Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 233

Bạch Ngọc Điền từng tiếp nhận "tẩy lễ" từ vô số truyện mạng, hơn nữa đều là truyện thuộc dòng nam tần.

 

Hắn cảm thấy, nếu mình đã xuyên không, vậy tất nhiên là nhân vật chính trời sinh, nhất định phải bước lên con đường Long Ngạo Thiên.

 

Hắn thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình.

 

Hắn có thể lừa người trong bộ lạc, nói mình là tư tế, sau đó giúp đỡ cải thiện đời sống sinh hoạt của họ.

 

Trước tiên làm nông nghiệp, xây dựng cơ sở vật chất, chờ đến khi bộ lạc mình phát triển, hắn sẽ bắt đầu tranh bá thiên hạ...

 

Vừa đột nhiên rơi vào một thế giới xa lạ, Bạch Ngọc Điền thật ra rất hoảng sợ, nhưng khi nghĩ đến những chuyện này, hắn lại không còn sợ như vậy nữa.

 

Không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, Bạch Ngọc Điền chỉ nhớ đang ngủ ngon lành, thì đột nhiên bị gọi dậy.

 

Tiểu Miêu đánh thức hắn, kêu hắn theo mọi người đi thu thập.

 

"Sớm vậy đã phải đi à?" - Bạch Ngọc Điền nhìn trời còn tờ mờ sáng, thật sự rất sớm.

 

"Đội săn đã xuất phát rồi. Gần đây trời nóng, giữa trưa không thích hợp làm việc, giờ đi thu thập là tốt nhất." - Tiểu Miêu nói.

 

Giữa trưa nắng gắt, mọi người trong bộ lạc đều nghỉ ngơi trong phòng.

 

Bạch Ngọc Điền tuy rằng đầy hùng tâm tráng chí, nhưng tạm thời chẳng có chỗ nào để thể hiện, đành phải đi theo đội thu thập.

 

Hắn nghĩ rằng, chỉ cần đi theo một đám phụ nữ và trẻ con, dù thu thập không được nhiều thì cũng không đến mức mệt mỏi quá.

 

Nhưng hắn vẫn bị đau lưng.

 

Không chỉ không quen nhận biết thực vật cần thu thập, hắn còn mang giày đi vào đầm lầy, nước ngấm vào, chẳng mấy chốc mệt rã rời.

 

Không chịu nổi, hắn cởi giày, ai ngờ bị đá cắt vào chân.

 

Vết thương không sâu, nhưng cũng dài khoảng 6-7cm, máu ngấm nước mà lan ra, nhìn thì cực kỳ nghiêm trọng.

 

Từ nhỏ đến lớn chưa từng bị thương nghiêm trọng như vậy, Bạch Ngọc Điền suýt ngất xỉu:

 

"Ta có phải sắp chết không? Ra nhiều máu vậy rồi! Ở đây còn không có thuốc khử trùng..."

 

Chu Thanh Hạo, lúc đó cũng theo đội thu thập ra ngoài, trầm mặc không nói gì.

 

Hắn kêu người đưa Bạch Ngọc Điền về bộ lạc, sau đó lấy một nắm tro, đắp lên vết thương cho Bạch Ngọc Điền.

 

Đối với loại vết thương ngoài da thế này, trong bộ lạc thường dùng tro để cầm máu, xử lý đơn giản là xong.

 

"Vậy là xong rồi?" - Bạch Ngọc Điền cảm thấy xử lý thế này quá qua loa.

 

"Ngươi còn muốn thế nào?" - Chu Thanh Hạo lạnh nhạt đáp.

 

Bạch Ngọc Điền muốn dùng thảo dược.

 

Nhưng rõ ràng, tư tế này không định cho hắn dùng.

 

Hôm qua khi bị tư tế này thẩm vấn, đối phương cũng rất hung dữ... Bạch Ngọc Điền rụt cổ lại, không dám lên tiếng.

 

Đội thu thập tiếp tục công việc, còn Bạch Ngọc Điền bị ở lại bộ lạc.

 

Vì muốn làm tư tế, hắn chạy tới gần Chu Thanh Hạo, muốn quan sát xem tư tế làm gì.

 

Sau đó, hắn thấy Chu Thanh Hạo đang mài một khúc xương to.

 

Chu Thanh Hạo mặt lạnh như tiền, đang mài xương trên một tảng đá lớn, trông cực kỳ đáng sợ.

 

Bạch Ngọc Điền không dám bắt chuyện, chỉ dám lặng lẽ đứng từ xa quan sát.

 

Rồi hắn lại thấy trong phòng Chu Thanh Hạo, có đầy các đồ dùng bằng trúc.

 

Phòng của những người khác trong bộ lạc đều rất nhỏ, không có gì cả.
Hắn nghe nói căn phòng mình ở hôm qua vốn là chỗ ở cũ của tộc trưởng, bên trong cũng trống trơn.

 

Nhưng trong phòng tư tế lại có rất nhiều vật dụng.

 

Bạch Ngọc Điền bắt đầu cảm thấy, thân phận tư tế thật sự không tầm thường, mà bộ lạc này cũng không quá lạc hậu như hắn tưởng.

 

Bạch Ngọc Điền sợ tư tế, so với hắn, tộc trưởng tuy cướp mất ba lô, nhưng ít ra khiến người ta không quá sợ.

 

Hắn tính đợi tộc trưởng đi săn trở về, sẽ đến nói chuyện.

 

Công việc thu thập này hắn thật sự không làm nổi!

 

Cố Quân Thiên hôm nay đi săn về, nghe nói Bạch Ngọc Điền chẳng làm được gì, lại còn bị thương.

 

Cảm thấy... đúng là rất vô dụng.

 

Nhưng cũng phải, da dẻ non nớt, người còn trẻ, như vậy cũng bình thường thôi.

 

Khi phân thịt, Cố Quân Thiên không chia phần cho Bạch Ngọc Điền.

 

"Ta không có thịt à?" - Bạch Ngọc Điền trợn mắt hỏi.

 

Cố Quân Thiên chuẩn bị đi tìm Chu Thanh Hạo, thì nói:

 

"Ngươi chẳng làm gì cả, tất nhiên là không có thịt."

 

Không có thịt tức là đói chết mất!
Bạch Ngọc Điền vội nói:

 

"Tộc trưởng, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

 

"Ngươi nói đi." - Cố Quân Thiên đáp.

 

"Thật ra ta là tư tế đến từ đại bộ lạc, ta biết rất nhiều kiến thức..."

 

"Vậy ngươi nói thử xem ngươi biết cái gì." - Cố Quân Thiên bảo.

 

"Ta biết làm đồ gốm, ngươi biết đồ gốm là gì không? Chính là..."

 

"Dùng đất sét làm khuôn, nung ở nhiệt độ cực cao thành vật dụng chứa đựng." - Cố Quân Thiên tiếp lời -
"Ngươi có biết nung đồ gốm yêu cầu nhiệt độ rất cao không?"

 

Bạch Ngọc Điền có biết làm đồ gốm, thậm chí từng thử làm thủ công ở tiệm, nhưng không rõ yêu cầu về nhiệt độ.

 

Đây là thời tiền sử, dù có biết cũng chẳng có nhiệt kế mà dùng!

 

Cố Quân Thiên mỉm cười:

 

"Nhiệt độ để nung đồ gốm thường rơi vào khoảng 1000 đến 1200 độ. So với sứ, thì yêu cầu thấp hơn."

 

Đây là tri thức tự nhiên bật ra trong đầu hắn.

 

Bạch Ngọc Điền kinh ngạc vui mừng, nhìn Cố Quân Thiên:

 

"Đồng hương!"

 

Cố Quân Thiên không nói gì, xoay người đi về phía phòng tư tế.

 

Bạch Ngọc Điền vội vàng đuổi theo, liền thấy Cố Quân Thiên từ trong phòng Chu Thanh Hạo lấy ba lô của mình ra, đưa lại cho hắn.

 

Bạch Ngọc Điền mừng rỡ như điên, Cố Quân Thiên nói:

 

"Phần đồ ăn chưa mở thì trả lại ngươi. Tuy mấy thứ này ở thời tiền sử không có tác dụng lớn, nhưng di động của ngươi còn có thể dùng làm đèn pin một chút."

 

"Đồng hương, có thể gặp được ngươi ở chỗ này thật sự quá tốt rồi!" Bạch Ngọc Điền vừa nói vừa định nắm tay Cố Quân Thiên.

 

Cố Quân Thiên tránh người sang một bên, né khỏi:

 

"Đừng có động tay động chân với ta, với lại... ta không phải đồng hương của ngươi."

 

Bạch Ngọc Điền vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: "Chuyện này sao có thể được? Ngươi biết dùng điện thoại, chắc chắn là đồng hương!
Ta là xuyên đến đây lúc đang sống, ngươi thì sao? Là xuyên thai à?"

 

Cố Quân Thiên nói:

 

"Tốt nhất ngươi nên biết điều một chút."

 

Nghe vậy, Bạch Ngọc Điền lập tức không dám nói gì thêm.

 

Cố Quân Thiên lại hỏi:

 

"Ngươi còn biết cái gì nữa?"

 

Bạch Ngọc Điền nói:

 

"Ta... ta biết chế tạo thuốc súng, biết bảng tuần hoàn nguyên tố, còn biết các loại thơ cổ...
Những thứ học sinh cấp ba cần biết, ta đều biết cả!"

 

Cố Quân Thiên cười lạnh:

 

"Nếu có đủ nguyên liệu, ta còn có thể làm ra điện thoại cơ đấy...
Kiến thức của ngươi, ở thời tiền sử này cơ bản không dùng được."

 

Bạch Ngọc Điền: "..."

 

Hắn bỗng nhận ra những gì mình biết... thật sự vô dụng.

 

Cố Quân Thiên tiếp lời:

 

"Thế giới này không đơn giản như ngươi nghĩ, về sau ngươi cứ ngoan ngoãn làm việc trong đội thu thập là tốt nhất.
Còn chuyện tự xưng là tư tế thì... tốt nhất đừng làm vậy."

 

"Tại sao?" - Bạch Ngọc Điền hỏi.

 

Cố Quân Thiên mỉm cười:

 

"Ngươi không nghĩ là Thần Thú không tồn tại chứ?"

 

Hắn liếc nhìn Bạch Ngọc Điền một cái đầy hàm ý, rồi vỗ nhẹ vai hắn:

 

"Tiểu tử, về sau cố gắng làm việc, đừng để đói bụng. Đúng rồi, muốn ta nói cho ngươi biết thế giới này như thế nào không?
Bên ngoài có nơi đã bước vào xã hội nô lệ, thú nhân có thực lực mạnh là chủ nô, yếu là nô lệ, mà chủ nô có thể tùy ý giết hoặc ăn thịt nô lệ.
Luật rừng, cá lớn nuốt cá bé, hiểu không?"

 

Bạch Ngọc Điền run rẩy, hắn... không biết mấy chuyện này!

 

Cố Quân Thiên sớm nhìn ra Bạch Ngọc Điền không an phận, hôm nay nói chuyện riêng với hắn, chính là để khiến hắn đừng gây chuyện.

 

Nghĩ vậy, Cố Quân Thiên lại nói:

 

"Ngươi không làm việc thì không được chia thịt. Nhưng nội tạng vẫn có thể ăn, đi ăn đi."

 

Bạch Ngọc Điền rất muốn tiếp tục trò chuyện với Cố Quân Thiên, nhưng rõ ràng, đối phương không muốn nói nhiều với hắn.

 

Hơn nữa hắn cũng đã đói lắm rồi, đành quay lại ngồi bên đống lửa, chờ được chia phần nội tạng.

 

Nội tạng cùng với một ít thực vật do đội thu thập mang về, được bọc lá cây đem nướng chín.

 

Bên cạnh là những người già yếu, hoặc thân thể không tiện, không thể đi săn hay thu thập, giờ đang ăn uống rất vui vẻ.

 

Bạch Ngọc Điền ban đầu cũng định ăn thử, nhưng khi mở gói nội tạng ra, mùi lạ xộc lên, hắn lập tức nôn ọe.

 

Loại đồ ăn này... hắn thật sự không nuốt nổi.

 

Cuộc sống ở bộ lạc này, với hắn mà nói, thật sự quá thảm.

 

Ban đầu hắn nghĩ mình đến từ tương lai, hiểu biết nhiều, có thể đè bẹp người thời tiền sử.

 

Nhưng so với Cố Quân Thiên, tri thức của hắn... chẳng đáng là gì.

 

Quan trọng nhất là, dựa theo lời Cố Quân Thiên, thế giới này không đơn giản, rất có thể thực sự tồn tại Thần Thú.

 

Hơn nữa, trong thế giới này, người xuyên việt không chỉ có một mình hắn.
Nếu thật sự có Long Ngạo Thiên, thì người đó cũng là Cố Quân Thiên, không phải hắn.

 

Bạch Ngọc Điền lập tức chán nản hẳn.

 

Trong khi đó, Cố Quân Thiên lại rất vui vẻ, đi tìm Chu Thanh Hạo để kể chuyện hôm nay.

 

Chu Thanh Hạo vẫn luôn quan sát Cố Quân Thiên.

 

Cố Quân Thiên cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi:

 

"A Thanh, sao vậy?"

 

Chu Thanh Hạo mở miệng:

 

"Vừa rồi... ngươi đang trò chuyện với người mới đến kia?"

 

"Ừ, nói chuyện với hắn vài câu." - Cố Quân Thiên gật đầu.

 

"Ngươi... thích hắn à? Hắn nhìn cũng... đẹp mà."

 

"Đẹp cái gì mà đẹp?! Ngươi sao lại cảm thấy hắn đẹp?!" - Cố Quân Thiên phản ứng ngay tức thì, không cần suy nghĩ.

 

Chu Thanh Hạo ngây người.

 

Lúc này Cố Quân Thiên mới nhận ra - Chu Thanh Hạo không thật sự thấy Bạch Ngọc Điền đẹp, mà là... đang ghen.

 

Nhà hắn A Thanh, đúng là rất dễ ghen tuông.

 

Nhưng mà... hắn đã nói vậy rồi...

 

Cố Quân Thiên lập tức mặt dày lên án:

 

"Ta vừa cao vừa đẹp trai hơn hắn, vậy mà ngươi lại thấy hắn đẹp, thật quá đáng!
Ngươi phải bồi thường cho ta!"

 

Chu Thanh Hạo còn chưa hiểu ra gì, đã bị Cố Quân Thiên đè xuống "bắt bồi thường".

 

Ban đầu, Chu Thanh Hạo chỉ là lo lắng Cố Quân Thiên thích Bạch Ngọc Điền, nên mới hỏi vậy.

 

Nhưng giờ... chuyện đang diễn ra là gì đây?

 

Trước đó thấy Cố Quân Thiên nói chuyện với Bạch Ngọc Điền, ánh mắt Bạch Ngọc Điền nhìn đối phương còn rất thân mật, Chu Thanh Hạo đã thấy khó chịu trong lòng.

 

Nhưng giờ thì... hắn quên sạch mọi chuyện rồi.

 

Sau khi tất cả kết thúc, Chu Thanh Hạo còn định nói gì đó, thì Cố Quân Thiên đã mở miệng trước:

 

"A Thanh, ta muốn biến thành hổ rồi ngủ ngoài kia, ngươi cũng biến thành thỏ ngủ cùng ta đi."

 

Vừa nói xong, Cố Quân Thiên liền biến thành một con hổ, rồi dụi đầu vào Chu Thanh Hạo.

 

Chu Thanh Hạo suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn biến thành con thỏ.

 

Rồi hắn bị Cố Quân Thiên ngậm cổ tha đi ra ngoài.

 

Chu Thanh Hạo: "???"
Cái tư thế này có phải... hơi không thích hợp không?

 

Nhưng Cố Quân Thiên không thấy có gì sai, hắn nằm ngay trước cửa phòng, ôm tiểu bạch thỏ vào lòng, bắt đầu tu luyện một cách thoải mái.

 

Ngày mai, trong bộ lạc sẽ có một người đột nhiên đổ bệnh.

 

Trong nguyên bản cốt truyện, Chu Thanh Hạo không thể chữa khỏi.

 

Nhưng đời này, mọi chuyện đã khác.

 

Bởi vì Cố Quân Thiên có thể dùng linh lực hỗ trợ, giúp Chu Thanh Hạo chữa lành người đó, khiến cả bộ lạc kinh ngạc tán thưởng!

Bình Luận (0)
Comment