Cố Quân Thiên biết rõ, Cố phụ có phần nghi ngờ hắn.
Dù sao thân thể này của hắn là nguyên chủ - người từng một lòng một dạ yêu Chân Gia Vân, nghe lời vô điều kiện. Bây giờ lại đột nhiên trở mặt, đuổi Chân Gia Vân ra khỏi nhà, Cố phụ tất nhiên sẽ cảm thấy không bình thường.
"Ba! Ba tỉnh rồi!" Cố Quân Thiên vừa thấy Cố phụ mở mắt, lập tức đỏ cả vành mắt, giọng nghẹn ngào: "Ba..."
Cố phụ thấy hắn như vậy, ánh mắt nghi hoặc liền dịu xuống không ít, chỉ hỏi:
"Ta mới vừa tỉnh lại liền nghe các ngươi cãi nhau, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cố Quân Thiên lập tức nói dối rất tự nhiên:
"Ba, mấy hôm trước con phát hiện Chân Gia Vân lén đi gặp một người đàn ông khác, còn cười với người ta rất vui vẻ! Bốn năm nay hắn luôn không cho con chạm vào, con còn tưởng hắn là thẳng nam, không ngờ hắn lại thân mật như vậy với người khác..."
Vẻ mặt Cố Quân Thiên đầy vẻ đau lòng, khiến Cố mẫu nghe cũng giật mình:
"Quân Thiên, sao con không nói sớm hơn?"
"Không phải đâu mẹ, con cũng mới biết gần đây thôi."
"Không phải ý đó... Ý mẹ là chuyện hắn không cho con đụng vào, sao con không nói sớm? Hắn làm vậy sao được?"
"Khi đó con còn nghĩ có thể cảm hoá được hắn... Nhưng thôi, mẹ, đừng nhắc nữa. Ba, ba cảm thấy thế nào rồi?" Cố Quân Thiên quay sang, lo lắng hỏi thăm tình hình Cố phụ.
Cố phụ vốn rất thương con trai, Cố Quân Thiên có được ký ức của nguyên chủ, cũng không khỏi sinh ra một loại thân cận và cảm động.
"Ba không sao, chỉ là dị năng không còn nữa thôi." Cố phụ trấn an. Lúc còn hôn mê, ông đã cảm nhận được dị năng hạch trong người bị phá nát. Không biến thành tang thi đã là may mắn, mất dị năng cũng chẳng còn cách nào, với năng lực của mình, sau này vẫn có thể tìm việc làm ổn định.
Nhưng... khoan đã. Dị năng hình như vẫn còn?
Sắc mặt Cố phụ khẽ biến, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nhưng một giây sau, biểu cảm đã hoàn toàn thay đổi.
Cố Quân Thiên mỉm cười:
"Ba, không phải con đã giúp ba chữa khỏi dị năng hạch rồi sao? Dị năng của ba vẫn còn."
Cố phụ kinh hãi:
"Là con giúp ta trị thương? Con làm bằng cách nào? Con thức tỉnh dị năng rồi à?"
"Con không có dị năng giống mọi người, nhưng trong người con có một loại năng lượng kỳ lạ, không giống với dị năng bình thường." Cố Quân Thiên làm bộ ngây thơ: "Lúc trước con cũng không biết nó dùng được vào việc gì, nhưng vừa rồi, con phát hiện nó có thể giúp ba chữa thương."
Cố Quân Thiên không định giấu khả năng của mình. Nếu hắn chỉ là người thường, trong nhà này cũng chẳng có quyền lên tiếng, muốn làm việc gì cũng bị bó tay bó chân.
Cố phụ dù bị thương, nhưng sau khi phát hiện dị năng vẫn còn, liền không coi vết thương ra gì nữa. Với người vẫn sở hữu dị năng như ông, loại chấn thương này chẳng đáng là bao, dưỡng vài hôm sẽ ổn.
Lúc này, điều Cố phụ quan tâm nhất chính là năng lực kỳ lạ của con trai.
Ông nắm lấy tay Cố Quân Thiên, kiểm tra, xác định trong cơ thể con không có dị năng hạch, hoàn toàn không đoán ra được rốt cuộc đó là năng lượng gì. Cuối cùng, ông chỉ có thể dặn dò:
"Quân Thiên, năng lực đặc biệt của con tuyệt đối không được nói với người ngoài."
"Ba yên tâm, con sẽ không nói với ai cả."
Cố phụ lúc này mới yên tâm, lại quay sang dặn vợ:
"Tiểu Lục, chuyện con có năng lực đặc biệt, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Trong thời gian này ta chưa hồi phục, tất cả ở nhà, không ai được ra ngoài."
Cố mẫu nhỏ hơn Cố phụ mười tuổi, lúc còn là công nhân trong công ty Cố gia, đã bị ông theo đuổi và cưới về. Từ đó đến nay, ông luôn gọi bà là "Tiểu Lục". Bao năm qua thành thói quen.
Cố mẫu lập tức gật đầu. Bà là người sống trong nhà lâu ngày, ít tiếp xúc xã hội, nhưng lại rất thông minh, không phải kiểu người ăn nói bừa bãi. Cố phụ và Cố Quân Thiên đều tin tưởng bà.
Sau đó, Cố phụ lạnh mặt:
"Đi dọn sạch đồ của Chân Gia Vân ném ra ngoài. Từ nay về sau, không cho phép hắn bước chân vào nhà chúng ta nữa. Ta đã sớm nhìn ra hắn không thật lòng với Quân Thiên, loại người này, biến đi là tốt nhất."
Ông đã nhìn ra từ lâu - Chân Gia Vân không hề yêu quý con trai mình.
Ban đầu, ông tưởng hắn là thẳng nam nên mới không tiếp nhận, nghĩ hắn là vì miễn cưỡng nên chịu ấm ức ở lại, cố gắng sống chung vì tình nghĩa. Nhưng nay nghe con nói rằng bốn năm trời không hề có tiếp xúc thân mật, Cố phụ đã hoàn toàn thay đổi thái độ.
Trong căn cứ, người thường rất khó sống, lại càng khó tìm việc nhẹ nhàng. Chân Gia Vân không có dị năng, kỹ năng chuyên môn cũng vô dụng trong thời mạt thế, làm việc cực nhọc cả ngày chỉ đổi được mấy cái bánh bột ngô khô khốc.
Con trai ông vì yêu mà không nỡ để hắn chịu khổ, ông cũng nghĩ nhà mình không thiếu vài cái bánh bột ngô, nên để mặc hắn ăn bám suốt bốn năm.
Nhưng bây giờ nghĩ lại - ăn không ngồi rồi, còn làm con trai ông ngủ trên ghế sofa suốt bốn năm? Hết thuốc chữa!
Cố phụ quyết ý không để Chân Gia Vân quay lại.
Cố mẫu hơi do dự:
"Thật sự không cho nó quay lại? Nếu nó ở ngoài chịu khổ, nói không chừng lại chịu quay về..."
Cố phụ trừng mắt:
"Nó nhân phẩm không ra gì, tránh xa càng tốt. Nó nhận lời yêu Quân Thiên, dọn đến nhà ta ở, lại không cho Quân Thiên đụng vào, vậy là gì? Còn đi lằng nhằng với người đàn ông khác ngoài kia! Con trai ta tuấn tú, lại có bản lĩnh, muốn tìm ai chẳng được? Không cần phải treo cổ trên một cái cây mục."
Cố mẫu nghe xong cũng bị thuyết phục.
Cố phụ sợ vợ con vẫn chưa tỉnh táo, bèn nói tiếp:
"Ta vẫn còn dị năng, sau này trong nhà không thiếu ăn đâu. Đến lúc đó chúng ta giúp Quân Thiên tìm một người tốt hơn."
Cố mẫu còn chưa kịp nói, Cố Quân Thiên đã gật đầu:
"Ba cứ yên tâm, con nhất định sẽ tìm người tốt hơn hắn!"
Cố phụ nghe con trai nói vậy, lập tức hào hứng bừng bừng, lấy ra một viên tinh hạch, chuẩn bị bắt đầu tu luyện dị năng.
Tuy ông đã gần sáu mươi, nhưng trước mạt thế vốn rất chú trọng rèn luyện thân thể, sau khi thức tỉnh dị năng thì thể chất lại càng được cường hoá. Ông tự tin mình vẫn có thể hoạt động thêm hai, ba mươi năm nữa không thành vấn đề.
Trước mạt thế, ông từng lấy mấy vị đại phú hào làm tấm gương, muốn làm việc đến tám, chín mươi tuổi. Hiện giờ dù hoàn cảnh đã thay đổi, chí hướng ấy vẫn chưa đổi thay.
Cố Quân Thiên thấy Cố phụ thương tích còn chưa lành hẳn mà đã lấy tinh hạch ra tu luyện, trong lòng cực kỳ khâm phục.
Quá chăm chỉ! Không trách được Cố phụ có thể đạt được địa vị như hiện tại!
Tuy nhiên, hắn vẫn nhanh chóng ngăn lại:
"Ba, đợi chút đã!"
"Sao vậy?" Cố phụ nghi ngờ hỏi.
Cố Quân Thiên chỉ vào viên tinh hạch trong tay ông:
"Ba, con cảm thấy viên tinh hạch này có gì đó không ổn."
Cố phụ nói:
"Tinh hạch vốn dĩ là có thứ không tốt, dù sao cũng lấy từ trong đầu tang thi ra, bên trong chứa virus tang thi. Dị năng giả tuy có thể dùng nó để tu luyện, nhưng nếu không kiểm soát tốt, hấp thu quá mức thì sẽ bị nhiễm virus tang thi, trở thành tang thi."
Không chỉ vậy, người thường nếu tiếp xúc tinh hạch quá lâu cũng có khả năng bị nhiễm virus tang thi. Vì thế trước đây, Cố phụ luôn không cho Cố Quân Thiên chạm vào tinh hạch.
Cố Quân Thiên nhìn chằm chằm viên tinh hạch, rồi nói:
"Ba, con cảm thấy con có thể dùng năng lực đặc thù của mình, làm sạch virus trong tinh hạch."
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được - viên tinh hạch trong tay Cố phụ đúng là có chứa virus tang thi. Nhưng hắn cũng biết, chỉ cần dùng tinh thần lực của mình, hắn hoàn toàn có thể thanh trừ nó.
Cố phụ nghe vậy thì sửng sốt, rồi lập tức đưa tinh hạch cho Cố Quân Thiên:
"Vậy con thử xem."
Cố Quân Thiên cũng không từ chối, liền bắt tay vào làm.
Tinh thần lực của hắn cực kỳ mạnh mẽ, mà viên tinh hạch này lại chỉ là một viên loại nhỏ, cấp thấp. Rất nhanh, hắn đã thanh trừ sạch virus bên trong.
Cố phụ tiếp nhận tinh hạch, thử hấp thu một chút - lập tức phát hiện không còn cảm giác đình trệ thường thấy.
Tuy giờ ông chỉ còn là dị năng giả cấp một, nhưng trong cơ thể vẫn còn lưu lại mảnh vỡ của dị năng hạch cấp năm. Nhờ vậy, ông không cần từ từ hấp thu năng lượng để gia cố nền tảng dị năng như người khác - chỉ cần bổ sung đủ năng lượng để kích hoạt mảnh vỡ, dị năng hạch sẽ lớn mạnh trở lại.
Chỉ là người thường không thể hấp thu quá nhiều năng lượng trong một lúc. Trước đây ông nghĩ phải mất ít nhất vài tháng mới có thể hồi phục.
Nhưng giờ con trai lại có loại năng lực đặc biệt này!
Cố phụ kích động không thôi, chống tay từ dưới đất bật dậy:
"Trong két sắt còn nhiều tinh hạch lắm, con giúp ba thanh trừ virus hết đi!"
Ông luôn sợ một ngày nào đó mình xảy ra chuyện, vợ con đều là người thường, không có dị năng, sẽ sống rất khó khăn. Vì vậy, từ lâu ông đã tích cực tích trữ vật tư.
Từng là người mạnh nhất căn cứ H khi mới thành lập, sau đó có Chu Thanh Hạo nổi lên, tuy thực lực không bằng đối phương nhưng ông vẫn đứng vững vị trí thứ hai. So với đám dị năng giả trẻ tuổi, ông còn là "cáo già", rất biết cách thu phục nhân tâm.
Trong căn cứ, rất nhiều người thích đi theo ông ra ngoài săn tang thi.
Cũng vì thế, nhà họ Cố mới được ở biệt thự, tích trữ được nhiều lương thực và tinh hạch đến vậy.
Đáng tiếc, trong nguyên cốt truyện, tất cả những thứ này đều bị người khác cướp đi.
Cố Quân Thiên bất đắc dĩ:
"Ba, đừng vội thế. Ba ăn chút gì trước đi, dưỡng thương cho tốt rồi hãy tu luyện."
Hắn giúp thanh trừ mấy viên tinh hạch, để chúng bên cạnh giường Cố phụ cho ông từ từ hấp thu. Sau đó gọi mẹ đi nấu cơm.
Còn bản thân, hắn chuẩn bị... dọn dẹp đồ đạc của Chân Gia Vân!
Trước mạt thế, Cố mẫu đã lâu không xuống bếp vì trong nhà luôn có người giúp việc. Nhưng sau mạt thế, không còn người hầu, bà cũng phải tự nấu ăn.
May mà tay nghề của bà rất tốt, còn học được cách dùng nguyên liệu ít ỏi để làm ra bữa ăn phong phú.
Cố Quân Thiên thấy mẹ bắt đầu bận rộn, bèn chui vào phòng nguyên chủ, bắt đầu dọn đồ của Chân Gia Vân.
Nguyên chủ từng đối xử với Chân Gia Vân rất tốt, vì thế hắn mới có rất nhiều đồ - chỉ riêng quần áo đã chất đầy tủ.
Cố Quân Thiên vào tầng hầm lấy mấy cái bao tải mà Cố phụ từng dùng để đựng vật tư, đem toàn bộ đồ đạc của Chân Gia Vân - từ quần áo đến phụ kiện - tất cả nhét hết vào.
Chứa đầy một bao, hắn liền vác ra cổng biệt thự.
Hắn dọn hết một hơi được mấy bao. Đang định đem đi xử lý, thì có người gõ cửa.
Là một nhân viên trong căn cứ, mang tới chút lương thực, đồng thời đưa đoạn video do thiết bị gần hiện trường ghi lại khi Cố phụ bị thương.
Cố Quân Thiên xem qua video, rồi cười đưa đồ ăn vào, nói với đối phương:
"Tôi có ít đồ muốn quyên cho doanh trại thương binh, phiền anh mang giúp qua đó."
Vừa nói, vừa chỉ mấy bao đồ của Chân Gia Vân.
Chân Gia Vân khi đến ở Cố gia không mang theo gì cả. Tất cả đều là Cố gia lần lượt sắm sửa cho hắn. Giờ hắn đã rời đi, đương nhiên Cố Quân Thiên có quyền quyết định.
Trước mạt thế, nhiều người kén chọn, không thích mặc đồ người khác đã mặc. Nhưng sau mạt thế, vật tư khan hiếm, căn cứ có không ít người phải mặc đồ rách, chắp vá.
Thậm chí có người còn lột quần áo từ xác chết để mặc. Quần áo của Chân Gia Vân còn mới, lại đẹp - đương nhiên có người cần.
Người nhân viên kia nhìn một vòng, thấy trong đó còn có cả khăn trải giường, chăn bông, liền cười nói:
"Vậy tôi mang đi luôn nhé!"
Hắn xách bao tải rời đi.
Cố Quân Thiên nhìn theo, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Đúng lúc đó, Cố mẫu cũng gọi:
"Quân Thiên, ba con bị thương không tiện xuống lầu, chúng ta lên phòng ăn cùng ông ấy đi."
Cố mẫu sống luôn tỉ mỉ, tinh tế. Dù thời buổi khó khăn, bữa cơm vẫn có đủ ba món: một đĩa trứng chiên, một phần đậu đũa xào, một tô canh dưa muối nấu hồ lô (bí ngòi).
Giờ đây tuy căn cứ đã bắt đầu khai hoang trồng trọt, nhưng rau củ vẫn rất đắt, trứng càng hiếm.
Vì vậy ba món ăn số lượng không nhiều, chỉ có món chính là khoai tây luộc chiếm gần hết mâm cơm, bên cạnh còn có một chén tương đậu để chấm.
Ba người vây quanh giường Cố phụ ăn cơm xong, Cố Quân Thiên liền nói:
"Ba, mẹ, con muốn đổi phòng ở với hai người."
Biệt thự nhà họ Cố tổng cộng ba tầng, nhưng tầng ba không có ai ở, cả nhà đều sinh hoạt ở tầng hai với hai phòng ngủ lớn. Hiện tại phòng của Cố Quân Thiên thậm chí còn rộng hơn phòng của Cố phụ và Cố mẫu.
"Đang yên đang lành đổi phòng làm gì?" - Cố phụ khó hiểu hỏi.
Cố Quân Thiên trả lời:
"Về sau con còn phải tìm bạn đời, cũng không thể để người ta ở cái phòng mà Chân Gia Vân từng ở chứ."
Cố phụ lập tức nhìn về phía con trai, hỏi:
"Chẳng lẽ... con đã có người trong lòng?"
Cố Quân Thiên ho nhẹ một tiếng:
"Đúng vậy."
Cố phụ hỏi tiếp:
"Bình thường chẳng thấy con ra khỏi cửa, con gặp người đó ở đâu? Là ai?"
Cố Quân Thiên nói thản nhiên:
"Hôm nay con gặp ở nhà mình, ba à, con cảm thấy Chu Thanh Hạo rất đẹp trai."
Cố phụ: "..."
Con trai ông... nghĩ cũng quá xa rồi đấy!
Chu Thanh Hạo là ai chứ? Là người có thực lực mạnh nhất căn cứ H!
Cố phụ từng hợp tác với Chu Thanh Hạo, quan hệ không tệ, nhưng ông chưa từng hoàn toàn tin tưởng đối phương.
"Con thích Chu Thanh Hạo cũng được thôi, nhưng chuyện ba còn có dị năng, với cả năng lực đặc thù của con, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài."
Cố Quân Thiên nói:
"Ba, nếu con cái gì cũng không nói, Chu Thanh Hạo sẽ để mắt tới con chắc?"
Chu Thanh Hạo lợi hại như vậy, nếu bản thân không có chút năng lực nào, khẳng định hắn sẽ chẳng để vào mắt.
Cố phụ thuận miệng nói dối:
"Nếu hắn thật lòng thích con, khẳng định sẽ không quan tâm con có năng lực hay không."
Ông không muốn con trai mình nói ra năng lực là vì sợ Chu Thanh Hạo biết được rồi sẽ lợi dụng nó. Con trai ông lại có phần "não yêu", lỡ bị người ta lừa cho cái gì cũng dâng ra thì nguy.
Cố Quân Thiên hiểu rõ lo lắng của Cố phụ, nhưng cũng không định tranh cãi gì.
Hắn cầm lấy một củ khoai tây, chấm tương đậu, gặm luôn cả vỏ.
Bên cạnh, Cố mẫu cẩn thận bóc vỏ khoai rồi đút cho Cố phụ ăn.
Cả nhà hoà thuận vui vẻ ăn cơm. Trong khi đó, bên phía Chân Gia Vân lại đang cắn một miếng "bánh lương thực hỗn hợp" cứng như đá của căn cứ.