Chu Thanh Hạo nhìn Cố Quân Thiên đang ngáp, lại nhìn những món đồ bị chính mình dọn hết ra giữa phòng, trong lòng có phần hoảng loạn.
Hắn theo bản năng mở miệng:
"Quân Thiên, nếu mệt thì lên giường nghỉ một lát đi."
Cố Quân Thiên nghe vậy cũng không từ chối, lập tức đi tới nằm xuống giường.
Trong thư phòng không có người ngoài, chỉ có hắn và Chu Thanh Hạo. Không lâu trước đây, hai người còn ngọt ngào khắng khít, cùng nhau trải qua một buổi chiều đẹp đẽ.
Hiếm khi được rảnh rỗi, Cố Quân Thiên bắt đầu huyên thuyên với Chu Thanh Hạo:
"Thúc phụ, trước đây một tháng, mỗi ngày ta chỉ ngủ được có hai canh giờ! Ta còn chưa đến tuổi cập quan, vốn có thể cao thêm một chút nữa, nhưng vì thiếu ngủ, nên chẳng cao nổi."
"Ta cũng không có luyện võ, tay chân đều mềm nhũn, nên lúc trước mới biểu hiện kém như vậy!"
"Thúc phụ, nửa tháng tới đây, mỗi buổi chiều ta đều có thể nghỉ ngơi, ngươi dạy ta luyện võ đi! Chúng ta cùng luyện tập một chút!"
"Sau khi luyện xong có thể đi tắm rửa một cái, đến lúc đó ta giúp ngươi xoa bóp."
......
Cố Quân Thiên tha hồ tưởng tượng về tương lai, càng nghĩ càng cảm thấy hứng thú.
Ví dụ như lúc giúp Chu Thanh Hạo chà lưng, hắn có thể thế này thế nọ...
Chu Thanh Hạo đứng trong thư phòng nhìn Cố Quân Thiên, ánh mắt ngày càng dịu dàng.
Rất nhiều điều hắn muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thốt lên:
"Quân Thiên, chuyển án thư của ta vào thư phòng đi, ta muốn tranh thủ làm xong hết mọi việc, sau này có thể giúp ngươi."
Cố Quân Thiên đáp:
"Được! Cứ làm vậy đi!"
Chu Thanh Hạo đồng ý để hắn giúp đỡ, vậy thì quá tốt rồi!
Như thế, mỗi ngày hắn đều có thể ở bên Chu Thanh Hạo như hình với bóng.
Chu Thanh Hạo lại nhìn Cố Quân Thiên thêm một lúc, sau đó ra ngoài tìm thị vệ, bảo họ chuyển bàn làm việc từ phòng khác của hắn sang đây. Đồng thời, hắn tự tay sắp xếp lại thư phòng, chỉnh lý bố cục một phen.
Những món đồ dùng đó đều được làm từ gỗ tốt, vô cùng chắc chắn, trọng lượng rất nặng.
Thế nhưng khi Cố Quân Thiên ngỏ ý muốn giúp đỡ, Chu Thanh Hạo không chút do dự từ chối.
Hắn cần phải làm vài việc để khiến bản thân bình tĩnh lại.
Trước kia hắn luôn tin rằng, sau lưng Cố Quân Thiên nhất định có người khác, vì những việc Cố Quân Thiên làm ra, tuyệt đối không phải do một mình hắn hoàn thành được.
Cố Quân Thiên mỗi ngày xử lý chính vụ nhiều gấp mấy lần tiên đế khi xưa!
Hơn nữa Cố Quân Thiên còn thường xuyên lấy ra những quyển sách mà nơi khác không có, nghe nói đều là do chính tay hắn viết.
Những quyển sách đó có sách về nông học, luật pháp, thậm chí còn có sách dạy người ta học chữ, học đọc.
Nhiều thứ như vậy, nếu chỉ dựa vào một mình Cố Quân Thiên, thì lấy đâu ra được?
Huống hồ, hắn từng dạy dỗ Cố Quân Thiên, biết rõ hắn tuy thông minh, nhưng cũng không phải là thiên tài hiếm thấy.
Cho nên hắn luôn nghĩ, nhất định là có người đứng sau giúp đỡ, và những thứ đó đều là do người đó khổ công nghiên cứu ra.
Thế nhưng, trong thư phòng của Cố Quân Thiên căn bản không có ai khác, cũng chẳng có mật đạo nào.
Cố Quân Thiên không hề nói dối, những quyển sách đó đều do chính hắn viết ra.
Suốt nửa năm qua, Cố Quân Thiên thực sự đã vô cùng vất vả, vậy mà hắn lại còn dây dưa không dứt với Cố Quân Thiên...
Huống hồ, còn có tình cảm Cố Quân Thiên dành cho hắn...
Một người có bản lĩnh như vậy, làm sao cần phải ủy khuất bản thân?
Huống hồ ánh mắt đầy yêu thương mà Cố Quân Thiên nhìn hắn, tuyệt đối không phải giả vờ.
Cố Quân Thiên vốn không phải là người biết diễn kịch, hôm qua giả bộ bị thương thôi mà đã diễn đến lộn xộn hết cả lên.
Còn cái mùi trong phòng Cố Quân Thiên lúc trước... chắc là vì tuổi trẻ, nghẹn lâu quá, nên làm chút chuyện...
Càng nghĩ Chu Thanh Hạo càng thông suốt, nỗi bất an trong lòng cũng dần tiêu tan.
Người bên cạnh hắn, đúng là đều bị Cố Quân Thiên phái đi chỗ khác. Nhưng nếu Cố Quân Thiên không tin hắn, sao dám dùng người của hắn?
Chỉ là, người trước mặt hắn hiện tại, chắc chắn không phải là Cố Quân Thiên mà hắn từng giáo dưỡng nhiều năm.
Tấn Vương... đã đổi người rồi.
Sau khi bố trí lại thư phòng ổn thỏa, Chu Thanh Hạo hỏi Cố Quân Thiên:
"Quân thượng bắt đầu thích ta từ khi nào?"
Cố Quân Thiên nói:
"Lần đầu ta gặp ngươi, liền sinh lòng yêu thích."
Chu Thanh Hạo nghe vậy có phần bất đắc dĩ.
Người này đến chút che giấu cũng không biết sao?
Lần đầu tiên hắn gặp Cố Quân Thiên, đối phương còn nhỏ xíu, khóc nhè không dứt, thậm chí còn chẳng thèm liếc hắn một cái.