Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 174

Cố Quân Thiên xuyên đến Tấn Quốc vào năm đầu tiên, vô cùng bận rộn, sang đến năm thứ hai cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

 

Đầu năm thứ hai, hắn nhận chức quan, đồng thời thành thân với Chu Thanh Hạo. Sau đó, hắn liền mang Chu Thanh Hạo bắt đầu hành trình tuần tra khắp Tấn Quốc.

 

Hắn khảo sát tình hình các nơi, đưa ra đủ loại sắp xếp, căn cứ vào thực tế của Tấn Quốc mà sửa đổi và hoàn thiện luật pháp...

 

Cố Quân Thiên vẫn luôn cảm thấy, bản thân là người thích bận rộn.

 

Nhưng bận rộn lâu rồi mới phát hiện, kỳ thật hắn cũng muốn được nghỉ ngơi.

 

May mà trong lúc hắn bận rộn, Chu Thanh Hạo vẫn luôn ở bên cạnh hắn, trong khoảng thời gian bận rộn ấy, hai người vẫn có thể thân thiết đôi chút.

 

Chuyến tuần tra lần này, Cố Quân Thiên đi suốt một năm trời.

 

Trong khoảng thời gian đó, hắn đã gặp phải rất nhiều chuyện.

 

Hắn từng thấy có người sống như thời nguyên thủy.

 

Hắn từng thấy có nơi vẫn còn dùng người sống để tế thần.

 

Hắn thậm chí còn phát hiện, huyện lệnh do hắn phái đi lại bị người ta sát hại rồi thay thế.

 

Thời đại này, thực sự rất hỗn loạn.

 

Mãi cho đến vụ thu hoạch mùa thu năm đó, Cố Quân Thiên và Chu Thanh Hạo mới trở về kinh thành.

 

Hai người không vội vào thành, mà đến trước một vương trang gần kinh thành.

 

Cố Quân Thiên đã từng giết rất nhiều quý tộc trong tông thất, đối với tài sản của bọn họ, có phần phân cho dân thường, có phần giữ lại để sử dụng.

 

Hắn xây trường học và xưởng tại nơi này. Hiện giờ trong trường có con cái của quan lại trong triều, cũng có con cháu xuất thân thường dân, thậm chí có cả hậu nhân của những quý tộc từng bị hắn tịch thu tài sản.

 

Những đứa trẻ ấy, theo lý phải mang thù oán với hắn, nhưng trong số đó, có kẻ là dòng bên, có kẻ không được gia đình yêu thương, bị bắt về đây sau, đối với vị Tấn Vương này cũng chẳng oán hận gì.

 

Cố Quân Thiên đích thân gặp mặt những đứa trẻ ấy, sau đó liền để bọn chúng ở lại vương trang học hành.

 

Xe ngựa của Cố Quân Thiên và Chu Thanh Hạo vừa tiến vào vương trang, liền thấy một nhóm trẻ con được người dẫn dắt, đang gặt lúa mạch ngoài đồng.

 

Đây là nội dung bắt buộc trong chương trình học mà hắn đặt ra.

 

Ở Tấn Quốc, muốn làm quan, thì không thể không hiểu gì về đời sống của dân thường.

 

Bọn họ cho dù tính toán sau này không làm ruộng đi nữa, thì cũng đều biết việc nhà nông là phải làm như thế nào.

 

Đi sâu vào trong, Cố Quân Thiên gặp được Vương thái hậu đến đón tiếp hắn.

 

Đêm đó, khi hắn cưỡi khinh khí cầu ra tay với đám quý tộc hoàng thất, cũng làm Vương thái hậu bừng tỉnh, nhìn thấy con trai mình đang bay giữa không trung.

 

Tề quốc từng chọn bà ra để gả cho Tiên vương, mà sau khi Tiên vương lên làm Tấn Vương cũng chưa từng chạm đến bà, bởi vì bà rất biết điều, rất biết chừng mực.

 

Bà vẫn luôn ở trong thâm cung, cũng chẳng có bao nhiêu kiến thức với thế giới bên ngoài.

 

Tình cảnh đêm ấy khiến bà sợ hãi đến mức thay đổi luôn cái nhìn về Quân Thiên, cảm thấy con mình là được trời cao ưu ái, là thiên mệnh chi tử.

 

Cho nên, về sau khi Cố Quân Thiên cho người của Tề quốc bên cạnh bà về nước, bà không hề phản đối. Khi hắn bảo bà đến vương trang nghỉ dưỡng, bà cũng ngoan ngoãn nghe theo.

 

Cố Quân Thiên coi như đã nhìn thấu tính cách bà, liền chọn vài người biết nói lời dễ nghe để chăm sóc bà, còn mang bà đi khắp nơi chơi, để bà ở trong vương trang có thể sống cuộc sống thư thái tự tại.

 

Vương thái hậu đúng là sống rất vui vẻ tự tại ở trong vương trang.

 

Bà gặp được rất nhiều thứ trước kia chưa từng thấy bao giờ, trong phòng được Cố Quân Thiên chuẩn bị đầy đủ các loại đồ đạc, ngay cả giường đất cũng có. Đồ ăn thì nhiều loại hơn hẳn lúc trước.

 

Quan trọng nhất là, trong vương trang có rất nhiều món đồ chơi.

 

Vương thái hậu hồi nhỏ không được yêu thương, còn trẻ đã gả cho Tiên Tấn Vương, cả đời chưa từng có cơ hội vui chơi đúng nghĩa.

 

Có người dẫn bà đi trồng hoa thì bà rất vui, có người đan châu chấu cỏ cho bà thì bà thích mê, có người đưa bà ra sông bắt cá thì bà càng cười đến không ngậm miệng được.

 

Vương thái hậu vui vẻ đến nỗi không muốn quay về cung.

 

Năm nay, sau khi Cố Quân Thiên đi tuần tra Tấn quốc trở về, Vương thái hậu còn nhận mấy cô bé bảy tám tuổi làm học trò, dạy các bé đủ thứ tri thức.

 

Tuy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng Vương thái hậu vẫn rất nhớ con trai mình - Cố Quân Thiên.

 

Hiện giờ còn chưa đến bốn mươi tuổi, Vương thái hậu vui vẻ đến đón Cố Quân Thiên.

 

"Mẫu hậu." Cố Quân Thiên mỉm cười chào bà.

 

Vương thái hậu cũng cười tươi đáp lại: "Ngô nhi gầy... ách... ngô nhi đen đi rồi."

 

Bà định nói Cố Quân Thiên gầy, nhưng đối mặt với con trai cơ bắp đầy người vì kiên trì rèn luyện, bà thật không thể thốt ra nổi mấy lời đó.

 

Nhưng việc hắn đen đi thì là sự thật. Hiện giờ, hắn và Chu Thanh Hạo đều có làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh.

 

Thật ra ngay cả Vương thái hậu cũng đen đi một chút.

 

"Mẫu hậu càng lúc càng trẻ ra." Cố Quân Thiên nói.

 

Vương thái hậu cười: "Đúng vậy, thân thể ta khỏe lên nhiều! Mỗi ngày ta đều làm theo phương pháp dưỡng sinh ngươi dạy, dậy sớm ra ngoài đi bộ một chút, hấp thụ một canh giờ tinh hoa trời đất, thân thể liền càng lúc càng khỏe mạnh."

 

Trước đây Vương thái hậu không thích vận động, thân thể luôn yếu ớt, ăn ngủ không ngon.

 

Cố Quân Thiên liền nói với bà rằng: người mỗi sáng ra ngoài đi dạo một canh giờ để "hấp thu tinh hoa trời đất" sẽ có thể cường thân kiện thể.

 

Cái gọi là hấp thu tinh hoa trời đất, thực ra chính là ra ngoài đi bộ.

 

Hiện giờ mỗi sáng sớm, sau khi ăn xong, chỉ cần thời tiết tốt, Vương thái hậu liền ra ngoài đi một canh giờ. Nhờ vậy mà thân thể bà tốt lên thấy rõ, ăn gì cũng thấy ngon, buổi tối vừa nằm xuống đã ngủ được ngay.

 

"Mẫu hậu thế này, nhất định có thể sống đến trăm tuổi." Cố Quân Thiên cười nói.

 

Vương thái hậu rạng rỡ vui vẻ, nhưng sau đó lại không hiểu vì sao lộ vẻ u sầu.

 

Bà kéo tay Cố Quân Thiên nói chuyện không ngừng, nhưng đối với Chu Thanh Hạo thì đến cả một cái liếc nhìn cũng không có.

 

Bà vẫn luôn không hài lòng với "Vương hậu" Chu Thanh Hạo này.

 

Cố Quân Thiên cũng không bắt ép mẫu hậu mình phải thích Chu Thanh Hạo, dù sao thì cả hai một năm cũng chẳng gặp được hai lần.

 

Lúc trước hắn để mẫu hậu dọn ra vương trang bên ngoài cung cũng là vì muốn tách hai người ra, tránh để Chu Thanh Hạo bị bà bắt bẻ.

 

Hắn tiếc Chu Thanh Hạo lắm chứ!

 

"Đồ ăn ở đây thật ngon, còn có nhiều món mới lạ ta trước nay chưa từng ăn. Ta cứ tưởng mình không thích ăn thịt, giờ mới thấy, thịt thật sự rất ngon..." Vương thái hậu cứ thao thao bất tuyệt, kéo tay Cố Quân Thiên bước nhanh về phía trước, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn, rõ ràng là muốn bỏ lại Chu Thanh Hạo phía sau.

 

Cố Quân Thiên và Chu Thanh Hạo nhìn nhau một cái, Chu Thanh Hạo liền hiểu ý rời đi làm việc khác, đúng như nguyện của Vương thái hậu.

 

Vương thái hậu thấy vậy, lập tức nói với Cố Quân Thiên: "Ngô nhi, cái tên Chu Thanh Hạo đó đối xử với con có tốt không?"

 

"Rất tốt." Cố Quân Thiên cười đáp.

 

Vương thái hậu hỏi tiếp: "Hắn chưa từng chán ghét con sao?"

 

Cố Quân Thiên đáp: "Tất nhiên là chưa từng." Chu Thanh Hạo có gì mà phải chán ghét hắn? Hắn trẻ trung, cường tráng, anh tuấn tiêu sái, đúng là người yêu hoàn hảo!

 

Vẻ mặt Vương thái hậu đầy rối rắm: "Nhưng hiện giờ con... con lớn lên trông như vậy..."

 

Cố Quân Thiên đã sớm nói với mẫu hậu rằng mình chỉ thích Chu Thanh Hạo, quyết định đời này chỉ có một người, một mối nhân duyên.

 

Vương thái hậu đương nhiên không vui, cảm thấy cho dù hắn thích Chu Thanh Hạo thì cũng nên để lại con cháu.

 

Cố Quân Thiên dứt khoát lừa bà, nói mình đến thế gian này là để thay trời hành đạo, vì thế sẽ không có con cái.

 

Vương thái hậu tin, nên tuy sau đó vẫn lạnh nhạt với Chu Thanh Hạo, nhưng cũng không phản đối chuyện hai người ở bên nhau. Kết quả hiện tại, bà lại bắt đầu lo lắng, sợ Cố Quân Thiên bị ghét bỏ.

 

Cố Quân Thiên không nói gì, thì Vương thái hậu lại tiếp tục: "Ngô nhi, đàn ông đều có mới nới cũ, thích mấy người trẻ tuổi mềm mại. Giờ con như thế này, sợ là không hợp khẩu vị hắn..."

 

Lần này gặp lại, Vương thái hậu phát hiện con trai mình bây giờ vai rộng lưng to, y chang Chu Thanh Hạo.

 

Chu Thanh Hạo còn có thể thích con bà sao?

 

Cố Quân Thiên nhìn cơ bắp mình khổ cực luyện ra suốt một năm, rồi lại nhìn gương mặt đầy lo lắng của mẫu hậu, nhất thời không biết nên nói gì.

 

Tuy biết mẫu hậu là hiểu lầm, nhưng tình yêu chân thật sao có thể nông cạn đến vậy!

 

Bất kể hắn trông ra sao, Chu Thanh Hạo đều sẽ thích hắn, hắn cũng như thế!

 

Dỗ dành Vương thái hậu xong, Cố Quân Thiên mới đi tìm Chu Thanh Hạo.

 

Chu Thanh Hạo đang đọc thư, Cố Quân Thiên bước tới, trực tiếp giật lấy bức thư trong tay hắn: "Thúc phụ, ngươi có biết mẫu hậu vừa nói gì với ta không?"

 

"Vương thái hậu muốn bệ hạ khai chi tán diệp?" Chu Thanh Hạo hỏi.

 

Cố Quân Thiên nói:
"Không phải như vậy, chỉ là mẫu hậu sợ thúc phụ sẽ chê ta hiện giờ quá cao lớn thô kệch, rồi sẽ bỏ rơi ta, đi tìm một tiểu tình nhân mềm mại dịu dàng hơn."

 

Chu Thanh Hạo: "......"

 

"Thúc phụ, ngươi sẽ không ghét bỏ ta chứ?" Cố Quân Thiên hỏi.

 

Chu Thanh Hạo đáp:
"Đương nhiên là không rồi......"
Sao hắn có thể chê bai Cố Quân Thiên được? Điều hắn lo lắng duy nhất chính là bản thân đã lớn tuổi, sợ rằng sẽ bị Cố Quân Thiên chán ghét.

 

Thế nhưng suốt một năm qua, ngày ngày sớm tối bên nhau, hắn dần dần tin tưởng rằng Cố Quân Thiên sẽ không làm chuyện như thế.

 

"Ta không tin, thúc phụ phải chứng minh cho ta xem mới được."
Cố Quân Thiên nói rồi tiến lại gần, tiện tay đẩy Chu Thanh Hạo lên giường.

 

Chu Thanh Hạo lại càng tin chắc rằng Cố Quân Thiên sẽ không bao giờ ghét bỏ mình.

 

Chỉ là... nếu có một ngày, chính hắn không thể chịu nổi nữa, thì cũng không phải không có khả năng.

 

Cố Quân Thiên và Chu Thanh Hạo cứ thế mà sống bên nhau trong ngọt ngào hạnh phúc, điều này khiến cho hai nước Chỉnh và Tề vốn luôn chờ đợi hai người phản bội lẫn nhau, lần lượt thất vọng.

 

Hai nước này đã nhiều lần tìm cách ly gián bọn họ, nhưng vô luận có dùng cách gì, cũng không thể chia rẽ được hai người, ngược lại còn phải trơ mắt nhìn Tấn Quốc ngày càng hùng mạnh.

 

Rõ ràng Tấn Vương từng làm ra bao chuyện khiến quần thần phẫn nộ, thế mà Tấn Quốc lại vẫn cường thịnh?

 

Thứ dân của bọn họ thi nhau bỏ trốn sang Tấn Quốc!

 

Đất đai của bọn họ, chẳng còn ai trồng trọt!

 

Hai nước Chỉnh - Tề thấy thế lo sợ vô cùng, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tấn Quốc sẽ giống như thời Võ Vương năm xưa, tiến quân đánh bại họ. Cuối cùng, hai nước quyết định cùng nhau gạt bỏ hiềm khích, hợp lực chống lại Tấn Quốc, đồng thời phái người đến Tấn Quốc du thuyết, yêu cầu Tấn Vương đừng để Chu Thanh Hạo làm tướng quân.

 

Bởi vì trong lòng họ, không sợ ai cả, chỉ sợ mình phải đối đầu với Chu Thanh Hạo.

 

Thế nhưng, Cố Quân Thiên thực sự không cử Chu Thanh Hạo ra trận. Hắn quyết định tự thân chinh.

 

Khi nghe tin đó, Chỉnh Tề hai nước mừng rỡ như điên.

 

Thế nhưng chẳng bao lâu sau, họ liền phát hiện, niềm vui ấy đến quá sớm!

 

Bọn họ vẫn tưởng rằng Tấn Vương chỉ là một tiểu tình nhân của Chu Thanh Hạo, chẳng có bản lĩnh gì, ai ngờ...

 

Tấn Vương lại còn lợi hại hơn cả Chu Thanh Hạo!

 

Hắn không chỉ giỏi điều binh khiển tướng, mà còn thích thân chinh ra trận giết địch. Mà mỗi khi hắn ra trận, quân Tấn sĩ khí đại chấn, dũng mãnh vô địch!

 

Hơn thế nữa, dù Chu Thanh Hạo không trực tiếp ra chiến trường, nhưng vẫn đi theo, ở phía sau điều phối binh lực, bày trận thế.

 

Chỉ trong vòng một tháng, Tấn Quốc đã đánh chiếm mấy tòa thành trì của bọn họ.

 

Sau đó... hai nước Chỉnh Tề hoàn toàn diệt vong, Cố Quân Thiên rốt cuộc nhất thống thiên hạ.

 

Nhiều năm sau, những kẻ từng là quý tộc Chỉnh Tề bị giáng làm thứ dân, vẫn luôn chờ xem lúc nào thì Chu Thanh Hạo và Cố Quân Thiên trở mặt nhau.

 

Bọn họ không tin hai người đó có thể ở bên nhau cả đời!

 

Thế nhưng hai người họ thật sự đã bên nhau cả đời, thậm chí cùng qua đời vào một ngày.

 

Trên thế gian này, quả thật vẫn còn tồn tại chân tình.

Bình Luận (0)
Comment