có phần đuối sức.
Y cảm thấy có chút mất mặt.
Y vẫn luôn muốn rèn luyện thật tốt để có thể đánh thắng Chu Thanh Hạo, nhưng lần này, chỉ sợ là phải thua rồi.
Không, chưa chắc đã thua.
Cố Quân Thiên nhìn chuẩn thời cơ, đánh thẳng vào thân kiếm của Chu Thanh Hạo.
Chu Thanh Hạo giật mình, vội vàng thu kiếm, nhưng Cố Quân Thiên đã đánh trúng mặt kiếm của hắn.
Ngay sau đó, Cố Quân Thiên ôm ngực, ngã xuống đất giả vờ kêu đau: "A! Ta bị thương rồi!"
Chu Thanh Hạo biết kiếm của mình không bén, hơn nữa hắn cũng cảm nhận được Cố Quân Thiên đụng vào với lực rất nhẹ.
Huống hồ, Cố Quân Thiên không bị đâm bằng mũi kiếm, mà là mặt bên của kiếm.
Cùng lắm chỉ hơi đau một chút, chắc chắn không bị thương.
Kỹ thuật diễn của quân thượng quá giả, nhưng chỉ cần quân thượng chịu diễn, thì hoàn toàn có thể đưa hắn vào chỗ chết.
Chu Thanh Hạo không nhịn được thở dài.
Tiếp theo, có phải sẽ là ngàn mũi tên xuyên tim?
Dù nghĩ như vậy, nhưng Chu Thanh Hạo vẫn lo lắng cho Cố Quân Thiên. Hắn ném kiếm xuống, bước nhanh đến chỗ Cố Quân Thiên: "Quân thượng, ngươi không sao chứ?"
Đúng lúc này, Cố Quân Thiên vươn tay nắm lấy Chu Thanh Hạo, kéo hắn ngã xuống đất, sau đó đè lên người hắn: "Ta thắng rồi!"
Những thị vệ xung quanh lúc đầu thấy Cố Quân Thiên giả vờ bị thương thì đều không biết phải làm sao.
Nhìn thế nào cũng thấy quân thượng diễn quá giả, bọn họ rốt cuộc có nên tiến lên bảo vệ không?
Đang chần chờ thì đã thấy Cố Quân Thiên "thắng" Chu Thanh Hạo.
Đám thị vệ khá hoạt bát, lập tức hô lên:
"Quân thượng, ngươi chơi gian trá!"
"Quân thượng, vậy không tính!"
"Tướng quân, ném quân thượng ra ngoài đi!"
...
Cố Quân Thiên quay sang nhìn bọn thị vệ: "Không nghe nói 'binh bất yếm trá' à? Rõ ràng là ta thắng!"
Thị vệ: "......"
Chu Thanh Hạo bị Cố Quân Thiên đè trên mặt đất, có phần ngẩn ngơ.
Hắn vốn đã chuẩn bị tâm lý bị Cố Quân Thiên đâm cho một dao.
Kết quả lại là như vậy?
Tất nhiên, chuyện chưa dừng lại ở đó.
Sau khi "thắng", Cố Quân Thiên vô cùng đắc ý.
Mà Chu Thanh Hạo nằm dưới thân y, lại trông cực kỳ hấp dẫn.
Y không nhịn được, cúi xuống hôn lên môi Chu Thanh Hạo một cái.
Đám thị vệ trong cung đều là người trung thành tuyệt đối với y, hơn nữa ngày nào cũng thấy y và Chu Thanh Hạo ở bên nhau, chắc chắn trong lòng đã có suy đoán.
Nếu đã vậy, y cũng chẳng cần phải che giấu nữa.
Chu Thanh Hạo kinh ngạc nhìn Cố Quân Thiên.
Cố Quân Thiên thấy dáng vẻ ngơ ngác của hắn rất đáng yêu, lại không nhịn được hôn thêm mấy cái nữa.
Thị vệ: "......" Tuy rằng bọn họ đã sớm đoán ra, nhưng làm chuyện này trước mặt bọn họ, có phải không được hay cho lắm không?
"Thúc phụ, đánh một trận rồi, ta mệt quá, chúng ta đi tắm rửa đi." Cố Quân Thiên mở miệng, kéo Chu Thanh Hạo đi tắm.
Về phần sau khi tắm rửa sẽ làm gì... tuy là ban ngày nhưng tuyên cáo chuyện gì đó cũng không tệ lắm.
Y đã nhịn lâu rồi! Rất muốn thân mật với Chu Thanh Hạo!
Chu Thanh Hạo bị Cố Quân Thiên kéo vào thân mật cả buổi trưa, cảm giác như mình sắp bị ép khô.
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy có điều không ổn.
Lần này, người ngủ thiếp đi sau không phải là Chu Thanh Hạo hắn, mà lại là Cố Quân Thiên - người vẫn luôn vô cùng bận rộn thời gian qua.
Chu Thanh Hạo chăm chú nhìn Cố Quân Thiên đang ngủ say một lát, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Ngoài cửa là thị vệ mà hắn đã hiểu rõ từ lâu. Thấy hắn, bọn họ lập tức cung kính chào: "Tướng quân!"
"Quân thượng còn đang ngủ, các ngươi nói chuyện nhẹ chút." Chu Thanh Hạo dặn dò.
Nghe Chu Thanh Hạo nói vậy, tên thị vệ kia khẽ ho một tiếng, nói: "Tướng quân, vương thượng không cường tráng bằng ngài, ngài phải thương tiếc người một chút."
Chu Thanh Hạo: "......"
Đám người này hiểu lầm rồi, người ép người rõ ràng là Cố Quân Thiên kia mà!
Nhưng mà, thân thể hắn tốt, có thể chịu được chuyện đó.
"Ta ra ngoài một chút." Chu Thanh Hạo nói.
Trong lòng hắn có chút rối loạn.
Cố Quân Thiên vậy mà đến tận lúc này vẫn chưa ra tay giết hắn.
Cố Quân Thiên thực sự có định giết hắn không?
Đột nhiên sực tỉnh, Chu Thanh Hạo nhìn thấy thư phòng của Cố Quân Thiên.
Hắn nghiến răng, đi thẳng về phía thư phòng.
Hắn muốn vào xem thử, xem rốt cuộc ai đứng sau lưng Cố Quân Thiên.
Hắn không muốn chết.
Hắn có thể đem toàn bộ quyền lực giao cho những người đó, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Cố Quân Thiên là được!
Chu Thanh Hạo vốn tưởng rằng, mình muốn vào thư phòng, nhất định sẽ bị ngăn lại.
Nhưng hắn cũng không ngại. Đám thị vệ này, hắn đánh được.
Thế nhưng khi hắn đi vào thư phòng, đám thị vệ kia hoàn toàn không ngăn cản, trực tiếp để hắn vào.
Chu Thanh Hạo hơi ngẩn người, không phản ứng kịp.
Nhưng dù sao cũng đã vào được rồi... Hắn lấy hết dũng khí, mở cửa tủ quần áo ra.
Đó là một chiếc tủ quần áo bình thường, bên trong để một ít y phục.
Chu Thanh Hạo đứng trước tủ quần áo một hồi lâu, sau đó dịch tủ sang bên cạnh.
Phía sau là một bức tường kín vô cùng chắc chắn.
Hắn dọn hết các loại đồ đạc, gõ từng mảng tường, hoàn toàn không phát hiện ra mật đạo nào.
Cố Quân Thiên sau khi tỉnh dậy, biết Chu Thanh Hạo đi vào thư phòng, liền đích thân tới tìm người.
Vừa mở cửa thư phòng ra, hắn thấy đồ đạc trong phòng đều bị dời hết ra giữa phòng, liền hơi khó hiểu hỏi: "Thúc phụ, ngươi đang làm gì vậy?"
Chu Thanh Hạo: "......"
Cố Quân Thiên chần chừ hỏi: "Ngươi muốn sửa lại bố cục thư phòng à?"
Chu Thanh Hạo chỉ có thể gật đầu.
Cố Quân Thiên ngáp một cái: "Vậy ngươi sửa đi."