Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 222

Chu Thanh Hạo nghiên cứu một chút tấm lưới đánh cá trong tay, cảm thấy vật này thật sự rất hữu dụng.

 

Bộ lạc bọn họ có rất nhiều thú nhân hình thú, đều thích hợp xuống nước.

 

Trong đó có tám người hình thú là hà mã, bảy người là trâu, ngoài ra còn mười mấy người hình thú là hải ly.

 

Tuy rằng không phải ai trong số này cũng là thanh niên tráng kiện, nhưng đều có thể tham gia săn bắt. Cộng lại, ít nhất cũng hơn mười người.

 

Còn những người khác trong bộ lạc, phần lớn đều biết bơi.

 

Chỉ cần chọn khu vực thích hợp trong hồ, dựng lưới, bố trí bẫy, sau đó xua cá vào, khẳng định có thể thu hoạch không ít.

 

Nghĩ như vậy, Chu Thanh Hạo càng tăng tốc đan lưới.

 

Cố Quân Thiên mở cửa nhìn sắc trời bên ngoài, rồi nói với Chu Thanh Hạo:
"Thanh, trời tối rồi, chúng ta ngủ đi."

 

Chu Thanh Hạo đáp:
"Còn sớm, ta đan thêm một chút nữa, để lưới lớn thêm một ít."

 

Cố Quân Thiên đành ở bên cạnh lặng lẽ nhìn.

 

Chu Thanh Hạo vừa đan lưới, tay vừa đẹp, người lại càng đẹp hơn.

 

Nghĩ vậy, Cố Quân Thiên tìm ít cỏ khô, trải xuống đất, rồi phủ lên da thú, làm thành một chiếc giường.

 

Trải giường xong, hắn còn lăn vài vòng đè cho bằng, lại nhặt mấy cành cứng vướng trong đống cỏ ra, rồi tiếp tục san phẳng lần nữa, làm thành một chiếc giường nằm thật thoải mái.

 

Lúc hắn đang trải giường, Chu Thanh Hạo vẫn luôn dùng khóe mắt lén nhìn.

 

Thấy Cố Quân Thiên nghiêm túc như vậy, còn lăn qua lăn lại trên giường, hắn khóe miệng không nhịn được cong lên.

 

Hắn nhớ tới Cố Quân Thiên hồi nhỏ.

 

Cố Quân Thiên hình thú là lão hổ. Tư tế đời trước rất thích tiểu hổ con, nên khi đó Cố Quân Thiên luôn biến thành hình thú, quấn quýt bên chân tư tế.

 

Mà lúc ấy, hắn cũng hay đưa tay v**t v* tiểu hổ.

 

Chỉ tiếc, sau khi lớn lên, Cố Quân Thiên không còn như vậy nữa......

 

Giờ nhìn thấy Cố Quân Thiên lăn qua lăn lại trên giường, hắn mới nhận ra: Cố Quân Thiên ở lúc không bị ràng buộc, vẫn hoạt bát, nghịch ngợm như ngày nào.

 

Thật sự rất đáng yêu.

 

Cuối cùng, Chu Thanh Hạo cũng đan xong một tấm lưới đánh cá đủ lớn mới dừng lại.

 

Hắn buông tấm lưới trong tay, chuẩn bị đi ngủ.

 

Cố Quân Thiên thấy rốt cuộc cũng đan xong, liền háo hức vỗ vỗ cái giường mới làm xong của mình:
"Thanh, ngủ thôi."

 

Chu Thanh Hạo khựng lại, nghi ngờ mình nghe lầm - Cố Quân Thiên đang... mời hắn ngủ cùng?

 

Cố Quân Thiên lại nhấn mạnh thêm một câu:
"Ta đã trải giường xong, chúng ta ngủ chung đi."

 

Chu Thanh Hạo lúc này mới xác định mình không nghe sai.

 

Nhưng... để hắn ngủ chung với Cố Quân Thiên...

 

Không được!

 

Hắn sợ lúc ngủ sẽ vô tình để lộ tâm tư, khiến Cố Quân Thiên ghét bỏ.

 

"Không cần đâu, chúng ta ngủ riêng là được rồi." Chu Thanh Hạo nói.

 

Cố Quân Thiên lại bảo:
"Hôm nay mưa suốt, trời lạnh. Ngươi mà ngủ dưới đất thì dễ sinh bệnh. Ngủ chung đi, trên giường ấm hơn."

 

Nghe giọng điệu thật lòng mời mọc của Cố Quân Thiên, nếu hắn cứ từ chối mãi thì cũng không tiện.

 

Chu Thanh Hạo nghĩ nghĩ, rồi biến thành hình thú, hóa thành một con thỏ trắng nhỏ, nhảy lên giường.

 

Cố Quân Thiên: "......"

 

Thỏ con lông xù mềm mại dễ thương quá đáng yêu rồi!!
Hắn thật sự rất thích!

 

Nhưng hắn vốn muốn ngủ cùng Chu Thanh Hạo, chứ không phải là ngủ với một con thỏ!

 

Cố Quân Thiên nhìn chằm chằm con thỏ rất lâu, cuối cùng đành thở dài cam chịu.

 

Thôi thì... thỏ cũng được. Ôm thỏ ngủ còn hơn là chẳng có gì trong lòng.

 

Nghĩ vậy, Cố Quân Thiên ôm con thỏ lại gần, vuốt vuốt lưng thỏ vài cái.

 

Thỏ con cứng đờ người lại!

 

Cố Quân Thiên rất muốn hôn vài cái, nhưng sợ thỏ con chạy mất, nên chỉ ôm chặt không động tay động chân thêm.

 

Chu Thanh Hạo thật sự rất thích hắn, nhưng Chu Thanh Hạo lại là tư tế.

 

Từ nhỏ đã được dạy không thể quá thân cận với người khác, càng không thể có bạn lữ, càng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện gì thân mật.

 

Thôi thì cứ từ từ tiến tới.

 

Cố Quân Thiên ôm thỏ con mềm mềm, ấm áp, dần dần ngủ thiếp đi.

 

Còn Chu Thanh Hạo thì... không tài nào ngủ được.

 

Cố Quân Thiên chỉ mặc một cái váy da thú, mà khi ôm hắn, làn da đối phương dán sát vào người hắn.

 

k*ch th*ch quá mức rồi!!

 

Hắn làm sao ngủ nổi?

 

Chu Thanh Hạo nhắm mắt, không dám nhìn Cố Quân Thiên, nhưng mỗi lần hít thở, toàn là mùi của Cố Quân Thiên.

 

Trước đó hắn từng nghi ngờ Cố Quân Thiên đã phát hiện mình có tâm tư, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ không hề phòng bị như thế, người này chắc là chưa biết.

 

Sau này, hắn nhất định phải giấu kỹ tâm tình của mình.

 

Chu Thanh Hạo làm bộ đổi tư thế, len lén cọ cọ vào Cố Quân Thiên, lát sau lại cọ thêm lần nữa.

 

Hắn thật sự, thật sự rất thích Cố Quân Thiên.

 

Tối hôm ấy, mưa vẫn không dứt, nhưng gió đã nhỏ dần.

 

Cả bộ lạc ngủ yên một đêm. Đến sáng hôm sau, bên ngoài chỉ còn mưa nhỏ lất phất.

 

Người trong bộ lạc hà mã, bình thường đều mở cửa nhà, chỉ khi mưa gió lớn mới đóng lại. Nay mưa nhỏ, mọi người liền mở cửa, rồi ai nấy bắt đầu làm việc.

 

Có người mài xương thú trên đá, có người mài dụng cụ bằng đá, có người đan sọt đựng bằng dây leo, hoặc tước cành cây cho nhọn, làm vũ khí săn bắn.

 

Những cành cây đó ngoài việc săn thú, còn có thể xiên cá. Trong bộ lạc có một lão nhân rất giỏi xiên cá bằng nhánh cây.

 

Theo tiên đoán của Chu Thanh Hạo, lão nhân đó lẽ ra đã chết sau trận mưa gió này.

 

Nhưng hiện tại, ông vẫn khỏe mạnh, không hề sinh bệnh.

 

Thậm chí còn định đi bắt cá để ăn.

 

Chu Thanh Hạo vừa ra ngoài tuần tra bộ lạc, nghe thấy vậy vội ngăn lại:
"Hôm nay nước vẫn đục lắm, bắt cá không được đâu."

 

Quả thật là vậy, lão nhân đó cuối cùng cũng từ bỏ, đợi trời tạnh sẽ bắt sau.

 

Vì chuyện này, Cố Quân Thiên cũng chú ý thêm đến ông lão kia.

 

Hắn nhớ người này hình thú là mèo, tuy không thích ngâm mình dưới nước, nhưng lại cực mê bắt cá.

 

Do trời mưa, nước khá bẩn, không thích hợp cho ông già xuống nước, nên Cố Quân Thiên gọi mấy thanh niên khỏe mạnh, mang lưới đi bắt cá thay.

 

Hôm nay, đội săn vẫn thắng lợi trở về, nhưng lần này không phải khủng long, mà là cá.

 

Trong bộ lạc, có vài người chỉ hóa thú một phần, họ liền biến móng vuốt ra để vồ bắt cá.

 

Đầu và nội tạng cá được để riêng - tuy không ăn, nhưng có thể làm mồi câu.

 

Trứng cá được để vào một cái sọ khủng long, Chu Thanh Hạo định tối sẽ dùng để nấu cháo cho bọn nhỏ ăn.

 

Còn thịt cá, Cố Quân Thiên phân phát cho mọi người.

 

Có người dùng lá chuối hoặc bùn bọc lại nướng, cũng có người ăn sống luôn.

 

Cố Quân Thiên thì nấu canh cá, dùng xương thú làm bát, múc một chén không có thịt vụn đưa cho Chu Thanh Hạo.

 

Cách nấu như vậy hơi tanhr, nhưng thời đại này, mọi người chịu đựng mùi rất giỏi.

 

Huống chi, so với người khác nướng cá chín ngoài da sống trong ruột, thì canh cá thế này coi như ngon lắm rồi!

 

Thấy Chu Thanh Hạo vui vẻ uống canh cá, Cố Quân Thiên chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

 

Tuy hôm nay vẫn mưa lất phất, nhưng người bộ lạc hà mã chẳng thấy phiền, ngược lại còn rất thoải mái vui vẻ.

 

Cố Quân Thiên cũng cảm thấy hôm nay là một ngày thật tuyệt vời.

 

Chỉ tiếc, đến tối đi ngủ, Chu Thanh Hạo lại hóa thành thỏ trắng nhỏ.

 

Cố Quân Thiên bắt lấy thỏ con, v**t v* không ngừng, rồi lại ôm thỏ con đặt lên ngực mình, ôm ngủ đến sáng.

 

Giả như Chu Thanh Hạo vẫn đang là hình người, lúc này đang nằm đè trên người hắn, sướng biết bao!

 

Lúc này, Chu Thanh Hạo đang nằm sấp trên người Cố Quân Thiên: "......"
Thế này... hắn làm sao ngủ nổi?

 

Toàn bộ cơ thể thỏ nhỏ dính sát vào người Cố Quân Thiên, có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập của đối phương, khiến hắn không cách nào tĩnh tâm.

 

Hai ngày nay, Cố Quân Thiên đột nhiên đối xử rất tốt với hắn, rốt cuộc là vì sao?

 

Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng nằm bò mãi, Chu Thanh Hạo cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

 

Sau khi ngủ, hắn lại thấy được tiên đoán.

 

Cơn bão lần này khiến bộ lạc hà mã bị tổn thất đôi chút, nhưng may mắn là không quá nghiêm trọng.

 

Mọi người rất nhanh lại khôi phục cuộc sống như thường ngày.

 

Nhưng bộ lạc sống gần khu rừng núi, trong trận bão lại bị thiệt hại nghiêm trọng.

 

Bộ lạc kia thích sống trong nhà cây, so với nhà đất thấp bé chắc chắn của bộ lạc hà mã, nhà cây dễ bị gió bão cuốn trôi hơn.

 

Vào đúng đêm bão kéo đến, rất nhiều nhà cây bị thổi bay, có cây còn bị gió quật gãy, dẫn đến một số người chết ngay tại chỗ.

 

Chuyện ấy vẫn chưa phải tồi tệ nhất. Thi thể thú nhân toả ra mùi máu tươi, còn thu hút thú săn mồi.

 

Thú nhân có thể đi săn khủng long để làm thức ăn, nhưng đôi lúc, chính thú nhân lại trở thành thức ăn của khủng long.

 

Một vài con khủng long ăn thịt, sau khi nếm qua thịt thú nhân, thậm chí bắt đầu nghiện mùi vị đó.

 

Bởi vì suy cho cùng, thú nhân vẫn là người - sau khi chết sẽ biến về hình dạng con người, không có lớp giáp da cứng cáp, đối với một vài khủng long ăn thịt mà nói, chính là một món ăn tiện lợi và mềm ngon.

 

Bộ lạc kia còn chưa kịp bi thương vì mất đồng bạn, thì lại có thêm vài người bị khủng long cắn chết.

 

Bọn họ cuống cuồng bỏ chạy, còn bỏ lại một số tộc nhân không kịp đi theo.

 

Cuối cùng, họ chạy đến gần khu vực của bộ lạc hà mã.

 

Trong tiên đoán của Chu Thanh Hạo, vì mực nước hồ dâng cao, đội săn không thể đi bằng thuyền, nên phải men theo bờ, và trên đường gặp nhóm người chạy nạn từ bộ lạc kia.

 

Hai bên xảy ra xung đột.

 

Lần xung đột đó, Cố Quân Thiên bị thương, còn trong bộ lạc có hai người chết.

 

Thật ra, chuyện người chết trong bộ lạc là chuyện bình thường. Trước đây cũng từng có xung đột với các bộ lạc khác khiến mấy người thiệt mạng.

 

Nhưng Chu Thanh Hạo lại không muốn bất kỳ người nào trong bộ lạc chết.

 

Tuy vậy, người từ bộ lạc bên ngoài, thì bắt buộc phải đuổi đi.

 

Vì lần này chạy đến có tới gần hai trăm người, mà nơi đây đã bị chiếm dụng, không thể gánh nổi số lượng lớn như vậy.

 

Hắn phải làm sao mới tốt đây?

 

Trong khi Chu Thanh Hạo đang cân nhắc cách đối phó, thì Cố Quân Thiên cũng đang nghĩ đến chuyện này.

 

Cuộc sống thời tiền sử rất nguy hiểm, người chết là chuyện quá đỗi bình thường.

 

Trong bộ lạc hà mã, người chết già yên ổn chỉ chiếm khoảng một phần ba.

 

Mà nguyên chủ trước kia, thật sự không phải là một tộc trưởng đủ tư cách.

 

Lần xung đột đó, vốn dĩ có thể tránh được.

 

Nhưng do nguyên chủ quá kiêu ngạo, mới chủ động gây chiến với đối phương, kết quả người thì đánh đuổi được, nhưng bên mình lại có người bỏ mạng.

Bình Luận (0)
Comment