Muốn chiêu binh mãi mã, để người khác giúp mình làm việc thì nhất định phải có tiền.
Vật phẩm trong nhẫn trữ vật của hắn chắc chắn không đủ, cũng không biết Chu Thanh Hạo có tiền hay không.
Cố Quân Thiên quay người nhìn về phía Chu Thanh Hạo.
Chu Thanh Hạo thấy Cố Quân Thiên nhìn mình, liền nói:
"Cố Quân Thiên, phòng của ta không chỉ có chừng này đâu! Phòng ngầm dưới đất cũng rất lớn, bên trong còn có rất nhiều bảo vật."
Nói đến đoạn sau, Chu Thanh Hạo cố tình hạ thấp giọng, nhưng vẻ mặt tự hào lại không cách nào che giấu được, trông y hệt một đứa trẻ con đang khoe món đồ chơi với bạn bè.
Cố Quân Thiên sửng sốt, sau đó hỏi:
"Có thể cho ta xem thử không?"
Chu Thanh Hạo không hề do dự chút nào: "Đương nhiên là có thể rồi!"
Đối với Chu Thanh Hạo mà nói, cung điện ngầm dưới lòng đất này mới thật sự là "hang ổ" của hắn.
Trước đây, tuy hắn đã nhốt Cố Quân Thiên trong tẩm cung của mình, nhưng kỳ thực hắn rất ít khi ở lại tẩm cung, thời gian hai người ở chung cũng chẳng được bao lâu.
Khi ấy, hắn không muốn dẫn Cố Quân Thiên đến cung điện ngầm của mình.
Nếu như Cố Quân Thiên trộm mất bảo bối hắn giấu trong cung điện thì sao?
Nhưng tối hôm qua, Cố Quân Thiên biểu hiện rất tốt, vì vậy giờ đây hắn đã sẵn sàng dẫn Cố Quân Thiên đi xem những bảo vật của mình.
Nghĩ vậy, Chu Thanh Hạo hạ giọng, lại nói tiếp: "Ta có rất, rất nhiều bảo bối!"
Nói đến bảo bối của mình, ánh mắt Chu Thanh Hạo sáng rực, trông vô cùng đáng yêu.
Cố Quân Thiên nói: "Ngươi giỏi thật đấy."
Chu Thanh Hạo được khen ngợi, liền tỏ ra vô cùng vui vẻ, hắn bước đi phía trước, vừa đi vừa nói: "Nếu ngươi thích, có thể chọn vài món, ta tặng cho ngươi!"
Cố Quân Thiên nói: "Được, vậy cảm ơn ngươi."
Chu Thanh Hạo dẫn Cố Quân Thiên quay lại tẩm cung, sau đó men theo thông đạo từ tẩm cung đi xuống lòng đất.
Cố Quân Thiên cảm nhận một chút, phát hiện trận pháp ở nơi này vẫn còn tương đối hoàn chỉnh, chưa bị phá hoại, chỉ là vì năng lượng không đủ nên lực phòng hộ không còn mạnh mẽ như trước.
Toàn bộ ma cung, thực ra là một pháp khí cực lớn. Chu Thanh Hạo đã khiến ma cung nhận chủ, cho nên khi tiến vào địa cung sẽ không bị tấn công.
Mà hắn dẫn Cố Quân Thiên đi cùng, nên Cố Quân Thiên cũng không bị công kích.
Ma cung ngầm quả thực vô cùng rộng lớn, có rất nhiều gian phòng, từng gian nối liền với nhau.
Chu Thanh Hạo đi như rồng như hổ, khí thế ngút trời, khi bước đi ma khí cuồn cuộn quanh người khiến kẻ khác không dám đến gần.
Nhưng khi hắn đứng yên trước một cánh cửa, quay đầu lại nhìn Cố Quân Thiên, Cố Quân Thiên lại rõ ràng thấy được vẻ hưng phấn và tự hào trên mặt hắn.
Chu Thanh Hạo bất ngờ đẩy cánh cửa kia ra, quay đầu nói với Cố Quân Thiên: "Ngươi xem, đây đều là bảo bối của ta!"
Cố Quân Thiên ngẩng đầu nhìn vào, liền thấy trong phòng chất đầy pháp bảo cùng các loại thiên tài địa bảo.
Những loại khoáng thạch quý hiếm, linh thạch, ma thạch, xương sọ của ma vật nào đó, gỗ ngàn năm có công dụng đặc biệt... Đồ vật trong căn phòng này đều vô cùng trân quý, giá trị rất cao.
Tuy bản thể của Cố Quân Thiên là phượng hoàng, từng sở hữu không ít vật báu, nhưng thân thể hiện tại của hắn lại không có bao nhiêu bảo vật, tổng giá trị còn chưa bằng 1% đồ trong căn phòng này.
"Ta còn có cái khác nữa!" Chu Thanh Hạo nói xong, lại mở một cánh cửa khác.
Phòng kia cũng chất đầy các loại bảo vật.
Tính cách Chu Thanh Hạo đơn thuần, rõ ràng không giỏi buôn bán, ma cung còn bị phá nát... Trước đó Cố Quân Thiên còn tưởng rằng Chu Thanh Hạo không có tiền.
Nhưng bây giờ nhìn thấy từng ấy bảo vật, hắn mới nhận ra mình đã nghĩ sai rồi.
Chu Thanh Hạo kế thừa toàn bộ tài sản mà Xích Luyện Ma Tôn để lại, quả thật là người giàu nhất Ma Uyên.
Khó trách lại có nhiều người muốn giết hắn để chiếm lấy vị trí.
Ai mà không muốn ngồi lên đống của cải khổng lồ như thế?
"Hôm qua mấy người kia nghèo kiết xác." Chu Thanh Hạo vừa nói vừa lấy ra mấy cái nhẫn trữ vật từ trên người, tùy tiện ném vào đống pháp bảo, lại nói với Cố Quân Thiên: "Cố Quân Thiên, ngươi muốn cái gì cứ chọn!"
Đối với đồ trên tay mình, Chu Thanh Hạo vốn không nỡ đưa ra ngoài.
Nhưng Cố Quân Thiên không phải người ngoài, là bạn lữ của hắn.
Tặng cho Cố Quân Thiên, cũng giống như vẫn còn trong tay mình, hắn bỏ được!
Cố Quân Thiên nói: "Thanh Hạo, bên ngoài ma cung hơi cũ kỹ, mấy trận pháp kia có thể năng lượng không đủ, chúng ta nên bổ sung năng lượng trận pháp trước, rồi sửa sang lại ma cung một chút."
Chu Thanh Hạo lập tức đáp: "Được."
Cố Quân Thiên nói: "Vậy ta lấy một ít ma thạch để sửa trận pháp."
Nói xong, Cố Quân Thiên bắt đầu lấy cực phẩm ma thạch từ trong phòng của Chu Thanh Hạo.
Giống như tu chân giới có linh thạch, ở Ma Uyên thì có ma thạch.
Ma thạch có màu đen tuyền, sáng bóng, không chỉ đẹp đẽ mà còn ẩn chứa năng lượng.
Chu Thanh Hạo rất thích những khối ma thạch ấy.
Hắn còn nhớ lúc nhỏ, vô tình nhặt được một khối hạ phẩm ma thạch, coi như bảo bối, ôm đi ngủ mỗi ngày.
Nhưng sau đó ma thạch bị người ta cướp mất, hắn còn bị đánh một trận.
Xong chuyện, hắn đã buồn bã rất lâu.
Sau đó hắn nằm mơ, mơ thấy mình nằm ngủ trên một đống linh thạch, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Hắn từng nghĩ, có lẽ tương lai mình cũng có thể ngủ trên đống ma thạch.
Và giờ đây, hắn đã làm được. Hiện tại, hắn thường xuyên ngủ trên đống ma thạch.
Những khối cực phẩm ma thạch đó chính là giường ngủ của hắn!
Cố Quân Thiên đang phá hủy cái giường của hắn!
Chu Thanh Hạo đau lòng vô cùng, nhưng bạn lữ của hắn chỉ muốn lấy một ít ma thạch mà thôi...
Hắn mở to hai mắt, đau lòng nhìn Cố Quân Thiên liên tục cho ma thạch vào nhẫn trữ vật.
Cuối cùng, Cố Quân Thiên ngừng tay.
Chu Thanh Hạo thở phào nhẹ nhõm, rồi lại thấy Cố Quân Thiên bước ra ngoài, đem những khối ma thạch ấy nhét vào các khe hở trên tường.
Chu Thanh Hạo chưa từng học trận pháp, cũng không hiểu mấy, nhưng hắn biết, khi ma thạch được nhét vào những khe rãnh đó, ma lực trong đó sẽ bị trận pháp hút sạch.
Sau đó, những khối cực phẩm ma thạch ấy sẽ biến thành đá vụn bình thường.
"Những trận pháp này không dùng được đâu, đừng có nhét ma thạch vào nữa." Chu Thanh Hạo vội vàng ngăn lại.
Bạn lữ của hắn tiêu xài quá hoang phí rồi!
"Có ích mà, mấy trận pháp này có thể bảo vệ ma cung của ngươi." Cố Quân Thiên đáp.
Ma cung bị tổn hại, một phần lớn là do Chu Thanh Hạo.
Tuy hắn không hoàn toàn bỏ mặc trận pháp, nhưng hắn chỉ dùng ma thạch tạp phẩm hoặc đã vỡ để duy trì.
Mấy loại ma thạch đó, hoàn toàn không đủ để trận pháp vận hành.
"Ta có thể bảo vệ ma cung của mình, không cần dùng trận pháp." Chu Thanh Hạo nói.
Cố Quân Thiên hỏi lại: "Nếu như ngươi không có ở đây thì sao?"
Chu Thanh Hạo đáp: "Ta nhất định sẽ ở đây, sẽ không không có ở."
Cố Quân Thiên bất đắc dĩ.
Chu Thanh Hạo làm Ma Tôn đã hai trăm năm, suốt hai trăm năm nay, hắn chưa từng rời khỏi ma cung.
Dáng vẻ của hắn như vậy, chẳng lẽ là vì muốn bảo vệ những tài bảo trong cung điện của mình?
"Trận pháp ma cung của ngươi quá tệ, ta là tu sĩ Nguyên Anh mà cũng có thể dễ dàng ra vào, dễ như đi chợ vậy......" Cố Quân Thiên cố gắng thuyết phục Chu Thanh Hạo.
"Không được!" Chu Thanh Hạo đột nhiên mở miệng, sau đó chủ động nhét ma thạch cực phẩm vào khe lõm.
Cố Quân Thiên lại có thể dễ dàng rời khỏi nơi này?
Không được, tuyệt đối không được!
Hắn muốn nhốt Cố Quân Thiên lại trong ma cung của mình, không cho hắn rời đi.
Cố Quân Thiên không rõ tại sao Chu Thanh Hạo lại đột nhiên thông suốt, nhưng đây rõ ràng là chuyện tốt.
Hắn giúp Chu Thanh Hạo nhét hết những ma thạch cần thiết cho trận pháp vào, sau đó bắt đầu chọn ra những pháp bảo mà Chu Thanh Hạo không dùng tới: "Có những pháp bảo này, nhất định sẽ có người bằng lòng giúp chúng ta sửa lại ma cung."
Chu Thanh Hạo nhìn vậy, hít vào một hơi.
Đây đều là pháp bảo, là pháp bảo đó!
Hắn trước đây không có pháp bảo, mỗi lần đánh nhau đều bị thiệt.
Có một lần, một ma tu vốn không đánh lại hắn, nhưng chỉ cần cầm một món pháp bảo lên là có thể đánh gãy hết xương cốt trên người hắn!
Còn có người bắt hắn, là muốn luyện hắn thành pháp bảo.
Chu Thanh Hạo yêu thích pháp bảo không thua kém gì ma thạch.
"Ngươi muốn đưa pháp bảo cho người khác à?" Chu Thanh Hạo hỏi.
Cố Quân Thiên đáp: "Đúng vậy, chúng ta đưa pháp bảo cho người khác, rồi nhờ họ giúp sửa lại ma cung."
"Không cần cho người khác, để ta tự sửa!" Chu Thanh Hạo nói.
Vừa rồi đám ma thạch đó đã khiến hắn đau lòng muốn chết, nếu còn phải đưa đi nhiều pháp bảo nữa......
Không được, kiên quyết không được!
Cố Quân Thiên nói: "Nơi cần sửa quá nhiều, một mình ngươi không thể làm hết."
"Ta làm được! Hôm nay không sửa xong thì mai sửa, năm nay chưa xong thì sang năm sửa." Chu Thanh Hạo nói.
Mỗi ngày cùng Cố Quân Thiên sửa nhà cũng không tệ, dù có sửa mấy trăm năm hắn cũng không ngán.
Cố Quân Thiên lúc này đã nhận ra Chu Thanh Hạo tiếc đám ma thạch và pháp bảo đó.
Hắn có chút bất đắc dĩ.
Chu Thanh Hạo rõ ràng có rất nhiều ma thạch và pháp bảo, vậy mà vẫn keo kiệt như thế!
Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn vẫn chỉ là một con tiểu long.
Tiểu long tiếc bảo bối của mình, chẳng phải rất bình thường sao?
Cố Quân Thiên vừa nghĩ vậy, liền thấy Chu Thanh Hạo đột nhiên biến thành một con hắc xà, rồi quấn hết lên đám pháp bảo kia: "Những pháp bảo này không cho ai hết, nhiều lắm chỉ chia cho ngươi một ít!"
Cố Quân Thiên cũng không biết bản thân nên bất đắc dĩ hay nên vui mừng.
Chu Thanh Hạo không nỡ đưa đồ cho người khác, nhưng lại sẵn sàng đưa cho hắn!
"Những pháp bảo này phẩm cấp rất thấp, ngươi căn bản dùng không được." Cố Quân Thiên nói.
Chu Thanh Hạo đáp: "Dù không dùng được, ta vẫn thích."
Trong mơ, hắn có rất nhiều pháp bảo mà hắn căn bản không dùng tới.
Hơn nữa khi còn nhỏ hắn chẳng có gì trong tay, khi đó hắn chỉ muốn thật nhiều, thật nhiều pháp bảo, nhiều đến mức dùng cả đời không hết loại đó.
Chu Thanh Hạo che chở đám pháp bảo như bảo bối, bộ dáng đáng thương khiến Cố Quân Thiên chỉ biết nói: "Vậy thì, chúng ta không đưa người ta pháp bảo, đưa công pháp. Trong ma cung hẳn là có rất nhiều công pháp, chúng ta tìm ra dùng."
Chu Thanh Hạo kỳ thực cũng rất thích mấy công pháp đó.
Nhưng so với pháp bảo và ma thạch, đưa công pháp cho người khác với hắn vẫn dễ chấp nhận hơn.
Chu Thanh Hạo nói: "Được rồi."
Cố Quân Thiên không nhịn được vươn tay sờ đầu rắn trước mặt: "Ngoan lắm."
Chu Thanh Hạo lập tức không còn đau lòng chuyện mất ma thạch và công pháp nữa, còn nói: "Ngươi ngoan ngoãn ngủ với ta, ta sẽ cho ngươi thêm ít pháp bảo."
Cố Quân Thiên: "......"
Nếu hắn không biết rõ trước mặt là một ấu long, không thể làm gì được, thì chỉ sợ trong một giây đã hiểu sai, nghĩ rằng Chu Thanh Hạo định làm gì hắn rồi.
Cuối cùng Cố Quân Thiên nói: "Ta sẽ giống như đêm qua, ngủ cùng ngươi."
Còn hai tháng nữa là Chu Thanh Hạo đến tuổi trưởng thành, hiện tại hắn đã bước vào giai đoạn bất ổn trước khi trưởng thành.
Thời gian này, ấu long chưa trưởng thành sẽ trở nên bực bội và bất an, thậm chí có hành vi bạo lực, cần người bên cạnh trấn an.
Tuy rằng Chu Thanh Hạo không có biểu hiện ra ngoài, nhưng Cố Quân Thiên vẫn quyết định đi theo hắn, an ủi hắn cho tốt.
Dưới sự hướng dẫn của Chu Thanh Hạo, Cố Quân Thiên từ đống bảo vật hắn quý như mạng đó, tìm ra rất nhiều công pháp của ma tu.
Đồng thời, dưới ánh mắt đau lòng của Chu Thanh Hạo, hắn cũng lén cất một ít ma thạch và pháp bảo vào nhẫn trữ vật.
Công pháp tuy quý giá và hữu dụng, nhưng hắn không thể đưa cho người ta một bộ công pháp chỉ để đổi lấy việc giúp đi săn.
Sống trong Ma Uyên, vẫn cần ma thạch để làm sinh hoạt phí.
Cất xong đồ, Cố Quân Thiên quay sang Chu Thanh Hạo: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài dạo một vòng, mua ít đồ ăn."
Chu Thanh Hạo nói: "Ăn gì? Ta không cần ăn gì cả." Trước đây lúc hắn cần ăn, từng bị người ta chê cười, nói hắn cái gì cũng ăn, là Ma tộc hạ đẳng.
Giờ hắn không cần ăn nữa, sẽ không ai cười nhạo hắn.
Cố Quân Thiên nói: "Dù không cần ăn, cũng có thể ăn một ít thịt giàu năng lượng, tốt cho cơ thể."
Với thực lực của Chu Thanh Hạo, không ăn cũng không chết được.
Nhưng trước khi trưởng thành, Long tộc tốt nhất nên ăn nhiều để bổ sung năng lượng, như vậy quá trình trưởng thành mới dễ chịu hơn.
Hắn muốn nuôi con rắn nhỏ này béo hơn một chút!
"Được thôi." Chu Thanh Hạo đồng ý.
Thật ra ăn gì đó cũng không tệ, hắn muốn vỗ béo tiểu bạn lữ của mình một chút.
Bạn lữ của hắn thịt quá ít, không đủ mềm mại, nếu béo lên một chút, lúc quấn lấy chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều.