Chu Thanh Hạo nghe thấy lời Cố Quân Thiên nói thì sững người. Nhưng khi thấy vẻ mặt của Cố Quân Thiên, hắn lập tức hiểu được đối phương có ý gì.
Đêm qua hai người ở bên nhau rất lâu, vậy mà Cố Quân Thiên không thấy mệt? Giờ còn muốn...?
Nói đến chuyện mệt... Chu Thanh Hạo bất chợt nhớ ra, tối qua bản thân mệt đến mức rã rời, phía sau còn bị thương nữa.
Lúc đó hắn còn nghĩ, chắc hôm nay sẽ đau không chịu nổi, thế nhưng đến giờ thì... một chút vấn đề cũng không có.
Cho nên không chỉ Cố Quân Thiên không mệt, mà chính hắn cũng không hề thấy mệt mỏi.
Nếu vậy... có nên đồng ý với Cố Quân Thiên không?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Chu Thanh Hạo liền lập tức từ chối không chút do dự:
"Ngươi muốn ngủ thì ngủ đi, ta không ngủ cùng."
Giữa ban ngày ban mặt, trong bộ lạc còn có thể có người đến tìm hắn, hắn không thể làm chuyện bậy bạ.
Cố Quân Thiên nghe vậy, nghĩ nghĩ cũng cảm thấy ban ngày không tiện, liền thở dài nói:
"Vậy ta đi ngủ một lát, đêm qua vui quá nên không ngủ được."
Chu Thanh Hạo nghe xong câu đó, mặt liền đỏ lên.
Cố Quân Thiên thấy quanh đây không có ai, lén hôn lên mặt Chu Thanh Hạo một cái, rồi quay người đi ra ngoài.
Chu Thanh Hạo thấy hắn rời đi, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng - Cố Quân Thiên không ngủ ở chỗ hắn sao?
Bọn họ vừa mới ở bên nhau, hắn còn chưa muốn tách ra với Cố Quân Thiên.
Nhưng nếu Cố Quân Thiên muốn đi, hắn cũng không thể ngăn lại.
Chu Thanh Hạo không giữ người, một lúc sau mới ra ngoài. Kết quả vừa mở cửa, liền thấy một con hổ lớn nằm trước cửa nhà hắn tắm nắng.
Trong bộ lạc bọn họ, chỉ có hình thú là hổ, thì mới có thể có cảnh tượng này, mà người có hình thú là hổ chỉ có mình Cố Quân Thiên.
Cố Quân Thiên lại là người hắn nhìn lớn lên, hắn biết rõ con hổ này chính là Cố Quân Thiên.
Chu Thanh Hạo luôn luôn rất thích hình thú của Cố Quân Thiên, chỉ là lúc nhỏ Cố Quân Thiên còn chịu biến thành hổ để hắn ôm, còn lớn rồi thì không chịu nữa.
Sau khi trưởng thành, Cố Quân Thiên thậm chí không hề biến hình trong bộ lạc.
Hiện tại đột nhiên thấy một con hổ lớn, ánh mắt Chu Thanh Hạo sáng rỡ, mọi cảm xúc không vui trong lòng cũng tan biến sạch.
Hắn còn tưởng Cố Quân Thiên thật sự rời đi, hóa ra chỉ là ra ngoài cửa phơi nắng mà thôi.
Cố Quân Thiên thấy Chu Thanh Hạo ra, thì lại có chút chột dạ.
Chu Thanh Hạo là thỏ, còn hắn thì là hổ, mà hổ thì có thể một ngụm nuốt chửng thỏ.
Điều này khiến hắn không dám dễ dàng để lộ hình thú trước mặt Chu Thanh Hạo.
Lúc còn là tiểu hổ thì còn đỡ, nhưng giờ đã là con hổ lớn năm trăm cân, Chu Thanh Hạo có khi lại sợ hãi thì sao!
Nhưng nếu đã nhìn thấy Chu Thanh Hạo rồi... Cố Quân Thiên liền nghiêng đầu lại gần, dùng đầu mình nhẹ nhàng dụi vào người Chu Thanh Hạo.
Chu Thanh Hạo cuối cùng cũng không kìm chế nổi nữa, hắn ngồi xuống bên cạnh Cố Quân Thiên, đưa tay v**t v* bộ lông của y.
Dù là hổ trưởng thành thì lông không mềm mại, nhưng lại rất mượt. Chu Thanh Hạo vuốt từ trên xuống dưới, càng vuốt càng thấy thích.
Trong bộ lạc, đa số người đều thích hà mã, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy hổ mới là đáng yêu nhất.
Cố Quân Thiên bị vuốt đến mức thoải mái vô cùng, thân là một con hổ lớn, y lập tức lật người, để lộ cả bụng ra.
Vừa làm xong, y lập tức ý thức được có chút không ổn, vội kẹp chặt hai chân sau lại.
Nằm ngửa hướng lên trời thế này thì không lịch sự cho lắm, vẫn là nằm sấp thì tốt hơn.
Như vậy thì dù không kiềm chế được có chút phản ứng, Chu Thanh Hạo hay người trong bộ lạc cũng sẽ không biết.
Nghĩ như vậy, Cố Quân Thiên lại lật người, dùng đầu dụi dụi tay Chu Thanh Hạo.
Chu Thanh Hạo nhìn bộ dạng này của Cố Quân Thiên, tim đều mềm nhũn ra.
Hắn thật sự... rất rất thích Cố Quân Thiên.
Hắn đã tiên đoán, tất cả đã thay đổi - bộ lạc hà mã chắc sẽ không còn đi theo con đường trong tiên đoán kia nữa.
Chu Thanh Hạo ngồi cạnh Cố Quân Thiên, bắt đầu xử lý phần da và xương của con khủng long được tộc nhân đưa đến.
Da của con khủng long này khá dày, không thích hợp để làm váy da hay áo da thú, nhưng vẫn có cách sử dụng khác.
Xa xỉ một chút thì có thể trải nó ra làm thảm trong phòng.
Tuy có vài chỗ bị thủng, nhưng chẳng sao, chỉ cần đặt một tấm đệm che lên là được.
Cố Quân Thiên tu luyện công pháp yêu tu, cần hấp thu tinh hoa trời đất, ánh nắng hay ánh trăng đều dùng được.
Sáng nay đi săn tuy không mệt, nhưng linh lực đã tiêu hao sạch.
Lúc này, y nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.
Chu Thanh Hạo thì xử lý da khủng long, thỉnh thoảng lại liếc nhìn con hổ đang phơi nắng và ngủ bên cạnh mình, cảm thấy như thời gian đang trôi chậm lại - một loại cảm giác bình yên, ấm áp.
Hổ lớn nhà hắn thật sự quá đáng yêu.
Cố Quân Thiên tu luyện cả buổi trưa, đến khi dừng lại thì trong bộ lạc đã bắt đầu nướng thịt ăn lần nữa.
Ngày hôm nay với người trong bộ lạc mà nói, cũng giống như ăn Tết vậy. Mọi người tụ tập quanh đống lửa, ca hát, nhảy múa, ăn khủng long nhiều mỡ ngon lành, ai nấy đều vui đến rạng rỡ.
Không thấy tộc trưởng và tư tế đâu, nhưng không ai bận tâm - tộc trưởng một mình đi săn, chắc chắn là mệt rồi, nghỉ ngơi sớm cũng là bình thường.
Tư tế vốn không thích mấy cảnh náo nhiệt như này, không tham gia cũng là chuyện thường.
Giữa bầu không khí náo nhiệt ấy, các động tĩnh nhỏ từ phòng tư tế đương nhiên không ai chú ý đến.
Hôm nay trạng thái của Chu Thanh Hạo rất tốt, mọi việc kết thúc xong hắn vẫn chưa đi ngủ.
Cố Quân Thiên đã khôi phục linh lực, liền dùng nó trị thương cho phía sau của Chu Thanh Hạo, đồng thời trấn an tinh thần, khiến Chu Thanh Hạo rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Cố Quân Thiên đem toàn bộ linh lực tu luyện cả buổi chiều dồn vào tẩm bổ thân thể cho Chu Thanh Hạo.
Việc này giúp Chu Thanh Hạo làm quen với linh lực trước, về sau tu luyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Sau khi dùng hết linh lực, thấy Chu Thanh Hạo đã ngủ say, Cố Quân Thiên lại đi ra ngoài tiếp tục hấp thu tinh hoa trời đất.
Sáng hôm sau, Cố Quân Thiên không đi săn.
Lúc Chu Thanh Hạo thức dậy, thấy Cố Quân Thiên đang xử lý những cây trúc đem về hôm qua.
Y đang định dùng trúc để làm đồ dùng trong nhà như ghế tre, bàn tre, tủ tre...
Còn giường tre thì thôi, không đủ chắc, bị hai người họ lăn qua lộn lại mấy lần là nát.
Tuy vậy, đợi đến khi làm xong đồ cho Chu Thanh Hạo, y sẽ làm một cái giường tre để phòng mình dùng - sau này nếu Bạch Ngọc Điền tới, sẽ để cho cậu ta ngủ ở đó.
Ngủ dưới đất dễ bị côn trùng bò vào. Thú nhân thì không để tâm, nhưng Bạch Ngọc Điền chắc chắn không chịu nổi.
Chu Thanh Hạo sáng dậy như thường lệ không thấy Cố Quân Thiên đâu, nhưng vừa mở cửa ra đã thấy y đang gọt trúc bên ngoài.
Bên cạnh Cố Quân Thiên còn có vài thú nhân đang chăm chú nhìn, muốn học theo tay nghề của y.
Nhưng động tác của Cố Quân Thiên quá nhanh, bọn họ không học được gì cả, cuối cùng đều quay sang nhìn Chu Thanh Hạo.
Thôi thì... chờ tư tế dạy vậy.
"Ngươi học mấy cái này từ đâu vậy?" Chu Thanh Hạo tò mò hỏi.
"Ta tự nghĩ ra đó." - Cố Quân Thiên đáp.
Chu Thanh Hạo nghĩ ngợi một chút, rồi tin.
Cố Quân Thiên vẫn luôn thông minh. Khi còn nhỏ đã biết nghĩ ra đủ trò để lấy lòng thầy cô.
Y nghĩ ra chút tay nghề như vậy cũng không lạ.
Hơn nữa, tuy trước đây chưa từng thấy những thứ này, nhưng giờ thấy Cố Quân Thiên làm rồi, Chu Thanh Hạo cũng nhanh chóng học được.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Cố Quân Thiên, bắt đầu thử làm đồ từ trúc.
"A Thanh, cẩn thận một chút, đừng để bị trúc đâm vào tay." - Cố Quân Thiên nhắc nhở.
Chu Thanh Hạo mỉm cười.
Tuy là tư tế, nhưng hắn cũng quen làm việc, không giống Bạch Ngọc Điền làn da mịn màng, chỉ cần chạm nhẹ vào lá cỏ cũng có thể bị xước.
Nghĩ đến Bạch Ngọc Điền, tâm trạng Chu Thanh Hạo chùng xuống.
Nhưng rất nhanh, hắn tự khiến bản thân quên đi người kia.
Hắn phải sống thật tốt những ngày của chính mình.
Cố Quân Thiên không phát hiện ra sự thay đổi cảm xúc trong nháy mắt của Chu Thanh Hạo.
Y làm xong một cái ghế tre cực kỳ chắc chắn, lại dùng da khủng long đã xử lý để bọc làm lưng ghế, đánh bóng lên.
Làm xong, y vui vẻ mang đến cho Chu Thanh Hạo, rồi lại quay về tiếp tục làm những thứ khác.
Y nhất định phải để Chu Thanh Hạo sống những ngày thật thoải mái!
Những ngày sau đó, sinh hoạt của Cố Quân Thiên cũng không khác nhiều so với trước.
Nhưng y có thể cảm nhận rõ - người trong bộ lạc ngày càng kính trọng y hơn.
Thậm chí từ đám phụ nữ trong bộ lạc, đã bắt đầu có ánh mắt khác lạ nhìn về phía y.
Đối với việc này, Cố Quân Thiên trốn tránh còn không kịp, sợ Chu Thanh Hạo hiểu lầm. Thậm chí hắn còn cố ý chọn lúc rảnh, chân thành thổ lộ với Chu Thanh Hạo:
"A Thanh, ta không thích nữ nhân, ta chỉ thích ngươi."
Hắn không nỡ để Chu Thanh Hạo ghen.
Chu Thanh Hạo nghe vậy cười rạng rỡ:
"Ta biết."
Chớp mắt, đã đến ngày Bạch Ngọc Điền xuất hiện.
Cố Quân Thiên vốn sớm đã có kế hoạch sẽ đưa Bạch Ngọc Điền về bộ lạc, vì thế hôm nay cũng sắp xếp ra ngoài đi săn.
Nhưng vừa sáng sớm, khi đang thu dọn đồ, Chu Thanh Hạo ôm bụng, đột nhiên nói:
"Thiên, ta thấy bụng không được thoải mái."
"Ở đâu không thoải mái? Để ta xem một chút."
Cố Quân Thiên lập tức đi đến bên cạnh Chu Thanh Hạo, đặt tay sờ bụng hắn.
Vừa sờ, linh lực liền dẫn vào cơ thể Chu Thanh Hạo, kiểm tra một vòng.
Gần đây, Cố Quân Thiên vẫn luôn dùng linh lực điều dưỡng cho Chu Thanh Hạo, nói theo lý, hiện tại trong bộ lạc ngoài y ra, Chu Thanh Hạo chính là người khỏe mạnh nhất, lẽ ra không thể nào thấy khó chịu được.
Thực tế thì, sau khi kiểm tra, cơ thể Chu Thanh Hạo quả thực không có vấn đề gì.
"Hôm nay... ngươi có thể ở lại bồi ta không?"
Chu Thanh Hạo hỏi.
Cố Quân Thiên nghe thấy câu này thì sửng sốt.
Chu Thanh Hạo chưa từng chủ động yêu cầu hắn như vậy!
Hôm nay lại đột nhiên nói ra - Cố Quân Thiên có thể cảm nhận được, Chu Thanh Hạo đang bất an.
Rất có thể, Chu Thanh Hạo vẫn đang ghen.
Tuy bọn họ đã ở bên nhau, nhưng thân phận lại chưa được công khai, Chu Thanh Hạo lo lắng là điều dễ hiểu.
Trong bộ lạc, những thú nhân khác đều luân phiên - đi săn một ngày, nghỉ ngơi một ngày.
Chỉ có Cố Quân Thiên là thường đi săn liên tục hai ngày rồi mới nghỉ một ngày.
Nên hôm nay, nếu nghỉ ngơi một chút để bồi Chu Thanh Hạo, thì cũng không có gì to tát.
Còn về phần Bạch Ngọc Điền... nơi đó cách bộ lạc không xa, hơn nữa để bảo đảm có thể đưa Bạch Ngọc Điền về an toàn, Cố Quân Thiên đã sắp xếp săn thú đội đi về hướng đó.
Ngay cả khi bản thân không đi, những người khác trong bộ lạc cũng có thể đưa Bạch Ngọc Điền về được.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Cố Quân Thiên liền gật đầu đáp ứng Chu Thanh Hạo:
"Được!"
Người trong lòng hắn hiếm khi chủ động đưa ra yêu cầu, sao có thể từ chối?
Hôm nay, hắn sẽ ở lại, bồi Chu Thanh Hạo!