Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 223

Chu Thanh Hạo tỉnh lại, trong đầu toàn là những cảnh tượng từ tiên đoán.

 

Thỏ trắng ngẩng đầu, chìm vào trầm tư.

 

Giữa các bộ lạc, tuy bình thường không qua lại nhiều, nhưng cũng không phải hoàn toàn không liên lạc.

 

Cho nên, đối với những bộ lạc xung quanh, hắn có biết chút ít.

 

Bộ lạc sẽ gây xung đột với hà mã bộ lạc là bộ lạc viên hầu. Trong đó, hình thú tuy không toàn là khỉ, nhưng tộc trưởng vẫn luôn là thú nhân có hình thú là khỉ đảm nhiệm.

 

Bọn họ sống trên cây, thường ăn trái cây và lá non, cũng săn một số con mồi nhỏ.

 

Hai bộ lạc này nằm gần nhau, tín ngưỡng cũng không khác biệt - đều tin vào Thần Thú, cũng đều có tư tế.

 

Trước kia, Chu Thanh Hạo từng theo tư tế tiền nhiệm trong bộ lạc, đến thăm hỏi tư tế viên hầu bộ lạc.

 

Nếu cả hai bên đều có tư tế, vậy thì người của viên hầu bộ lạc nhất định cũng tôn trọng tư tế. Nếu khi xảy ra xung đột mà hắn có mặt, hẳn là có thể hóa giải được mâu thuẫn.

 

Hiện tại, Chu Thanh Hạo đã hoàn toàn tin vào tiên đoán, quyết định là: đến ngày đó, hắn sẽ đi cùng đội săn, sau đó thuyết phục người viên hầu bộ lạc rút lui.

 

Quyết định xong, Chu Thanh Hạo thở phào nhẹ nhõm, rồi vừa hay chạm phải ánh mắt Cố Quân Thiên đang nhìn hắn.

 

Lúc này, Cố Quân Thiên đang nằm dưới người hắn, tươi cười rạng rỡ.

 

Hắn đêm qua... vẫn luôn ngủ trên ngực Cố Quân Thiên?

 

Chu Thanh Hạo cúi đầu nhìn, liền thấy hai chân trước của mình đang ấn lên một chỗ lồi rõ ràng bên ngực trái của Cố Quân Thiên.

 

Thỏ trắng cứng đờ trong chốc lát, không thèm nghĩ ngợi gì liền nhảy khỏi người Cố Quân Thiên.

 

Cố Quân Thiên đang mỉm cười ngắm dáng vẻ thỏ con đáng yêu, đột nhiên thấy thỏ con chạy mất.

 

Hắn hơi khựng lại, rồi che ngực kêu lên một tiếng đầy đau đớn: "Đau quá!"

 

Chu Thanh Hạo nghe thấy, vội biến lại thành người, chạy tới hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

 

Chân sau thỏ đá mạnh, lực rất lớn, hắn sợ lỡ làm Cố Quân Thiên bị thương.

 

Thực tế, Cố Quân Thiên đương nhiên không bị gì, Chu Thanh Hạo lúc đó chỉ lăn đi, căn bản không dùng lực.

 

Hắn chỉ là cố ý trêu một chút Chu Thanh Hạo mà thôi.

 

Thấy Chu Thanh Hạo lo lắng thật, Cố Quân Thiên vội buông tay: "Ta không sao, giờ hết đau rồi."

 

Chu Thanh Hạo nhìn thoáng qua, thấy trên ngực Cố Quân Thiên ngay cả dấu bầm cũng không có, liền biết là hắn cố ý giả vờ, nhưng đối mặt với gương mặt tươi cười của đối phương, hắn không giận nổi.

 

Khoan đã! Giờ không phải lúc nghĩ chuyện đó!

 

Hắn không có mặc váy da thú!!

 

Chu Thanh Hạo lập tức chạy vào góc, mặc lại váy da thú của mình.

 

Thực ra thì không mặc cũng không sao, trong bộ lạc mọi người cũng không để ý nhiều, nhưng ánh mắt của Cố Quân Thiên, khiến hắn cảm thấy không mặc thì không ổn.

 

Cố Quân Thiên thấy vậy, cũng lặng lẽ đổi tư thế nằm sấp trên đệm cỏ, tránh để Chu Thanh Hạo nhìn thấy một số... dấu vết không thích hợp trên người mình.

 

Ở thời tiền sử, ai nấy ăn mặc đều rất "mát mẻ", nhưng nếu người mà mình thích suốt ngày lắc lư trước mặt... kiểu sống này đúng là đáng giận mà!

 

Chu Thanh Hạo mặc đồ xong liền ra ngoài, Cố Quân Thiên chậm hơn một chút mới theo sau.

 

Hôm nay vẫn còn mưa.

 

Bộ lạc hà mã sống ở vùng đầm lầy, hiện tại phần lớn khu vực đã bị ngập, chỉ còn mấy nơi như đảo nhỏ và vài vùng đất cao còn lộ ra mặt nước.

 

Nhiều người không còn nhà ở, nhưng mọi người không khó chịu, thậm chí rất vui vẻ, vừa chuyện trò vừa làm thủ công.

 

Trận bão đến đột ngột, nhưng không ai chết, cũng không ai bị đói, nên mọi người đều tin rằng Thần Thú đang phù hộ họ. Từ đó, sự tôn trọng dành cho Chu Thanh Hạo càng tăng cao.

 

Nếu không nhờ Chu Thanh Hạo sắp xếp trước, có lẽ mọi người đã bị gió bão cuốn đi giữa đêm rồi.

 

Sáng sớm hôm đó, Cố Quân Thiên nói:
"Hôm nay chia hai đội ra săn. Một đội bắt cá, một đội theo ta đi thăm dò vùng xung quanh."

 

Đối với bộ lạc tiền sử, đồ ăn cực kỳ quan trọng, nên có thể đi săn là phải đi.

 

Còn về bộ lạc viên hầu, chuyện đó vài ngày nữa mới tới, hiện tại không cần lo lắng vội.

 

Cố Quân Thiên dẫn theo đội săn dầm mưa đi ra ngoài.

 

Trời mưa mang đến một ít phiền toái, nhưng cũng ảnh hưởng đến phản xạ của con mồi, nên đội mai phục vẫn săn được mồi, dù ít hơn hôm bão.

 

Cứ như vậy trôi qua hai ngày, trời rốt cuộc cũng nắng.

 

Thấy thời tiết trong lành, Cố Quân Thiên có chút tiếc nuối.

 

Bởi vì từ hôm nay, những người tạm trú trong nhà Chu Thanh Hạo chắc chắn sẽ rời đi, và Chu Thanh Hạo sẽ dọn về nhà cũ.

 

Hắn không muốn tách khỏi Chu Thanh Hạo.

 

Vậy thì... hắn có nên nghĩ cách chuyển tới ở cùng Chu Thanh Hạo luôn không?

 

Thấy thỏ trắng bên cạnh mình đang nằm ngủ, Cố Quân Thiên lập tức tính toán.

 

Đúng lúc đó, tiếng người bên ngoài vang lên - mọi người trong bộ lạc đã thức dậy.

 

Cố Quân Thiên không nhúc nhích, nhưng thỏ con bên cạnh động đậy, tỉnh lại từ trong mộng.

 

Tỉnh rồi, thỏ con nhảy vào một góc, biến thành người rồi mặc đồ.

 

Cố Quân Thiên lại nằm sấp, thưởng thức khung cảnh ấy không chớp mắt.

 

Chu Thanh Hạo không nhịn được hỏi: "Sao ngươi cứ nhìn ta hoài thế?"

 

Gần đây, hắn bị ánh mắt Cố Quân Thiên nhìn đến phát ngại rồi.

 

Cố Quân Thiên thản nhiên đáp: "Vì ngươi đẹp."

 

Chu Thanh Hạo không kìm được đỏ mặt. Hắn hít sâu một hơi, nói:
"Hôm nay ta đi cùng mọi người đi săn."

 

"Vì sao?" Cố Quân Thiên hỏi.
Tư tế thường không đi cùng đội săn, mà thường đi thu thập quanh vùng gần thôi.

 

Chu Thanh Hạo đáp: "Ta muốn tới chỗ xa hơn thu thập đồ."

 

Gần đây, khu đầm bị ngập hết, Chu Thanh Hạo muốn đi xa tìm thuốc trị thương, để dự phòng nếu có người viên hầu bộ lạc bị thương trốn đến.

 

Hắn dự tính sẽ dùng thuốc để đổi lấy việc đối phương rút lui.

 

Cố Quân Thiên nghe vậy, sắp xếp hai thú nhân hình thú là hà mã, căn dặn:
"Phải bảo vệ tốt tư tế!"

 

Hai người kia vỗ ngực cam kết: "Tộc trưởng yên tâm! Nhất định bảo vệ tốt tư tế!"

 

Đội săn cần qua vùng nước, nên phải bơi.

 

Chu Thanh Hạo vừa chuẩn bị xuống nước, Cố Quân Thiên liền tháo cửa nhà mình, đưa cho hắn:
"Ngồi lên đây, để họ cõng ngươi qua."

 

Chu Thanh Hạo nói: "Không cần đâu."

 

Cố Quân Thiên kiên quyết: "Phải cần. Ngươi là tư tế, không cần bơi."

 

Mọi người xung quanh phụ hoạ:
"Đúng đấy, tư tế! Chúng ta cõng ngươi!"
"Ngài mang theo nhiều thứ, ướt rồi không tiện!"

 

Cuối cùng, Chu Thanh Hạo ngồi trên cửa nhà được hai người cõng, rời khỏi đầm lầy.

 

Cố Quân Thiên nhìn theo, cảm thấy vô cùng mãn nguyện - nhà hắn tư tế, nên được sạch sẽ như thế.

 

Đoàn người chân trần hành quân trong rừng, ngay cả Chu Thanh Hạo cũng không ngoại lệ.

 

Mọi người đã quen không mang giày, trên chân dày chai, không dễ bị thương.

 

Cố Quân Thiên đi trước, gạt cành lá chắn đường giúp Chu Thanh Hạo.

 

Lúc này, có người nói: "Hình như nơi này từng có người tới, không thấy con mồi đâu cả."

 

Chu Thanh Hạo gật đầu: "Có dấu vết trên cây."

 

Mọi người ngẩng đầu, quả nhiên thấy nhánh cây bị bẻ gãy, dấu vết rõ ràng là do người làm, không phải do gió bão.

 

Ngay lúc đó, một con khỉ hiện thân, biến thành một thiếu niên chừng 15-16 tuổi.

 

"Các ngươi là hà mã bộ lạc?" - hắn hỏi.

 

Cố Quân Thiên lập tức muốn che mắt Chu Thanh Hạo, không cho nhìn kẻ không mặc quần áo kia... nhưng không kịp.

 

Hắn đành phải nhìn chằm chằm đối phương đầy cảnh giác.

 

Chu Thanh Hạo lên tiếng: "Chúng ta là hà mã bộ lạc. Ta là tư tế của bộ lạc. Còn ngươi là người của viên hầu bộ lạc?"

 

"Đúng vậy, ta là người của viên hầu bộ lạc. Tư tế hà mã bộ lạc, ngươi có thể giúp người trong bộ lạc ta trị bệnh được không?" - thiếu niên kia hỏi.

 

Chu Thanh Hạo gật đầu: "Ngươi dẫn ta đi xem thử." Sau đó lại hỏi: "Còn tư tế các ngươi đâu?"

 

Thiếu niên vừa nghe câu này, lập tức nước mắt rơi xuống: "Tư tế của chúng ta... đã chết rồi."

 

Tư tế của viên hầu bộ lạc chết rồi sao?
Chu Thanh Hạo nghe vậy thì thở dài một tiếng: "Ngươi dẫn đường đi."

 

Nói xong, hắn liếc nhìn Cố Quân Thiên, lại thấy đối phương đang nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng không vui.

 

Chu Thanh Hạo trong lòng thầm nghĩ:
Dù ta có tiên đoán được chuyện xung đột, nhưng cũng không biết xung đột xảy ra như thế nào.

 

Bình thường viên hầu bộ lạc không gây chuyện, chẳng lẽ xung đột là do Cố Quân Thiên không thích họ?

 

Đang nghĩ như vậy, liền thấy Cố Quân Thiên cố gắng lộ ra biểu cảm hòa nhã, sau đó mở miệng nói với thiếu niên kia:
"Ngươi biến lại thành khỉ đi, leo trên cây dẫn đường, tiện thể giúp chúng ta quan sát xung quanh, xem có nguy hiểm gì không."

 

(tr*n tr** trơ mắt thế kia thật là ngứa mắt, thà làm khỉ còn dễ nhìn hơn.)

 

Thiếu niên viên hầu gật đầu thấy đúng, lập tức biến lại thành khỉ, nhanh như chớp nhảy vọt lên cây, chạy đi trước dẫn đường.

 

Cố Quân Thiên lúc này sắc mặt rốt cuộc cũng tốt lên, cười quay sang nhìn Chu Thanh Hạo, hỏi:

 

"Thanh, ta cõng ngươi nhé?"

Bình Luận (0)
Comment