Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 83

Phụ cận Ma cung, không có một ngọn cỏ mọc, cũng chẳng có ai cư trú.

 

Thông thường, ma tu và ma vật đều không dám đến gần nơi này, bọn họ vừa sợ Hạo Thiên Ma Tôn, lại vừa sợ những kẻ đến tìm Hạo Thiên Ma Tôn gây phiền toái.

 

Hạo Thiên Ma Tôn một khi giao chiến với người khác, có đôi khi không thể thu tay kịp, cỗ ma khí cường đại kia sẽ tiêu diệt sạch mọi sinh vật xung quanh Ma cung. Không ai lại nguyện ý sống ở nơi mà ngay cả loại cỏ dại - vốn sinh trưởng mạnh mẽ và phổ biến nhất ở Ma Uyên - cũng không thể mọc nổi.

 

Nhưng cách Ma cung không xa, lại có một tòa thành phố lớn phồn hoa, thậm chí còn là thành thị náo nhiệt nhất, lớn nhất trong toàn bộ Ma Uyên.

 

Hai trăm năm trước, khi Xích Luyện Ma Tôn còn tại vị, vì hắn thích ăn thịt ma yêu, nên ngoài thủ hạ của hắn ra, không ai dám cư trú gần Ma cung.

 

Thế nhưng từ khi Hạo Thiên Ma Tôn lên nắm quyền, tình hình đã thay đổi rất nhiều.

 

Hạo Thiên Ma Tôn không chủ động tấn công những người sống gần Ma cung, vì vậy Ma tộc định cư gần đó ngày càng nhiều.

 

Sau đó, ma tu phát hiện Hạo Thiên Ma Tôn thậm chí còn không thu "phí bảo hộ", liền càng vui vẻ mà đến nơi này ở, hai trăm năm trôi qua, nơi đây đã trở thành thành thị lớn nhất trong toàn bộ Ma Uyên.

 

Cái gọi là "phí bảo hộ", thật ra chính là cống nạp cho Ma Vương hoặc Ma Tôn.

 

Nói đơn giản, sống trong lãnh địa của ma vật hoặc ma tu cường đại, thì phải dâng cống cho họ.

 

Buôn bán trong lãnh địa của Ma Tôn, thì càng phải nộp rất nhiều ma thạch.

 

Những năm gần đây, cũng có người dâng cống cho Hạo Thiên Ma Tôn, Hạo Thiên Ma Tôn cũng nhận, nhưng hắn chưa từng chủ động đòi hỏi tiền bạc gì. Vì vậy sống hoặc buôn bán trong lãnh địa của hắn, Ma tộc cảm thấy áp lực nhỏ hơn rất nhiều, thế nên mọi người đều tình nguyện đến định cư nơi này.

 

Cố Quân Thiên dùng pháp bảo để che khuất gương mặt, lại lấy từ chỗ Chu Thanh Hạo ra một kiện pháp y quý giá có thể che giấu hoàn toàn khí tức tu sĩ nhân loại, rồi mới mang theo Chu Thanh Hạo ra ngoài, đến thành thị từng được gọi là "Hạo Thiên thành".

 

Trước khi nguyên chủ ám sát Chu Thanh Hạo, từng dừng chân nghỉ tại thành này, hắn nhớ rất rõ nơi đó có rất nhiều cửa hàng, gần như muốn gì cũng có thể mua được.

 

Nơi đó còn có rất nhiều ma tu cường đại, nếu muốn tìm người giúp tu sửa Ma cung, chỉ cần nhờ những ma tu kia là được.

 

Cố Quân Thiên bị Chu Thanh Hạo kéo đi, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa thành.

 

Hai người dừng lại, Cố Quân Thiên nói: "Thanh Hạo, trong thành này có rất nhiều món ăn ngon, chút nữa ngươi đều có thể nếm thử."

 

Chu Thanh Hạo "ừm" một tiếng, âm thanh phát ra từ trong mũi, rõ ràng có chút không vui.

 

Cố Quân Thiên hỏi hắn: "Ngươi không vui? Sao vậy?"

 

Chu Thanh Hạo nhìn Cố Quân Thiên bị che kín toàn thân bên cạnh, cau mày hỏi đầy bất mãn: "Ngươi không muốn để người khác thấy chúng ta đi cùng nhau à?"

 

Hắn muốn cho người ta nhìn xem hắn có bạn lữ xinh đẹp đến cỡ nào, kết quả thì sao? Cố Quân Thiên thậm chí ngay cả mặt cũng không chịu lộ ra.

 

Cố Quân Thiên đúng là không muốn để người khác thấy bộ dạng thật của mình.

 

Khi nguyên chủ ám sát Chu Thanh Hạo, vì không muốn liên lụy đến môn phái và Long tộc, hắn đã cải trang kỹ lưỡng. Sau đó bị Chu Thanh Hạo bắt được, lớp ngụy trang kia mới bị xé toang.

 

Hiện tại, hắn đương nhiên không thể để lộ dung mạo.

 

Nếu không, tin tức về một tu sĩ Nguyên Anh trẻ tuổi nhất Tu chân giới, đệ tử thân truyền của chưởng môn Thanh Vân Tông, lại đang du ngoạn cùng Hạo Thiên Ma Tôn trong Ma Uyên, mà lan ra Tu chân giới, không chỉ mang lại phiền phức cho Thanh Vân Tông, còn gây rắc rối cho Chu Thanh Hạo.

 

Sư phụ của nguyên chủ, không chừng sẽ lập tức đến Ma Uyên tìm hắn!

 

Còn những người của Long tộc, cũng có thể vì hắn đang ở Ma Uyên mà chú ý đến Chu Thanh Hạo.

 

Nếu Chu Thanh Hạo đã thành niên thì không cần sợ mấy người đó, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, trong thời gian trưởng thành sẽ có một giai đoạn rất yếu ớt.

 

Vì vậy, vẫn nên giấu kín tung tích, đừng để ai chú ý đến thì hơn.

 

Tất nhiên, hắn cũng phải dỗ dành Chu Thanh Hạo trước.

 

Cố Quân Thiên trêu chọc: "Để người khác nhìn thấy thì có gì hay? Lỡ như có ai thấy ta, rồi muốn cướp ta đi thì sao?"

 

Chưa kịp giải thích thêm, đã nghe Chu Thanh Hạo nói: "Ngươi nói rất có lý."

 

Vừa dứt lời, Chu Thanh Hạo vung tay lên, một luồng ma lực cuồn cuộn lập tức bao phủ toàn thân Cố Quân Thiên, đến mức người bên ngoài ngay cả thân hình cũng không thể nhìn rõ.

 

Cố Quân Thiên lập tức ngơ ngác.

 

Còn Chu Thanh Hạo thì lại cực kỳ vừa lòng, những luồng ma khí kia bao lấy Cố Quân Thiên, lại liên kết với tay hắn, tựa như hắn đang trói chặt Cố Quân Thiên, cũng giống như hắn đang nắm giữ người kia.

 

Như vậy, Cố Quân Thiên chắc chắn không thể chạy thoát, người khác cũng không thể cướp đi.

 

Chu Thanh Hạo đắc ý vô cùng, nắm tay Cố Quân Thiên kéo đi phía trước:
"Đi thôi, chúng ta đi ăn gì đó!"

 

Khi còn nhỏ, hắn cũng rất thích ăn uống, đối với đồ ăn luôn khao khát vô cùng.

 

Nhưng chính vì đồ ăn, hắn từng chịu không ít tổn thương, ăn qua rất nhiều khổ sở.

 

Cho nên sau khi có thể không cần ăn nữa, hắn liền dứt khoát chẳng muốn ăn.

 

Còn bây giờ... cũng không biết bạn lữ nhỏ của hắn thích ăn gì.

 

Chu Thanh Hạo chưa từng đến thành phố này.

 

Vừa mới bước vào thành, liền bị cảnh tượng phồn hoa nơi đây hấp dẫn.

 

Hồi nhỏ hắn sống lang bạt khắp nơi, suốt ngày trốn đông trốn tây, xung quanh toàn là kẻ thù đầy ác ý, cho nên hắn không đến những nơi đông người.

 

Sau khi có thực lực mạnh hơn một chút, hắn cũng không còn sợ người khác, nhưng lại chẳng thích nơi đông đúc, nên rất hiếm khi ra ngoài, quanh năm chỉ ru rú trong huyệt động của mình tu luyện và ngủ nghỉ.

 

Sau khi trở thành Ma Tôn, hắn vẫn sống như thế.

 

Lần đầu tiên Chu Thanh Hạo nhìn thấy một thành phố phồn hoa đến vậy.

 

Nếu chỉ có một mình hắn, hắn sẽ không mấy quan tâm, nhưng hiện giờ, bên cạnh hắn còn có bạn lữ nhỏ của mình.

 

"Đây là Hạo Thiên thành, là thành của ta, có phải rất lớn không? Ngươi muốn ăn gì nào?" Chu Thanh Hạo hỏi Cố Quân Thiên.

 

Tuy bị ma khí bao quanh, nhưng Cố Quân Thiên vẫn có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của Chu Thanh Hạo.

 

Bộ dạng Chu Thanh Hạo bây giờ, giống hệt khi khoe khoang bảo vật trong Ma cung trước đây.

 

Tuy nhiên, rõ ràng là Chu Thanh Hạo không thực sự hiểu rõ nơi này, hắn không chỉ kéo dài thần thức ra dò xét, mà mắt còn không ngừng nhìn khắp nơi, một bộ dáng đầy tò mò với mọi thứ.

 

Đồ ăn ở Ma Uyên, phần lớn tu sĩ chính đạo không thể ăn, Cố Quân Thiên dĩ nhiên cũng không quá mong đợi thứ gì.

 

Chuyện ăn gì tiếp theo, chắc cũng chẳng cần hắn quyết định.

 

Hạo Thiên Ma Tôn không hề cải trang, xuất hiện công khai ở Hạo Thiên thành, những Ma tộc cường đại trong thành tất nhiên sẽ lập tức tìm tới.

 

Cố Quân Thiên quả nhiên đoán đúng.

 

Vừa dứt lời hỏi của Chu Thanh Hạo, liền có hai ma tu - một béo một gầy - xuất hiện trước mặt bọn họ, lập tức quỳ xuống hành lễ với Chu Thanh Hạo: "Bái kiến Tôn Thượng!"

 

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi sau đó, lại có bảy tám cường giả Ma Uyên xuất hiện trước mặt Chu Thanh Hạo, quỳ xuống đất đồng thanh: "Ra mắt Tôn thượng!"

 

Chu Thanh Hạo trước mặt Cố Quân Thiên thì luôn tỏ ra có chút đắc ý, nhưng khi những người này xuất hiện, nét mặt hắn lập tức trở nên lạnh lùng, không còn biểu cảm gì, toàn thân toát lên sự mạnh mẽ và nguy hiểm.

 

Những cường giả Ma Uyên kia có thể cảm nhận rất rõ ràng sự cường đại từ hắn, bọn họ quỳ rạp xuống đất, không dám nhúc nhích.

 

"Đứng lên đi." Chu Thanh Hạo mở miệng.

 

Những cường giả Ma Uyên đứng dậy, sau đó liền thấy vị Ma Tôn cường đại kia đang nắm tay một người bị ma khí bao phủ toàn thân, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ, giống như vạn vật thế gian đều không lọt vào mắt hắn.

 

Vị Ma Tôn này, quả thật không phải là người dễ tiếp cận.

 

Hắn chẳng để tâm đến bất cứ thứ gì, cũng chẳng cần thứ gì, bọn họ từng mang bảo vật quý giá đến dâng, hắn nhận bảo vật, nhưng lại không hề xem trọng bọn họ.

 

Họ từng đưa đến tuấn nam mỹ nữ, Ma Tôn này lại càng chẳng thèm liếc mắt một cái.

 

Nhưng dạo gần đây, nghe nói hắn bắt được một tu sĩ Nhân tộc, giam trong tẩm cung của mình.

 

Chu Thanh Hạo tuy không dễ tiếp cận, nhưng một vài người từng giúp dọn dẹp ma cung khi còn làm thuộc hạ Xích Luyện Ma Tôn, hoặc một số Ma tộc bình thường sống bên ngoài ma cung, hắn cũng không đuổi đi.

 

Có người mang theo tài bảo đến ma cung cầu che chở, hắn cũng sẽ lưu họ lại.

 

Vì vậy, những người sống gần ma cung vẫn có thể nghe được ít nhiều tin tức về ma cung.

 

Hiện tại... người bị bao phủ bởi ma khí kia, có phải chính là tu sĩ Nhân tộc đó không?

 

Hạo Thiên Ma Tôn dùng ma khí trói hắn lại, còn nắm tay hắn đi, là cố ý muốn làm nhục hắn sao?

 

Trong lòng đám ma tu hiện lên đủ loại suy nghĩ. Cuối cùng, tên ma tu béo xuất hiện đầu tiên liền cười tủm tỉm hỏi dò: "Tôn thượng giá lâm Hạo Thiên thành, không biết có gì phân phó?"

 

Chu Thanh Hạo đáp: "Bạn lữ của ta muốn dạo một vòng, ăn chút gì đó."

 

Dứt lời, hắn dùng ma lực tụ thành một sợi dây, quấn vòng quanh ngón trỏ.

 

Chu Thanh Hạo mặt không biểu cảm, giọng nói mang theo áp lực cường đại, hoàn toàn thể hiện uy nghiêm của Ma Tôn.

 

Nhưng trong lòng hắn lại đang hò reo vui mừng.

 

Hắn có bạn lữ rồi! Hắn phải cho những người này nhìn thấy! Để họ biết!

 

Dù hắn không thể sinh con, thì hắn cũng có bạn lữ!

 

Bạn lữ của hắn là nam nhân thì đã sao, như vậy người khác sẽ chỉ nghĩ là do bạn lữ không thể sinh, mà không ai biết là do hắn!

 

Chu Thanh Hạo trong lòng vui mừng vô cùng, ngón tay lại nhẹ kéo sợi dây ma lực nối liền với người bên cạnh.

 

Trong khi Chu Thanh Hạo đang đắc ý, người xung quanh thì lại ngơ ngác cả rồi.

 

Đám ma tu kia không ngờ Chu Thanh Hạo lại xem tu sĩ Nhân tộc từng xông vào ma cung đó là bạn lữ của mình.

 

Tuy rằng nhìn Ma Tôn kéo người đi như vậy có vẻ không mấy tôn trọng, nhưng nếu Ma Tôn đã gọi là bạn lữ, thì họ cũng không dám khinh thường.

 

"Tôn thượng chúc mừng! Tôn thượng, tiểu nhân có mở tiệc ở nhà, không biết Tôn thượng có nể mặt đến dự?" Ma tu béo lập tức hỏi.

 

Dĩ nhiên trong nhà hắn chẳng có tiệc gì cả, nhưng chỉ cần Ma Tôn có ý, hắn sẽ lập tức sai người chuẩn bị đầy đủ.

 

Chu Thanh Hạo nhìn về phía người đang bị ma khí bao phủ bên cạnh, làm như không để tâm mà hỏi: "Muốn đi không?"

 

Lúc này Cố Quân Thiên mới lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ đáp: "Đi."

 

Việc tiếp xúc với những người này vốn đã nằm trong kế hoạch của Cố Quân Thiên.

 

Hắn tính toán để Chu Thanh Hạo thu phục đám ma tu cường đại đang sống trong lãnh địa của hắn, cùng với thế lực đứng sau bọn họ.

 

Như vậy, Chu Thanh Hạo sẽ không thiếu nhân thủ.

 

Chỉ là... hắn không ngờ khi Chu Thanh Hạo giới thiệu mình với đám người kia, lại nói là "bạn lữ".

 

Một con ấu long còn chưa mọc đủ lông cánh, lại đi nói chuyện bạn lữ gì chứ!

 

Nhưng hiện giờ đang ở bên ngoài, tất nhiên phải cho Chu Thanh Hạo đủ thể diện.

 

Cố Quân Thiên không phản bác, tính toán đợi về ma cung rồi mới từ từ nói chuyện rõ ràng với hắn.

 

Loại chuyện như thế... không thể nói bậy.

 

Ít nhất cũng phải chờ thành niên rồi, mới có thể nghĩ đến chuyện bạn lữ.

Bình Luận (0)
Comment