Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 91

Trong chớp mắt, Chu Thanh Hạo đã trở lại bên ngoài ma cung.

 

Toàn bộ ma cung được bao phủ trong từng tầng từng tầng trận pháp. Những trận pháp này mắt thường không nhìn thấy được, nhưng chỉ cần thần thức thăm dò là có thể cảm nhận rõ ràng.

 

Phần lớn các trận pháp đều do chính tay hắn bố trí, toàn bộ đều là sát trận có lực công kích kinh người.

 

Cố Quân Thiên từng nói, những trận pháp này là để ngăn cản kẻ địch xâm nhập, thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?

 

Chu Thanh Hạo hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào trong.

 

Trước đây hắn rất ít tiếp xúc với người khác, đối với nhiều chuyện cũng không hiểu rõ, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn ngu ngốc.

 

Hắn biết lòng người hiểm ác.

 

Trước kia, bất kỳ kẻ nào dám sinh sát ý với hắn, dám ra tay với hắn, hắn đều sẽ không chút do dự mà giết sạch, tuyệt đối không nhân từ nương tay.

 

Nhưng... Cố Quân Thiên thì khác.

 

Khi hắn thấy Cố Quân Thiên trong mộng, hắn đã thích người đó. Đến khi Cố Quân Thiên thực sự xuất hiện trước mặt, hắn lại càng thích.

 

Hắn không nỡ giết Cố Quân Thiên, vì vậy liền đem người kia nhốt trong tẩm cung của mình, thường xuyên đến nhìn một cái.

 

Chỉ cần nhìn thấy Cố Quân Thiên, hắn đã cảm thấy vui vẻ.

 

Khi ấy, Cố Quân Thiên nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy cừu hận, như thể lúc nào cũng muốn g**t ch*t hắn.

 

Nhưng hắn không để tâm. Với tu vi yếu ớt của Cố Quân Thiên, chút cừu hận đó hoàn toàn chẳng đáng để hắn quan tâm.

 

Giống như ma tu nuôi một con ma thú cấp thấp, vốn chẳng cần bận tâm đến việc con ma thú đó có ghét mình hay không.

 

Khi ma thú phản kháng, chỉ cần một gậy đánh xuống, khiến nó không dám phản kháng nữa là được.

 

Ngày ấy, hắn lại đến xem Quân Thiên, vừa hay gặp người tới ám sát hắn.

 

Hắn còn tưởng rằng Cố Quân Thiên sẽ từ trên chiếc giường bị trận pháp vây quanh kia lao xuống, cùng kẻ địch liên thủ tấn công hắn.

 

Hắn vốn không muốn làm tổn thương Cố Quân Thiên, nếu Cố Quân Thiên thực sự làm vậy, hắn sẽ cảm thấy phiền phức.

 

May mắn thay, Cố Quân Thiên không làm như vậy.

 

Hắn đã thấy rất vui. Sau đó, khi Cố Quân Thiên dần quan tâm đến hắn, hắn lại càng vui mừng hơn, thậm chí đơn phương coi Cố Quân Thiên là bạn lữ của mình, ngày càng trở nên thân thiết.

 

Chớp mắt đã một tháng trôi qua.

 

Hắn cảm thấy, tháng này là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn. Nhưng còn Cố Quân Thiên thì sao? Trong mắt Cố Quân Thiên, tháng ấy liệu có phải chỉ là chuỗi ngày nhẫn nhục chịu đựng?

 

Béo ma tu đã kể cho hắn rất nhiều chuyện, hắn giờ đây cũng biết quá khứ của Cố Quân Thiên.

 

Cố Quân Thiên là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đã được Thanh Vân Tông tông chủ thu nhận mang về tông môn, lớn lên trong an nhàn vô lo. Sau đó, hắn lại thích Ngao Kim.

 

Ngao Kim từ khi sinh ra đã khiến người khác yêu mến. Cha mẹ Cố Quân Thiên bỏ rơi hắn, nhưng lại sủng ái Ngao Kim đến mức cực đoan.

 

Rất nhiều người thích Ngao Kim, và Cố Quân Thiên là một trong số đó.

 

Cố Quân Thiên sẽ nướng thịt cho Ngao Kim ăn, sẽ giúp Ngao Kim bảo dưỡng vảy, còn tận tâm bảo vệ y...

 

Cố Quân Thiên để tâm tới Ngao Kim đến nhường nào, hắn đã sớm thấy rõ trong mộng. Chỉ là khi ấy, hắn cố chấp không muốn tin đó là mộng, thậm chí còn tự cho rằng người trong mộng - chính là hắn.

 

Chỉ vì một chút ấm áp mờ nhạt ấy, hắn vẫn luôn tự lừa mình dối người.

 

Về sau thì sao? Ngao Kim bị ma tu làm bị thương, long đan bị tổn hại, có lẽ tên ma tu đó còn nhắc đến hắn.

 

Thế là Cố Quân Thiên tìm đến hắn, muốn báo thù cho Ngao Kim.

 

Với thực lực của hắn, Cố Quân Thiên tuyệt đối không thể không biết mình không đánh lại, vậy mà vẫn dám đến.

 

Tức là lúc đó, Cố Quân Thiên đã ôm quyết tâm phải chết.

 

Cố Quân Thiên - vì Ngao Kim mà nguyện ý đi tìm cái chết.

 

Nhận ra điều này, Chu Thanh Hạo cảm thấy tim mình đau nhói.

 

Một Cố Quân Thiên như vậy, sao có thể cam tâm tình nguyện làm bạn lữ của hắn?

 

Trong lời kể của Cố Quân Thiên, ma tu và tu sĩ chính đạo xưa nay luôn là kẻ thù không đội trời chung. Cố Quân Thiên tuyệt đối sẽ không coi trọng một kẻ ma tu như hắn.

 

Ngày đó, thái độ của Cố Quân Thiên thay đổi hẳn, chẳng lẽ chỉ vì nhìn thấy nguyên hình của hắn, rồi muốn có được nội đan?

 

Với tu vi Nguyên Anh kỳ, Cố Quân Thiên vốn không phải đối thủ của hắn, nên mới giả vờ thân thiết, tìm cách tiếp cận, chờ thời cơ ra tay?

 

Lẽ ra hắn nên đề phòng.

 

Nhưng hắn quá thích Cố Quân Thiên, liền buông bỏ cảnh giác.

 

Có thể... cũng chỉ là... hắn lại đang tự lừa mình dối người.

 

Hắn hy vọng trên thế giới này có người yêu thương hắn thật lòng.

 

Một tháng qua, Cố Quân Thiên đối xử với hắn rất tốt, nhưng những cái tốt ấy, kỳ thật cũng chẳng tính là gì.

 

Nướng thịt, bảo dưỡng vảy, đều là Cố Quân Thiên vì Ngao Kim mà học. Còn việc ngủ cùng hắn, chẳng qua là bị hắn ép buộc.

 

Khó trách mỗi lần hắn muốn thân cận với Cố Quân Thiên, Cố Quân Thiên đều sẽ đẩy hắn ra... Cố Quân Thiên từ đầu đến cuối, vốn dĩ không thích hắn.

 

Ai lại đi thích một con đại hắc xà đen sì chứ?

 

Còn việc cùng hắn bày trận...

 

Ma cung này của hắn, đúng là thường xuyên có người xâm nhập, nhưng thực lực của hắn rất mạnh, những kẻ xông vào kỳ thật cũng không thể gây tổn thương cho hắn.

 

Cố Quân Thiên bố trí nhiều trận pháp như vậy, là để đối phó hắn sao?

 

Khi bày trận, Cố Quân Thiên từng nhắc đến Long tộc, còn nói Long tộc rất mạnh, sau đó dẫn hắn bày ra một số trận pháp chuyên dùng để đối phó Long tộc.

 

Lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nhìn lại, những trận pháp đối phó Long tộc kia, chẳng phải cũng có thể dùng để đối phó với hắn sao?

 

Cố Quân Thiên có phải là định giết hắn tại ma cung này, sau đó lấy nội đan của hắn ra, đem về cho Ngao Kim chữa thương?

 

Trong lòng Chu Thanh Hạo dâng lên hận ý cuồn cuộn nhắm vào Ngao Kim, giờ phút này, hắn hận không thể đem Ngao Kim băm thây vạn đoạn.

 

Nhưng nghĩ kỹ lại, Ngao Kim cũng chẳng làm gì sai.

 

Xét đến cùng, là do hắn sinh ra đã khiếm khuyết, vốn không khiến người ta thích được.

 

Hắn cứ tưởng rốt cuộc đã có người thích hắn, nhưng hóa ra từ đầu đến cuối, tất cả đều là giả dối.

 

Chu Thanh Hạo nhấc chân, đi về phía sâu trong ma cung, lại một lần nữa hoàn toàn bước vào trong tầng tầng lớp lớp trận pháp.

 

Nếu Cố Quân Thiên không thích hắn, vậy hắn không cần giữ Cố Quân Thiên lại trong ma cung nữa.

 

Đợi lát nữa, hắn sẽ đuổi Cố Quân Thiên ra khỏi ma cung!

 

Còn những trận pháp này... hắn muốn phá huỷ toàn bộ.

 

Cố Quân Thiên đã đánh giá sai thực lực của hắn, những trận pháp này tuy có thể làm hắn bị thương, nhưng không thể giết được hắn. Trong quá trình bày trận, hắn cũng đã học được rất nhiều kiến thức liên quan.

 

Hắn hoàn toàn có thể phá huỷ toàn bộ những trận pháp này.

 

Đi về phía trước, từng bước từng bước xuyên qua các trận pháp, trước mắt Chu Thanh Hạo lại hiện lên từng khoảnh khắc trong tháng qua hắn cùng Cố Quân Thiên ở bên nhau.

 

Tuy Cố Quân Thiên không thật lòng thích hắn, nhưng với hắn mà nói, đó vẫn là một đoạn hồi ức đẹp đẽ.

 

Cũng giống như một giấc mộng - về sau, hắn có thể thỉnh thoảng hồi tưởng lại giấc mộng đẹp ấy.

 

Chu Thanh Hạo đi rất chậm.

 

Hắn có chút luyến tiếc khi phải phá huỷ những trận pháp này.

 

Chờ đuổi Cố Quân Thiên đi rồi, hắn có thể nghĩ cách khống chế mắt trận của những trận pháp này, khiến chúng trở thành vật để hắn sử dụng.

 

Dù sao thì, tất cả những thứ này đều là dấu vết Cố Quân Thiên để lại trong ma cung.

 

Cuối cùng, Chu Thanh Hạo trở lại tẩm cung của mình.

 

Cố Quân Thiên vẫn đang luyện đan.

 

Chu Thanh Hạo biết, hắn nên bước lên, phá huỷ trận pháp quanh người Cố Quân Thiên, sau đó ném y ra ngoài, đuổi khỏi ma cung.

 

Nhưng hắn không làm vậy.

 

Luyện đan mà bị quấy rầy, Cố Quân Thiên có thể sẽ bị thương.

 

Thôi thì cứ để Cố Quân Thiên luyện xong lò đan dược này rồi tính.

 

Hắn cũng muốn nhìn Cố Quân Thiên thêm một lúc.

 

Chu Thanh Hạo hít sâu một hơi, lặng lẽ nhìn Cố Quân Thiên.

 

Hắn không biết mình đã nhìn bao lâu, cuối cùng, Cố Quân Thiên cũng luyện xong một lò đan dược.

 

Đem đan dược cất vào bình, Cố Quân Thiên mỉm cười quay đầu, nhìn về phía Chu Thanh Hạo: "Sao ngươi cứ nhìn chằm chằm ta vậy?"

 

Khi luyện đan, y vẫn cảm nhận được thế giới bên ngoài ở một mức độ nhất định.

 

Lúc Chu Thanh Hạo ngủ dậy, muốn lại gần y, bị trận pháp cản lại rồi rời đi, rồi quay về tiếp tục nhìn chằm chằm - toàn bộ quá trình, y đều biết.

 

Chu Thanh Hạo chắc chắn là sốt ruột chờ đợi.

 

Thấy nụ cười của Cố Quân Thiên, cả người Chu Thanh Hạo cứng đờ một chút.

 

Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ phủ nhận, nói: "Ta mới không có nhìn!"

 

Nhưng lần này thì khác, Chu Thanh Hạo nói: "Ta cảm thấy ngươi rất đẹp."

 

Cố Quân Thiên bật cười: "Ngươi mới là đẹp nhất."

 

"Thật sao?" Chu Thanh Hạo hỏi.

 

"Đương nhiên là thật rồi! Thanh Hạo, ngươi đói chưa? Ta nướng thịt cho ngươi ăn nhé?" Cố Quân Thiên hỏi.

 

Chu Thanh Hạo biết mình nên lập tức đuổi Cố Quân Thiên đi.

 

Giữ Cố Quân Thiên ở lại đây, đối với hắn mà nói rất nguy hiểm.

 

Nhưng hắn không nỡ.

 

Thôi kệ, chờ ăn xong phần thịt nướng này của Cố Quân Thiên, hắn sẽ đuổi y đi.

 

Chu Thanh Hạo nói: "Ta muốn ăn thật nhiều thật nhiều."

 

"Vậy thì ta sẽ nướng cho ngươi thật nhiều." Cố Quân Thiên nói.

 

Nói rồi, Cố Quân Thiên lấy ra các loại dụng cụ, bắt đầu nướng thịt cho Chu Thanh Hạo.

 

Chu Thanh Hạo ăn thịt rất chậm, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Cố Quân Thiên.

 

Đây là bữa thịt nướng cuối cùng trong đời hắn được Cố Quân Thiên làm cho, hắn nhất định phải thưởng thức thật kỹ.

 

Chờ ăn xong rồi, hắn sẽ đuổi Cố Quân Thiên đi.

 

Nghĩ cũng buồn cười, trước kia có ai đắc tội hắn, phản ứng đầu tiên của hắn luôn là g**t ch*t kẻ đó, nhưng đối mặt với Cố Quân Thiên, từ đầu tới cuối hắn chưa từng sinh ra ý nghĩ muốn giết y.

 

Cố Quân Thiên phát hiện hôm nay Chu Thanh Hạo ăn thịt chậm hơn hẳn ngày thường.

 

Tiểu Hắc Long này của hắn, chắc là muốn ở bên hắn thêm một chút nữa.

 

Cố Quân Thiên nói: "Thanh Hạo, chờ thêm mấy tháng nữa, chúng ta cùng đến Tu chân giới chơi nhé. Tu chân giới có rất nhiều món ngon, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi ăn."

 

Chu Thanh Hạo "Ừm" một tiếng.

 

Hắn biết Cố Quân Thiên nói thế chỉ là đang dỗ hắn, nhưng hắn vẫn muốn nghe.

 

Hắn muốn được nghe thêm một chút nữa.

 

Lúc này, Cố Quân Thiên lại gắp thêm một ít thịt nướng vào đĩa của Chu Thanh Hạo.

 

Nhìn đĩa thịt của mình, Chu Thanh Hạo bỗng nhiên nhận ra - căn bản hắn không hề muốn đuổi Cố Quân Thiên đi.

 

Tại sao hắn lại phải đuổi Cố Quân Thiên đi?

 

Nếu đuổi rồi, Cố Quân Thiên chắc chắn sẽ quay về bên Ngao Kim, nếu tệ hơn, còn có thể dẫn theo người của Long đảo đến bắt hắn, móc nội đan của hắn ra!

 

Cố Quân Thiên là của hắn, của hắn!

 

Tại sao hắn lại phải dâng tay nhường Cố Quân Thiên cho kẻ khác?

 

Đây là tiểu bạn lữ mà hắn đã cướp về!

 

Thật ra, hắn nên giống như ban đầu, nhốt Cố Quân Thiên lại, để y chỉ có thể ở bên hắn!

 

Càng nghĩ càng cảm thấy chính mình nên làm như vậy, Chu Thanh Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Cố Quân Thiên, đôi mắt đột nhiên biến thành dựng đồng.

 

"Làm sao vậy?" Cố Quân Thiên hỏi.

 

Dựng đồng vốn khiến người ta cảm thấy lạnh lùng vô tình, nhưng đôi mắt ấy khi xuất hiện trên khuôn mặt Chu Thanh Hạo lại không hề khiến người khác sợ hãi, trái lại còn khiến Cố Quân Thiên cảm thấy... đáng yêu.

 

Chu Thanh Hạo không nói gì.

 

Thật ra hắn rất muốn hỏi chuyện của Ngao Kim, nhưng hắn không dám.

 

Nếu hắn hỏi, Cố Quân Thiên phát hiện hắn đã biết chân tướng, có thể sẽ trở mặt với hắn, từ đó không còn dùng ánh mắt ôn hòa nhìn hắn nữa...

 

Hắn muốn được tận hưởng thêm chút nữa sự dịu dàng đến từ Cố Quân Thiên.

 

Chu Thanh Hạo nói: "Ta muốn ngươi bồi ta ngủ."

 

"Ngoan, ta còn phải luyện đan-" Cố Quân Thiên dịu dàng mở miệng, nhưng ngay giây tiếp theo, Chu Thanh Hạo liền hiện ra đuôi rắn, dùng cái đuôi quấn lấy hắn, giọng không còn kiên nhẫn lặp lại: "Ta muốn ngươi bồi ta ngủ!"

 

Cố Quân Thiên lập tức ý thức được cảm xúc của Chu Thanh Hạo có gì đó không ổn.

 

Trước khi thành niên, ấu long thường có tâm trạng bất định, dễ xúc động và cực kỳ tùy hứng, thậm chí còn có hành vi bạo lực.

 

Trong tình huống như vậy, long trưởng thành không nên đối đầu với ấu long, mà phải dịu dàng dỗ dành.

 

Y tuy lấy cớ luyện đan để rảnh tay, nhưng thật ra là muốn dành thêm thời gian chăm sóc Chu Thanh Hạo.

 

Cố Quân Thiên nói: "Được, ta sẽ bồi ngươi ngủ."

 

Chu Thanh Hạo vốn đã nghĩ sẵn nếu Cố Quân Thiên không đồng ý, hắn sẽ làm thế này thế nọ.

 

Không ngờ Cố Quân Thiên lại đồng ý thẳng thừng như vậy.

 

Trong phút chốc, hắn lại không biết nên phản ứng thế nào.

 

Cố Quân Thiên hỏi: "Vảy ngươi có phải không thoải mái? Ta giúp ngươi xoa bóp nhé."

 

Long tộc đến tuổi thành niên sẽ lột da. Trước giai đoạn đó, cơ thể của họ sẽ bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng.

 

Xoa bóp đúng cách không chỉ giúp Chu Thanh Hạo dễ chịu, mà còn thúc đẩy lớp da mới mọc ra nhanh hơn, để quá trình lột da sau này thuận lợi hơn.

 

Chu Thanh Hạo cúi đầu, nhìn về phía cái đuôi của mình, nơi thiếu mất hai mảnh vảy.

 

Vảy của hắn đột nhiên không mọc ra - điều này có liên quan đến Cố Quân Thiên không?

 

Cố Quân Thiên thực sự đang giúp hắn dưỡng vảy, hay là đang làm chuyện gì khác?

 

Nếu Cố Quân Thiên hận hắn, muốn giết hắn, hắn không nên ăn thịt nướng mà Cố Quân Thiên làm cho, càng không nên để Cố Quân Thiên bôi mấy thứ đó lên người hắn.

 

Hắn nên từ chối mới đúng.

 

Nhưng- "Được." Chu Thanh Hạo đáp ứng ngay lập tức, biến thành nguyên hình nằm trên mặt đất.

 

Hắn không thể từ chối.

 

Hắn muốn Cố Quân Thiên ở bên hắn, nướng thịt cho hắn, xoa bóp vảy cho hắn.

 

Tại sao Cố Quân Thiên lại không thích hắn?

 

Nếu như hắn không bị vứt bỏ, được lớn lên ở Long Đảo, cùng Ngao Kim ra ngoài du ngoạn, rồi cùng Ngao Kim gặp được Cố Quân Thiên - liệu khi đó Cố Quân Thiên có thích hắn không?

 

Chắc là sẽ không đâu... Vì hắn rất xấu.

 

Đại hắc xà đôi mắt đỏ hoe, "lạch cạch" một tiếng, rơi xuống hai giọt lệ thật to.

Bình Luận (0)
Comment