Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 241

"Cố tiên sinh không bị lây nhiễm virus tang thi," Chu Thanh Hạo mở miệng nói, "Hiện giờ ông ấy đã qua cơn nguy hiểm, các người chăm sóc ông ấy cho tốt. Ngày mai tôi sẽ cho bác sĩ đến thay thuốc."

 

Nghe Chu Thanh Hạo nói xong, Cố Quân Thiên mới hoàn hồn: "Cảm ơn đội trưởng Chu."

 

"Ba sẽ không biến thành tang thi? Vậy thì tốt quá rồi..." Cố mẫu vẫn đang khóc lóc.

 

"Đội trưởng Chu, tình huống ba tôi bị thương... có thể kể cho tôi nghe rõ được không?" Cố Quân Thiên hỏi.

 

Cố phụ tên Cố Thành Minh, năm nay 58 tuổi.

 

Ông là người rất được kính trọng trong căn cứ, nhưng dân trong căn cứ vẫn luôn cảm thấy ông có vấn đề - chủ yếu là vì ông quá chiều chuộng con trai.

 

Con ông là một cậu ấm còn trẻ, ngày nào cũng ru rú trong nhà, chẳng thấy đi ra làm được gì.

 

Rất nhiều người bất mãn với Cố Quân Thiên, cho rằng hắn vừa nhát gan lại vô dụng.

 

Trước đây Chu Thanh Hạo cũng nghĩ như vậy, cảm thấy Cố Quân Thiên không có bản lĩnh, chỉ được cái đẹp trai.

 

Hắn thật sự rất thích diện mạo của Cố Quân Thiên.

 

Hôm nay thấy Cố Quân Thiên dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình, lại nghĩ đến sau khi Cố Thành Minh gặp chuyện, cuộc sống của Cố Quân Thiên hẳn sẽ lao dốc không phanh... Chu Thanh Hạo bất giác cảm thấy thương cảm thay cho đứa trẻ này.

 

Dừng lại, không nên gọi là "đứa trẻ". Cố Quân Thiên cũng chỉ nhỏ hơn hắn vài tuổi mà thôi.

 

Chu Thanh Hạo nói: "Tôi còn có việc, sẽ cho người gửi đoạn video lúc đó cho cậu xem. Trong thời gian này, cậu cứ chăm sóc tốt cho ba mình, nếu có chuyện gì thì đến tìm tôi."

 

Căn cứ thành phố H vừa trải qua đợt tang thi công phá, chết rất nhiều người.

 

Hiện tại căn cứ rối loạn tứ tung, hơn nữa Cố Thành Minh lại vừa gặp chuyện, Chu Thanh Hạo bận tối mặt mũi, không rảnh ở lại nói nhiều với Cố Quân Thiên.

 

Hắn nhìn Cố Quân Thiên thật sâu một cái rồi xoay người rời đi.

 

Cố Quân Thiên không nỡ nhìn Chu Thanh Hạo rời đi.

 

Cố mẫu thì ngồi bên mép giường của Cố phụ, lặng lẽ rơi nước mắt.

 

Bà từ sau khi kết hôn với Cố phụ thì không đi làm, luôn làm một phu nhân toàn thời gian, ỷ lại vào Cố phụ vô cùng.

 

Hiện tại Cố phụ bị thương, bà như thể cả bầu trời sụp đổ.

 

Chân Gia Vân ngồi bên cạnh Cố mẫu, mắt cũng đỏ hoe: "Lục dì, dì đừng quá đau lòng..."

 

Cố Quân Thiên liếc nhìn bọn họ một cái, rồi bắt đầu kiểm tra tình trạng của Cố phụ.

 

Nguyên chủ chỉ là người thường, nhưng hắn thì không phải.

 

Hắn mơ hồ nhớ được một ít chuyện đời trước, hình như đời trước hắn là người vô cùng cường đại, lên trời xuống đất đều làm được.

 

Hiện tại, hắn mơ hồ cảm giác được... mình rất mạnh.

 

Ví dụ như khi hắn nắm tay Cố phụ, thì tự nhiên có thể kiểm tra thương thế của ông.

 

Thật ra vết thương của Cố phụ không quá nghiêm trọng.

 

Người có dị năng thì thể chất cũng được cường hóa, hồi phục cũng nhanh hơn người thường rất nhiều.

 

Nếu là trước kia, vết thương thế này chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.

 

Nhưng hiện giờ dị năng hạch của Cố phụ đã vỡ, nên sẽ phải mất rất lâu để hồi phục.

 

Trong nguyên tác, Cố phụ không thể hồi phục được hoàn toàn.

 

Vài ngày sau, có người lẻn vào nhà họ trộm đồ.

 

Lúc đó nguyên chủ và mẹ ngủ rất say, không phát hiện ra gì. Nhưng Cố phụ cảm nhận được điều bất thường, dù bị thương vẫn cố gắng ngăn cản, cuối cùng mất mạng.

 

Vì chuyện này, một số bạn bè của ông còn nghi ngờ nguyên chủ và mẹ hắn, cho rằng hai người thấy chết mà không cứu.

 

Bọn họ cảm thấy chuyện lớn như vậy xảy ra, không thể nào nguyên chủ và mẹ hắn lại không tỉnh dậy.

 

Lúc ấy, nếu có người hô cứu lớn tiếng, có khi bạn bè ở gần còn kịp tới cứu ông.

 

Nhưng Cố Quân Thiên biết, chuyện này không thể trách nguyên chủ và mẹ hắn.

 

Hắn đã xem qua ký ức nguyên chủ và cảm thấy tối hôm đó hai người ngủ quá say - có chút bất thường.

 

Chỉ có thể là bị bỏ thuốc ngủ!

 

Nhà họ Cố bị cướp sạch, Cố phụ bị giết, chỉ sợ cũng có liên quan đến Chân Gia Vân.

 

Cố Quân Thiên vừa suy nghĩ, vừa khống chế tinh thần lực vận hành trong cơ thể Cố phụ.

 

Hắn phát hiện dù dị năng hạch đã vỡ, vẫn còn sót lại vài mảnh nhỏ.

 

Những mảnh nhỏ này vẫn đang phóng thích năng lượng, không bao lâu nữa sẽ tiêu tán hết.

 

Nhưng hiện giờ vẫn còn - vậy là đủ!

 

Cố Quân Thiên vận chuyển tinh thần lực, gom những mảnh nhỏ lại, ngưng tụ thành một khối mới...

 

Hiện tại hắn đã biết, loại năng lượng hắn sử dụng gọi là tinh thần lực.

 

Tinh thần lực khác với dị năng của thế giới này, hắn cảm giác đây là một loại lực lượng cao cấp hơn.

 

Ví như lúc này, hắn đang dùng tinh thần lực để chữa trị dị năng hạch cho Cố phụ.

 

Dù đã gom lại thành dị năng hạch mới, nhưng nó nhỏ hơn trước rất nhiều. Cố phụ từng là dị năng giả cấp năm, giờ chỉ còn như dị năng giả cấp thấp nhất.

 

Nhưng dị năng có thể thăng cấp. Với bản lĩnh của Cố phụ, sớm muộn gì cũng có thể trở lại đỉnh cao.

 

Cố Quân Thiên vẫn nắm tay ông, không nói gì.

 

Chân Gia Vân lên tiếng: "Quân Thiên, cậu đừng quá đau lòng, Cố thúc nhất định sẽ không sao! Chỉ là mấy người đó thật quá đáng, Cố thúc mới gặp chuyện mà họ đã thay đổi thái độ..."

 

Vốn dĩ Cố mẫu không để ý, nhưng bị Chân Gia Vân châm ngòi, bà lập tức nhớ đến việc những người kia đưa Cố phụ về rồi xoay người rời đi, ngay cả bác sĩ cũng không để lại... lại càng khóc lớn hơn.

 

Cố Quân Thiên nói: "Thay đổi gì chứ? Chẳng phải họ cũng rời đi thôi sao?"

 

Chân Gia Vân nói: "Trước đây bọn họ rất khách khí với chúng ta, giờ thì như không muốn quan tâm nữa."

 

Cố Quân Thiên cạn lời: "Vừa mới trải qua tang thi vây thành, đến cả ba tôi cũng bị thương, không biết bao nhiêu người đã chết. Giờ căn cứ loạn thành bầy ong, chẳng lẽ còn bắt họ ngồi tán gẫu với chúng ta nửa ngày à?"

 

Cố mẫu nghe vậy thì thấy rất có lý, không còn rối rắm nữa.

 

Chân Gia Vân cũng tỏ ra áy náy: "Thật xin lỗi Quân Thiên, tôi không hiểu tình hình bên ngoài nên nghĩ sai rồi."

 

"Không sao. Nhưng về sau cậu nên hiểu tình hình hơn một chút, chứ mạt thế nguy hiểm thế này, sống sót không dễ đâu." Cố Quân Thiên nói.

 

Chân Gia Vân sững sờ: "Ý cậu là gì?"

 

Cố Quân Thiên nói: "Ba tôi bị thương, nhà tôi không còn nguồn thu nhập. Cậu đi đi."

 

Chân Gia Vân biến sắc: "Cậu muốn đuổi tôi đi?"

 

Cố Quân Thiên thẳng thừng: "Đúng."

 

"Tại sao?"

 

Cố mẫu cũng ngạc nhiên: "Quân Thiên, con đang nói gì thế!"

 

Cố Quân Thiên đáp: "Mẹ, con không nói bậy. Trước đây ba có bản lĩnh, nuôi thêm một người cũng không sao. Nhưng giờ ba bị thương, đến chúng ta còn chưa chắc tự lo nổi, dựa vào đâu mà nuôi cậu ta?"

 

"Gia Vân là bạn trai con mà." Cố mẫu nói.

 

Cố Quân Thiên cười lạnh: "Ở nhà ta bốn năm, không cho con chạm vào dù chỉ một chút, gọi gì là bạn trai?"

 

Cố mẫu hoàn toàn bất ngờ, vô cùng khiếp sợ.

 

Cố Quân Thiên nói: "Chân Gia Vân, lập tức rời khỏi nhà tôi."

 

Chân Gia Vân đã sống trong nhà họ Cố suốt bốn năm.

 

Giờ là tận thế, dù trước kia hắn không ra khỏi nhà nhiều, chủ yếu ở cùng nguyên chủ và Cố mẫu, nhưng bốn năm qua, Cố mẫu đã coi hắn như con ruột: "Quân Thiên, con đừng xúc động quá. Có chuyện gì từ từ nói."

 

"Mẹ, không có gì để thương lượng. Hắn phải đi!" Cố Quân Thiên kiên quyết: "Bốn năm nay, hắn không cho con ngủ giường, con phải ngủ sô pha, con chịu đủ rồi!"

 

Chân Gia Vân sau lưng có người, hắn còn cần tra ra người đó là ai, nên tạm thời chưa động thủ.

 

Nhưng hắn nhất định phải bị đuổi khỏi đây!

 

Giữ kẻ này trong nhà rất nguy hiểm. Hơn nữa giờ Cố Quân Thiên đã phải lòng Chu Thanh Hạo ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã quyết tâm theo đuổi hắn - vậy càng phải dứt khoát cắt đứt với Chân Gia Vân, nói rõ mọi chuyện trắng đen rõ ràng!

 

Cố mẫu còn định mở miệng nói gì đó, nhưng đối mặt với tình huống trước mắt, Chân Gia Vân đã không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại:
" dì Lục, dì đừng khuyên nữa, chuyện này là do cháu không đúng... Cháu đi đây."

 

Nói xong, hắn lập tức quay người rời đi, gần như là chạy trối chết.

 

Cố Quân Thiên thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại liền thấy Cố phụ đã tỉnh, đang dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn chằm chằm vào hắn.

Bình Luận (0)
Comment