Trong cốt truyện ban đầu, Bạch Ngọc Điền chưa từng bị người của bộ lạc hà mã nghi ngờ.
Sau khi nguyên chủ - thân thể hiện tại của Cố Quân Thiên - giúp hắn dựng lên một cái mác "tư tế đến từ đại bộ lạc", Bạch Ngọc Điền liền dựa vào đó tự hoàn thiện thân phận của mình, và từ đó thản nhiên ở lại bộ lạc hà mã, hưởng thụ đãi ngộ như Cố Quân Thiên và Chu Thanh Hạo.
Nhưng hiện tại thì không giống.
Bạch Ngọc Điền vẫn còn bị trói, ngồi dưới đất, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Chu Thanh Hạo.
Vì đội đi săn hầu như không nói chuyện với hắn, hắn lại không hiểu biết gì về thế giới này, không thể tự bịa ra thân phận hay quá khứ hợp lý, chỉ có thể nói là mình không nhớ gì.
Thậm chí, hắn ngay cả hình thú của mình là gì cũng không nói được.
Một Bạch Ngọc Điền như vậy, rõ ràng rất khả nghi.
Chu Thanh Hạo nhận thấy, ánh mắt của người trong bộ lạc khi nhìn Bạch Ngọc Điền tràn đầy cảnh giác và đề phòng.
Nếu lúc này hắn nói thẳng ra thân phận của Bạch Ngọc Điền là giả, thậm chí yêu cầu xử lý hắn, thì người trong bộ lạc chắc chắn sẽ nghe theo.
Nghĩ tới điều này, Chu Thanh Hạo chợt hoảng hốt.
Hắn là tư tế, tư tế phải giữ lòng công bằng, không thể thiên vị, càng không được vì tư tình mà ra tay hại người.
Dù hắn và tư tế tiền nhiệm đều từng thiên vị Cố Quân Thiên, nhưng chưa từng làm tổn hại người vô tội.
Còn bây giờ... chính hắn lại có ý niệm giết người trong đầu.
Hắn cảm thấy ghê tởm chính mình.
Cố Quân Thiên không biết Chu Thanh Hạo đang suy nghĩ gì, chỉ tưởng rằng Chu Thanh Hạo cảm thấy Bạch Ngọc Điền khó xử lý.
Lúc này, Cố Quân Thiên bước lên phía trước, tháo dây trói trên người Bạch Ngọc Điền.
Bạch Ngọc Điền vừa thở phào nhẹ nhõm, thì chiếc ba lô trên tay đã bị Cố Quân Thiên lấy đi, giao cho Chu Thanh Hạo.
Sau đó, Cố Quân Thiên quay sang nói với người trong bộ lạc:
"Người này da dẻ trắng trẻo mềm mại, hẳn không phải là thám tử do bộ lạc khác phái tới. Nhìn cũng không giống có khả năng gây hại cho người của chúng ta. Vậy thế này đi, Tiểu Miêu và Cây Nhỏ, hai đứa dẫn hắn đi rửa mặt, tiện thể kiểm tra đồ trên người hắn.
Trừ quần áo ra, tất cả những thứ khác, đều mang đến cho ta."
Tiểu Miêu và Cây Nhỏ là hai bé trai khoảng 11-12 tuổi trong bộ lạc, hình thú yếu, chưa đủ sức gia nhập đội săn thú, nên thường đi theo đội thu nhặt, làm các việc lặt vặt.
Hai đứa này rất thông minh, ngoài nhiệm vụ được giao, còn biết cách bắt cá để tự cải thiện bữa ăn.
Vì không có cha mẹ chăm sóc, phần ăn chia thường rất ít, mà cái tuổi này lại đang lớn, ăn khỏe.
Cố Quân Thiên rất thưởng thức hai đứa trẻ, lần này cũng muốn giao cho chúng nhiệm vụ theo dõi Bạch Ngọc Điền.
Nghĩ vậy, hắn dặn thêm:
"Gần đây ta ở cùng tư tế, hai đứa đưa hắn đến ở tạm phòng ta, nhớ phải trông kỹ hắn."
"Dạ!" - Tiểu Miêu và Cây Nhỏ lập tức đồng thanh đáp lời.
Cố Quân Thiên không định cho Bạch Ngọc Điền một thân phận quá cao, nhưng hắn biết Bạch Ngọc Điền đã lỡ tiết lộ với nguyên chủ rằng mình vừa tốt nghiệp cấp ba.
Dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ, nên Cố Quân Thiên cũng không định ép quá.
Còn chuyện lấy đi toàn bộ đồ đạc trên người hắn, là bởi vì từ giờ về sau Bạch Ngọc Điền sẽ sống ở bộ lạc, cần làm quen với cuộc sống kiểu "thời tiền sử".
Chu Thanh Hạo từ đầu đến cuối không xen vào lời nào, chỉ im lặng nghe Cố Quân Thiên an bài.
Tuy tình huống đã thay đổi rất nhiều, nhưng Cố Quân Thiên vẫn sắp xếp cho Bạch Ngọc Điền ở lại phòng mình.
Chu Thanh Hạo hơi căng thẳng một chút, nhưng lập tức trấn định lại:
Không, lần này không giống trước kia.
Cố Quân Thiên không ở cùng Bạch Ngọc Điền, lại còn phân hai đứa nhỏ đi theo canh chừng.
Sau khi Tiểu Miêu và Cây Nhỏ dẫn Bạch Ngọc Điền đi, Cố Quân Thiên quay sang nói với Chu Thanh Hạo:
"A Thanh, ta đi phân thịt một chút."
Lúc này, Bạch Ngọc Điền đã bị đưa đi kiểm tra và tắm rửa.
Tất cả đồ đạc ngoài quần áo của hắn đều bị hai đứa trẻ tịch thu, nhưng hắn không dám hé một lời than phiền.
Thế giới này quá nguy hiểm.
Người có thể hóa thú, bên ngoài còn có khủng long, thậm chí xương của vài con vật còn to hơn cả eo hắn.
Với sức một người, hắn chắc chắn không thể sinh tồn được, nên chỉ còn cách bám trụ lại trong bộ lạc.
Bạch Ngọc Điền không muốn chết. Vì vậy hắn ngoan ngoãn nghe lời, còn tranh thủ làm quen với Tiểu Miêu và Cây Nhỏ để hiểu thêm về bộ lạc.
Vừa mới ổn định được một chút, đã đến lúc phân thịt.
Gần đây bộ lạc săn được nhiều, nên mỗi người đều được chia thịt, phần nội tạng còn có thể tùy ý lấy thêm.
Nhưng vì Bạch Ngọc Điền là người mới, chưa làm gì, nên không được chia phần ăn.
Cố Quân Thiên thấy hắn đáng thương, bèn cắt ra một khối thịt lớn cỡ nắm tay từ phần thịt của mình, đưa cho hắn:
"Ngươi hôm nay chưa làm gì, theo lý không được chia thịt. Khối thịt này là ta cho ngươi. Ngày mai gia nhập đội thu nhặt, làm việc với mọi người thì mới được chia phần ăn."
Bạch Ngọc Điền đã biết thân phận của Cố Quân Thiên, liền nói:
"Cảm ơn tộc trưởng... Tộc trưởng, mấy món đồ của ta..."
Cố Quân Thiên cười hỏi:
"Ngươi muốn lấy lại đồ của mình, hay muốn gia nhập bộ lạc?"
Bạch Ngọc Điền không chút do dự:
"Muốn gia nhập bộ lạc."
Đồ đạc trên người hắn-mấy thứ như ba lô, đồ ăn-thật ra ở xã hội kiểu tiền sử này chẳng có tác dụng gì.
Chỉ có điện thoại và cục sạc là có thể giả vờ là "pháp bảo" để hù dọa, nhưng hai thứ đó sớm muộn cũng hết pin, mà nếu không cẩn thận dính nước, lập tức thành đồ bỏ đi...
Việc quan trọng nhất hiện giờ là phải được ở lại trong bộ lạc.
Cố Quân Thiên nghe vậy thì rất hài lòng, hắn mang phần thịt của mình và Chu Thanh Hạo về phòng của Chu Thanh Hạo.
Lúc đó, Chu Thanh Hạo đang nấu cháo, thấy Cố Quân Thiên bước vào thì ngẩng đầu lên nhìn.
Sự xuất hiện của Bạch Ngọc Điền khiến hắn luôn cảm thấy bất an.
Dù biết Cố Quân Thiên sắp xếp ổn thỏa, hắn vẫn lo lắng Cố Quân Thiên sẽ lại thích Bạch Ngọc Điền, như trong cốt truyện ban đầu.
Chỉ đến khi Cố Quân Thiên quay về, Chu Thanh Hạo mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Quân Thiên đặt thịt sang một bên, chờ cháo nấu xong rồi mới bắt đầu nấu thịt. Trong lúc đó, hắn lấy đồ của Bạch Ngọc Điền ra kiểm tra.
Hắn vừa mở ba lô ra liền phát hiện: đồ của Bạch Ngọc Điền ít quá!
Ngay cả mì gói cũng không mang theo? Đúng là... chẳng hiểu chuẩn bị kiểu gì.
Hắn lấy ra được vài món: khô bò, sô-cô-la, nước tăng lực-mấy thứ còn lại không có gì giá trị với hắn, nên để lại trong ba lô, tính sau này trả lại cho Bạch Ngọc Điền.
Lúc Cố Quân Thiên đang xem đồ, Chu Thanh Hạo đứng bên cạnh theo dõi.
Có vài thứ hắn chưa từng thấy, cũng có thứ ở kiếp trước từng gặp qua.
Ví dụ như chai nước trong suốt của Bạch Ngọc Điền, từng khiến người trong bộ lạc coi như thần khí.
Hay một thiết bị có thể phát sáng, càng khiến họ tin Bạch Ngọc Điền là người đến từ nơi thần bí.
Mà giờ đây, tất cả những thứ đó đều nằm trước mắt hắn.
Cố Quân Thiên nói:
"A Thanh, Bạch Ngọc Điền chắc chắn không phải người bình thường.
Giữ hắn lại, biết đâu chúng ta có thể học được tri thức gì đó từ hắn."
"Ta biết." - Chu Thanh Hạo đáp.
Quả thật, giữ lại Bạch Ngọc Điền là đúng, bởi hắn hiểu biết nhiều điều mà bộ lạc không biết.
Cháo nhanh chóng được nấu xong, có người đến mang đi. Chu Thanh Hạo bắt đầu nấu thịt.
Còn Cố Quân Thiên thì mở một gói khô bò ra ăn thử.
Đó là loại khô bò vị cay tê, ướp đậm vị, mùi thơm bốc lên ngào ngạt.
Trong nguyên cốt truyện, nguyên chủ chỉ ăn một miếng mà nhớ mãi không quên.
Cố Quân Thiên xé một miếng nhỏ ăn thử, sau đó xé một miếng lớn, đưa đến bên miệng Chu Thanh Hạo:
"A Thanh, món này ăn được đấy, ngươi nếm thử."
Chu Thanh Hạo há miệng ăn, nhai xong liền sững sờ.
Cả đời này hắn chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy!
Không trách được Bạch Ngọc Điền cứ luôn cảm thấy đồ ăn trong bộ lạc nhạt nhẽo.
Bạch Ngọc Điền đúng là đặc biệt. Không trách được trong tiên đoán, Cố Quân Thiên lại để tâm hắn đến vậy.
Nghĩ vậy, Chu Thanh Hạo bỗng cảm thấy nghẹn lại trong ngực.
Cố Quân Thiên đặt gói khô bò vào tay hắn:
"A Thanh, ngươi giữ lại từ từ ăn."
Sau đó, mấy món đồ ăn còn lại cũng được hắn đặt vào tủ của Chu Thanh Hạo:
"Những thứ này chắc cũng là đồ ăn, chúng ta để dành dùng dần."
Chu Thanh Hạo nghe vậy thì cảm thấy lòng hơi yên ổn một chút.
Gần đây, Cố Quân Thiên đối xử với hắn rất tốt.
Hôm nay, đối với Bạch Ngọc Điền lại vô cùng bình thường.
Cố Quân Thiên chắc sẽ không còn giống như cốt truyện ban đầu, lại động tâm với Bạch Ngọc Điền.
Khi Chu Thanh Hạo đang miên man suy nghĩ, Cố Quân Thiên đã chốt then cửa lại.
Hắn lập tức hiểu: Cố Quân Thiên lại muốn "làm gì đó"...
Tinh lực của Cố Quân Thiên có phải hơi quá tốt không? Mấy người đàn ông khác trong bộ lạc cũng đâu có như vậy!
Đến khi mọi chuyện kết thúc, Chu Thanh Hạo mơ màng thiếp đi.
Nhưng vì trong lòng còn vướng bận, nửa đêm hắn chợt tỉnh lại.
Bên cạnh không còn ai!
Chu Thanh Hạo sững sờ, rồi ý nghĩ đầu tiên hiện lên là:
"Cố Quân Thiên ghét ta rồi sao?
Hắn đợi ta ngủ mới lén rời đi?
Hắn... có phải đang đi tìm Bạch Ngọc Điền?"
Chu Thanh Hạo hít sâu một hơi, rồi đứng dậy mở cửa.
Vừa mở ra đã thấy một con hổ lớn nằm ngay trước cửa.
Hắn đơ người trong chốc lát.
Cố Quân Thiên lúc này đang nhập định tu luyện, bị tiếng động đánh thức, lập tức hóa lại thành người:
"A Thanh, ngươi muốn đi... vệ sinh à?"
Chu Thanh Hạo hỏi:
"Sao ngươi lại ngủ bên ngoài?"
Cố Quân Thiên đáp:
"Ta thích biến thành hổ ngủ bên ngoài... Ngươi có muốn biến thành thỏ, ngủ cùng ta không?"
Nếu Chu Thanh Hạo biến thành thỏ ngủ cùng, Cố Quân Thiên có thể dẫn dắt hắn tu luyện, truyền linh lực cho hắn.
Thỏ con quá đáng yêu, chỉ muốn ôm, muốn "ăn".
Nghĩ vậy, Cố Quân Thiên ôm lấy Chu Thanh Hạo, và lập tức có phản ứng.
Chu Thanh Hạo: "......"
Cuối cùng, Chu Thanh Hạo biến thành thỏ, ngủ trong vòng tay con hổ.
Gần đây, Cố Quân Thiên rất thích ngủ trong hình thú.
Chu Thanh Hạo cũng không rõ vì sao, nhưng chỉ cần hắn không đi tìm Bạch Ngọc Điền là được.
Cố Quân Thiên nhìn con thỏ nhỏ trong ngực, không nhịn được l**m lên lớp lông mềm, l**m đến rối tung lên.
Sau đó, hắn nằm nghiêng, đặt thỏ con lên bụng, vừa tu luyện, vừa truyền linh lực vào người thỏ.
Chu Thanh Hạo không biết gì, nhưng đã bắt đầu tu luyện.
Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Điền cũng không ngủ được.
Hắn đang suy tính cho tương lai của mình.
Sau khi trò chuyện với Tiểu Miêu và Cây Nhỏ, hắn đã biết: Bộ lạc này tin vào Thần Thú, mà người được tôn kính nhất chính là tư tế.
"Hay là mình lợi dụng điện thoại, giả vờ mình là sứ giả của Thần Thú?"
Đừng nói đến việc đi săn, ngay cả việc thu thập-hắn cảm thấy mình cũng làm không nổi.
Nhưng vào vai tư tế thì lại không có vấn đề gì.
Hắn vốn là một người theo chủ nghĩa vô thần, không tin trên đời thật sự tồn tại Thần Thú.
Trong mắt hắn, cái gọi là "tư tế" cũng chỉ là một kiểu thầy cúng hay lang y mà thôi.
Tuy rằng hắn không biết dùng thảo dược để chữa bệnh, nhưng lại hiểu không ít kiến thức, chắc cũng có thể làm tư tế được chứ?