Mấy ngày nay, Cố Quân Thiên làm đồ dùng bằng trúc càng lúc càng nhanh, trong phòng Chu Thanh Hạo đã đặt đầy những vật dụng tre trúc do hắn làm ra.
Tuy nhiên, Cố Quân Thiên vẫn thấy chưa hài lòng với căn phòng của Chu Thanh Hạo.
Tuy nói đây là phòng ở tốt nhất trong bộ lạc, nhưng với hắn, nó vẫn quá đơn sơ, không xứng với Chu Thanh Hạo.
Hắn nhớ rõ, lúc Bạch Ngọc Điền mới đến, đối với bộ lạc thì tỏ rõ vẻ khinh thường, cũng nhìn Chu Thanh Hạo bằng ánh mắt chướng mắt.
Cố Quân Thiên không thể chấp nhận chuyện đó. Hắn muốn trang hoàng lại căn phòng của Chu Thanh Hạo cho thật đàng hoàng.
Đúng lúc đó, tấm da của con khủng long lớn mà hắn săn được lần trước đã xử lý xong...
Cố Quân Thiên nhìn về phía Chu Thanh Hạo:
"A Thanh, chúng ta sửa sang lại phòng ngươi một chút, trải tấm da khủng long này lên, ngươi thấy sao?"
Chu Thanh Hạo nghĩ ngợi rồi gật đầu đồng ý:
"Được."
Hắn nhớ lại, trong tiên đoán, sau khi Bạch Ngọc Điền xuất hiện, những thứ tốt nhất của Cố Quân Thiên đều trao cho người kia.
Nhưng hiện tại hắn không muốn như thế nữa. Nếu bây giờ Cố Quân Thiên muốn tặng da thú cho hắn, thì hắn sẽ nhận - để không bị rơi vào tay Bạch Ngọc Điền sau này.
Trong tiên đoán, hắn ngốc nghếch đến mức Cố Quân Thiên và người kia muốn gì cũng cho, đến cuối cùng, mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về Bạch Ngọc Điền.
Giờ thì không! Hắn sẽ không giao đồ của mình cho người khác nữa.
"Ta đến giúp ngươi sửa lại phòng!" - Cố Quân Thiên nói.
Hắn đã sớm coi căn phòng này là của mình và Chu Thanh Hạo, giờ là lúc trang trí thật tốt.
Nghĩ vậy, Cố Quân Thiên bắt đầu bận rộn.
Hôm nay trời vừa hay nắng đẹp, hắn dọn hết đồ trong phòng ra ngoài, sau đó trải tấm da khủng long lên, cắt chỉnh ngay ngắn. Trải xong, lại dọn hết gia cụ vào, xếp những vật nhỏ lên giá bằng tre.
Hắn còn trải thêm một lớp cỏ khô thật dày trong phòng ngủ nhỏ, trên đó lại phủ thêm một lớp da thú, tạo thành một chiếc "giường lớn" thoải mái, để hai người có thể lăn qua lăn lại bên trong.
Trong lúc sắp xếp, Cố Quân Thiên cũng chuyển hết những đồ vật mình thường dùng từ phòng mình sang phòng Chu Thanh Hạo.
Phòng hắn để dành cho Bạch Ngọc Điền, nhưng đồ dùng thì nhất định phải để Chu Thanh Hạo dùng.
Chu Thanh Hạo lặng lẽ quan sát mọi việc trong lòng đầy cảm xúc.
Cảm giác bất an do Bạch Ngọc Điền sắp xuất hiện cũng dần tiêu tan.
Cố Quân Thiên trong thời gian này thật sự rất tốt với hắn, rõ ràng là xuất phát từ chân tâm thật lòng.
Bọn họ sẽ sống với nhau thật tốt.
Sau khi trang trí xong, Cố Quân Thiên còn hái hoa tươi, c*m v** ống trúc có nước, trang trí thêm trong phòng.
Người trong bộ lạc nhìn thấy, cũng thi nhau học theo, bắt đầu trang trí lại nhà mình.
Trong khi Cố Quân Thiên bận rộn như vậy, Bạch Ngọc Điền thì choáng váng.
Hắn vừa mới thi xong đại học, cuối cùng thoát khỏi trường lớp, vui vẻ cùng bạn học đi leo núi du lịch. Kết quả, không cẩn thận ngã từ núi xuống, liền xuyên đến một thế giới xa lạ.
Hắn khẳng định đây là một thế giới khác.
Ngay cả núi hắn đang leo cũng chẳng thấy đâu.
Thực vật xung quanh hoàn toàn khác với trên núi ban nãy!
Hơn nữa, ngã từ độ cao như vậy, đáng lẽ phải gãy xương chảy máu, ấy vậy mà cơ thể hắn chẳng hề hấn gì.
Trước kia, tuy Bạch Ngọc Điền luôn chăm chỉ học hành, nhưng vẫn thường trộm đọc tiểu thuyết, thi thoảng mượn điện thoại cha mẹ để chơi game.
Cho nên hắn hiểu -
"Mình... xuyên không rồi."
Chỉ là không biết mình xuyên đến dạng thế giới gì.
Mong là nơi này an toàn một chút, hắn không muốn chết!
Ôm chặt ba lô, Bạch Ngọc Điền mặt đầy u ám.
May mà lần này đi chơi, đồ mang theo vẫn còn nguyên, nhưng vì là học sinh thân thể yếu, không dám mang nhiều đồ.
Hiện trong ba lô của hắn chỉ có:2 chai nước thể thao,1 chai nước khoáng, 2 thanh thịt bò khô, 2 thanh sô-cô-la, 1 cái điện thoại, 1 cục sạc, 1 tai nghe và vài món đồ lặt vặt.
Trong ba lô, mấy món đồ ăn đó căn bản không đủ cho hắn ăn trong một ngày.
Vì biết trên núi có bán đồ ăn, nên khi đi leo núi hắn chuẩn bị rất sơ sài.
Xung quanh cảnh vật quá đỗi xa lạ, thảm thực vật lại rậm rạp khác thường, căn bản không có đường đi.
Bạch Ngọc Điền không dám tùy tiện di chuyển, chỉ có thể ôm ba lô đứng nguyên tại chỗ.
Điện thoại hoàn toàn không có tín hiệu, Bạch Ngọc Điền cũng không dám dùng nhiều, chỉ bật chế độ tiết kiệm pin, lâu lâu xem giờ và kiểm tra tín hiệu.
Nhưng thời gian trên điện thoại, chưa chắc đã trùng với thời gian của thế giới này.
Hắn xuyên qua khi đang là buổi sáng, nhưng lúc đến đây thì không chắc vẫn là buổi sáng.
Bạch Ngọc Điền đứng yên tại chỗ khoảng hai tiếng, thu hút không ít côn trùng.
May mà trước đó leo núi cao, sợ lạnh, hắn mặc quần dài và mang áo chống nắng, nếu không chắc đã bị côn trùng cắn sưng cả người.
Đang bối rối chưa biết làm sao, Bạch Ngọc Điền nhìn thấy một nhóm người - những người trông như nguyên thủy.
Họ đang dẫn theo hai con hà mã và ba con trâu, trên lưng mấy con vật còn chở cả khủng long... đã chết?
Những người này thật kỳ lạ, khiến Bạch Ngọc Điền cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, nhưng hắn biết, nếu không chủ động giao tiếp, rất có thể sẽ chết đói ở nơi này.
Cắn răng, hắn vẫy tay gọi:
"Này! Chào các ngươi!"
Đội săn thú của bộ lạc hà mã cùng quay đầu nhìn về phía hắn.
May mắn thay, ngôn ngữ của những người nguyên thủy này, hắn lại miễn cưỡng có thể nghe hiểu.
Trên thế giới có rất nhiều ngôn ngữ, bộ lạc nguyên thủy thường không có hệ thống ngôn ngữ hoàn chỉnh.
Có thể giao tiếp được sau khi xuyên không thực sự là chuyện quá sức tưởng tượng.
Bạch Ngọc Điền không nói rõ được thân phận mình, nhưng nhóm người kia cũng không giết hắn.
Họ trói hắn lại, đặt lên lưng một con hà mã, có lẽ là định đưa hắn về bộ lạc.
Hắn nghĩ, mình là người hiện đại, biết nhiều điều người cổ không biết, sau này có thể lừa họ một chút, cuộc sống chắc cũng không đến nỗi quá tệ.
Nằm trên lưng hà mã, Bạch Ngọc Điền thậm chí bắt đầu tưởng tượng cảnh đám người này cúi đầu bái lạy mình, trở thành tiểu đệ của hắn.
Đến lúc đó, hắn có thể dẫn dắt họ phát triển bộ lạc, thậm chí xây dựng nên một quốc gia.
Dĩ nhiên, tất cả chỉ là ảo tưởng.
Bên cạnh hắn, trên lưng hà mã còn có một con khủng long đang chảy máu đầm đìa, mùi tanh nồng khiến Bạch Ngọc Điền nôn mửa liên tục, chỉ muốn sống sót trước đã.
Đoàn người đi ngang qua một vùng nước cạn, từ xa có thể nhìn thấy vài "tiểu đảo".
Thật ra gọi là đảo không đúng, đó chỉ là những vùng đất cao hơn mặt nước một chút, trên đó có vài căn nhà thô sơ.
Hẳn là nơi đó chính là bộ lạc.
Bộ lạc này kỳ lạ vô cùng, người và động vật sống hòa hợp bên nhau.
Hà mã vốn rất khó thuần hóa, vậy mà họ lại có thể dùng hà mã vận chuyển hàng hóa.
Trong lòng Bạch Ngọc Điền hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng chưa kịp ổn định thì đã bị ném xuống bùn.
Chưa kịp kêu lên, hắn liền thấy con hà mã chở mình biến thành người!
Hà mã... biến thành người?!
Đây không phải xã hội nguyên thủy gì cả, mà là nơi yêu quái tụ tập thì đúng hơn!
Bạch Ngọc Điền nơm nớp lo sợ, sau đó hắn nhìn thấy - một thiếu niên da ngăm tuấn tú đang nghiêm túc đánh giá mình.
Bên cạnh thiếu niên ấy, còn có một con hổ lớn.
Nói là da ngăm, thật ra so với người trong bộ lạc này thì đã là sáng nhất rồi.
Nhưng trong thời đại của Bạch Ngọc Điền, ai cũng che chắn cẩn thận, không ai để da rám nắng như vậy, nên đối với hắn, người kia trông hơi đen.
Tuy nhiên, vấn đề không nằm ở nước da, mà là -
"Bên người thiếu niên đó lại có một con hổ!"
Một con hổ to lớn và dữ tợn!
Bạch Ngọc Điền chết đứng tại chỗ, không dám động đậy, hơn nữa vẫn đang bị trói.
Chu Thanh Hạo nhìn thấy Bạch Ngọc Điền, trong lòng nặng trĩu.
Hắn nhớ lại trong tiên đoán, khi Bạch Ngọc Điền xuất hiện, Cố Quân Thiên sẽ đem lòng yêu người đó?
Bộ lạc hà mã sẽ giống như tiên đoán, tiến tới diệt vong sao?
"Không, tuyệt đối không thể!"
Hắn sẽ thay đổi tất cả.
Nghĩ vậy, Chu Thanh Hạo nhìn về phía con hổ bên cạnh.
Phát hiện con hổ cũng đang nhìn Bạch Ngọc Điền, trái tim hắn chợt lạnh đi một nhịp.
Theo như lời Cố Quân Thiên, ngày xưa là "yêu từ cái nhìn đầu tiên".
Nhưng lần này, người phát hiện ra Bạch Ngọc Điền không phải là Cố Quân Thiên, cảm xúc của hắn liệu có thay đổi?
Nếu Cố Quân Thiên vẫn thích Bạch Ngọc Điền, hắn biết phải làm sao đây?
Cố Quân Thiên không biết tâm trạng rối ren của Chu Thanh Hạo, chỉ là khi nhìn thấy Bạch Ngọc Điền, cảm thấy có chút thương cảm.
Trong cốt truyện ban đầu, nguyên chủ vừa gặp Bạch Ngọc Điền là đã động lòng.
Không những không trói hắn, mà còn trải lá cây lên lưng trâu, để Bạch Ngọc Điền cưỡi trâu về bộ lạc, ngay cả chân cũng không bị ướt.
Ngay từ ngày đầu đến bộ lạc hà mã, Bạch Ngọc Điền đã được đối đãi tốt nhất.
Nhưng hiện tại thì khác.
Hắn bị trói, bị đem về cùng con mồi, trên người dính cả máu và bùn đất.
Trong tình huống này, thân là tộc trưởng, Cố Quân Thiên đương nhiên phải ra mặt.
Hắn quay về phòng biến thành hình người, mặc váy da thú.
Xử lý gọn gàng xong, hắn mới ra ngoài.
Lúc này, Chu Thanh Hạo đã hỏi thăm đội săn thú về tình hình của Bạch Ngọc Điền.
Mọi người cực kỳ cung kính với Chu Thanh Hạo, kể lại cẩn thận những gì đã xảy ra.
Bạch Ngọc Điền vẫn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng có thể nhìn ra Chu Thanh Hạo là người có địa vị, liền lấy lòng mà cười:
"Ta là người tốt, không có ác ý gì đâu... Ta cũng không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây... Ta... quên mất nhiều thứ lắm rồi..."
Thật ra hắn muốn bịa ra một cái thân phận, nhưng do không hiểu gì về thế giới này, nên không dám nói bừa.
Chu Thanh Hạo nhìn Bạch Ngọc Điền, lập tức nhận ra - tiên đoán đã thay đổi.
Kiếp trước, khi Cố Quân Thiên đưa Bạch Ngọc Điền về bộ lạc, hắn từng nói với mọi người trong bộ lạc rằng Bạch Ngọc Điền là tư tế đến từ đại bộ lạc.
Với một thân phận như thế, Bạch Ngọc Điền khi đối mặt với hắn, thái độ rất kiêu ngạo.
Nhưng hiện tại, Bạch Ngọc Điền lại cẩn thận dè dặt, nơm nớp lo sợ.
"Ngươi còn nhớ trước kia ở bộ lạc của mình, từng làm gì không?" - Chu Thanh Hạo hỏi.
"Ta không nhớ rõ..." - Bạch Ngọc Điền đáp, ánh mắt liếc nhìn những người đang xử lý con mồi bên cạnh.
Người của thế giới này, trông thật sự rất đáng sợ.
Vừa mới tốt nghiệp cấp ba, Bạch Ngọc Điền nhất thời cảm thấy không thể chịu nổi.
Chu Thanh Hạo lại hỏi tiếp:
"Hình thú của ngươi là gì?"
"Hình thú?" - Bạch Ngọc Điền mờ mịt, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì.
Lúc này, Cố Quân Thiên đã ngồi xuống bên cạnh Chu Thanh Hạo.
Ban đầu hắn định tự mình ra mặt sắp xếp cho Bạch Ngọc Điền, nhưng thấy Chu Thanh Hạo đang hỏi han đối phương, hắn cũng không chen vào, chỉ ngồi nghe, đồng thời chăm chú nhìn vào ba lô của Bạch Ngọc Điền.
Trong cốt truyện ban đầu, Bạch Ngọc Điền lúc mới đến không biết nguyên chủ có tình cảm với mình, chỉ đơn thuần rất cảm kích vì được cứu giúp, nên đã lấy ra đồ ăn mang từ thế giới cũ đến, chia cho nguyên chủ ăn.
Số đồ ăn đó tuy ít, nhưng rất ngon.
Cố Quân Thiên đang nghĩ, phải lấy mấy món đó ra cho Chu Thanh Hạo ăn.