Ta Thực Sự Chỉ Muốn Phát Triển Sự Nghiệp

Chương 92

Cố Quân Thiên vừa mới lấy ra tinh dầu, đang định giúp Chu Thanh Hạo xoa bóp lớp vảy trên thân thể, liền phát hiện Chu Thanh Hạo đang khóc.

 

Chu Thanh Hạo không hề phát ra tiếng động nào, chỉ là mở to đôi mắt, lặng lẽ rơi lệ.

 

Khoảnh khắc đó, tim Cố Quân Thiên như bị bóp nghẹt, đau đến khó chịu.

 

Lúc trước Chu Thanh Hạo bị rút vảy, thậm chí còn chảy máu, thế nhưng cũng không rơi lấy một giọt nước mắt. Vậy mà giờ khắc này hắn lại khóc!

 

Phải chăng là hắn cực kỳ khó chịu?

 

Cố Quân Thiên ôm lấy tiểu hắc long trước mặt, dịu dàng hỏi: "Ngươi sao vậy? Trên người không thoải mái sao?"

 

Chu Thanh Hạo chỉ chỉ cái đầu to của mình, rồi dùng đuôi cuốn lấy Cố Quân Thiên, kéo người lên.

 

"Không sao đâu, qua một thời gian là ổn rồi." Cố Quân Thiên vừa nói, vừa nhẹ nhàng xoa lên hai cái gò nhỏ nhô lên trên đầu Chu Thanh Hạo.

 

Chu Thanh Hạo lung tung gật đầu.

 

Thấy hắn như vậy, Cố Quân Thiên bắt đầu giúp hắn mát xa. Vừa ấn bóp, hắn vừa kể chuyện.

 

Lần này, Cố Quân Thiên kể về một vị luyện đan sư.

 

Trong quá trình kể chuyện, hắn nhân tiện truyền đạt cho Chu Thanh Hạo một số tri thức về đan dược - những loại đan dược phổ biến trong Tu Chân giới, cách nhận biết tốt xấu, và cả phân loại đơn giản.

 

Trong Tu Chân giới, khi tu sĩ mới bắt đầu con đường tu luyện, thường sẽ có trưởng bối dẫn dắt họ, giúp họ làm quen với thế giới tu hành rộng lớn này.

 

Chu Thanh Hạo lại không có một người dẫn đường như vậy, nên hắn tình nguyện trở thành người đó của Chu Thanh Hạo.

 

Giọng Cố Quân Thiên rất dịu dàng dễ nghe, cộng thêm cách hắn mát xa vảy khiến Chu Thanh Hạo cảm thấy vô cùng thoải mái.

 

Lúc đầu, Chu Thanh Hạo còn có ý định đuổi Cố Quân Thiên đi. Nhưng đến giờ phút này, hắn đã không muốn làm như vậy nữa.

 

Hắn muốn Cố Quân Thiên luôn ở bên cạnh hắn.

 

Bất kỳ ai, cũng đừng hòng cướp người này khỏi tay hắn.

 

Còn chuyện Cố Quân Thiên có yêu hắn hay không... thì đã sao?

 

Hắn sẽ không để Cố Quân Thiên rời khỏi hắn!

 

Chu Thanh Hạo trong lòng rộng mở, không còn u uất nữa, hắn dẹp bỏ nỗi buồn trong tim, ngẩng đầu nhìn Cố Quân Thiên đang dịu dàng xoa bóp cho mình.

 

Người này... là của hắn!

 

Cố Quân Thiên hoàn toàn không biết trong lòng Chu Thanh Hạo đang nghĩ gì. Thấy ánh mắt Chu Thanh Hạo cứ nhìn mình chằm chằm, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một quả linh quả do nguyên chủ để lại, đưa đến bên miệng Chu Thanh Hạo, đút cho hắn ăn.

 

Loại linh quả này là thứ Ngao Kim rất thích, nên nguyên chủ đã tích trữ rất nhiều trong nhẫn.

 

Chu Thanh Hạo nhìn chăm chú quả linh quả kia một lúc, sau đó há miệng nuốt thẳng.

 

Cố Quân Thiên ôm lòng thù hận với hắn, có thể sẽ ra tay độc ác, nên đồ từ tay y, hắn vốn không nên ăn.

 

Nhưng hắn lại muốn ăn.

 

Hắn là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, lại còn mang trong người huyết mạch Long tộc, những loại độc dược tầm thường căn bản không thể làm hại được hắn. Ăn một chút cũng không sao.

 

Nếu hắn không ăn, Cố Quân Thiên có thể sẽ sinh nghi, rồi không tiếp tục giả vờ nữa.

 

Hắn hy vọng Cố Quân Thiên có thể cứ giả vờ yêu hắn mãi như thế, cứ đóng kịch như vậy...

 

Cho dù tất cả chỉ là giả dối.

 

"Ta muốn tiếp tục luyện đan, ngươi một mình chơi ở đây một lúc có được không?" - Cố Quân Thiên vừa nói vừa lấy ra mấy khối linh thạch lấp lánh đưa cho Chu Thanh Hạo.

 

Chu Thanh Hạo không muốn để Cố Quân Thiên đi, nhưng lại sợ y nhận ra điều bất thường.

 

Cuối cùng, hắn vẫn nhận lấy đám linh thạch, để Cố Quân Thiên quay về luyện đan.

 

Cố Quân Thiên lại đứng trước lò luyện đan, bắt đầu luyện đan với tốc độ nhanh hơn trước.

 

Sau khi luyện chế xong một lò đan dược, hắn phát hiện... thì ra bản thân thật sự có thiên phú về luyện đan.

 

Hắn có thần thức cực kỳ cường đại, nên có thể dễ dàng khống chế hỏa hầu, thậm chí còn điều khiển được cùng lúc nhiều loại thảo dược.

 

Ban đầu, Cố Quân Thiên nghĩ rằng ít nhất hắn cần hai mươi ngày mới có thể luyện xong toàn bộ số đan dược cần thiết.

 

Nhưng hiện tại... đại khái chỉ cần mười ngày, hắn đã có thể luyện chế xong tất cả đan dược mình cần.

 

Cố Quân Thiên thả vào lò luyện đan một lượng lớn dược liệu, tranh thủ thời gian liếc nhìn Chu Thanh Hạo bên ngoài.

 

Sau đó, hắn phát hiện Chu Thanh Hạo lại bắt đầu ngủ.

 

Chuyện này cũng bình thường, những ấu long chưa đến tuổi trưởng thành thường có thời gian ngủ rất nhiều.

 

Cố Quân Thiên tăng tốc luyện đan, còn Chu Thanh Hạo đang ngủ lại một lần nữa thấy được Long Đảo và Ngao Kim.

 

Trước kia mỗi lần mơ thấy cảnh này, Chu Thanh Hạo đều đắm chìm trong đó, không chú ý đến điều gì khác.

 

Khi đó hắn còn trầm mê trong giấc mộng này.

 

Hắn xem bản thân là Ngao Kim, đem sự quan tâm và yêu thương người khác dành cho Ngao Kim biến thành sự dịu dàng dành cho chính mình - đánh cắp sự ôn nhu vốn không thuộc về mình.

 

Nhưng lần này, hắn lại thờ ơ, lạnh nhạt.

 

Có lẽ là vì hắn hoàn toàn tỉnh táo. Trong mộng mọi thứ đều rõ ràng với hắn, hắn thấy bên cạnh bàn ăn của Ngao Kim là Cố Quân Thiên đang đút linh quả cho hắn.

 

Linh quả đó không có độc, nhưng là thứ Ngao Kim rất thích.

 

Giờ khắc này, Chu Thanh Hạo bỗng nảy sinh một loại xúc động muốn b*p ch*t Ngao Kim, muốn hủy diệt cả Long Đảo.

 

Nhưng đây chỉ là giấc mộng, trong mộng hắn chẳng làm được gì cả.

 

Không đúng - đây có lẽ không hẳn là mộng, mà là một loại cảm ứng giữa cặp sinh đôi.

 

Hắn và Ngao Kim sinh ra cùng lúc, cho nên có thể cảm nhận được những gì đang xảy ra trên người đối phương.

 

Nếu hắn có thể "thấy" những gì xảy ra trên người Ngao Kim, vậy liệu Ngao Kim có thể "thấy" những chuyện xảy ra với hắn không?

 

Nhận ra điều này, Chu Thanh Hạo đột nhiên cảm thấy có chút ghê tởm.

 

Đồng thời, như số mệnh đã định, hắn nhìn thấy một sợi chỉ mờ nhạt nối liền giữa hắn và Ngao Kim.

 

Chu Thanh Hạo dùng thần thức giữ lấy sợi chỉ đó, không chút do dự mà cắt đứt.

 

Hắn hoàn toàn vứt bỏ mọi thứ từng khiến hắn trầm mê.

 

Tại Long Đảo, Ngao Kim đang nghỉ ngơi bỗng ngẩng đầu, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Nhưng xung quanh vẫn rất bình thường, không có điều gì kỳ quái xảy ra.

 

Chắc là hắn cảm giác sai rồi.

 

Ngao Kim cầm một viên linh quả lên ăn, trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác.

 

Phụ vương hắn và các trưởng lão trên đảo vẫn chưa tìm được tung tích của con hắc long đó, không biết khi nào mới có thể moi được nội đan của con rồng đó ra cho hắn dùng.

 

Con hắc long kia thực sự rất mạnh, thậm chí đã trở thành Ma Tôn của Ma Uyên. Dù Long Đảo có tới năm con rồng Độ Kiếp kỳ, nhưng thực lực giữa các Độ Kiếp kỳ cũng chênh lệch lớn. Năm con rồng đó chưa chắc đã đánh thắng được một Ma Tôn.

 

Nếu Long Đảo thật sự có sức mạnh đương đầu với Ma Tôn, thì đã sớm thống trị Tu Chân giới rồi!

 

Cho nên, chỉ có lúc hắc long chưa thành niên, bọn họ mới có cơ hội moi nội đan của hắn.

 

Mà thời điểm hắc long thành niên chỉ còn cách có một tháng, không thể bỏ lỡ thời cơ!

 

Ngao Kim muốn nói với cha mẹ mình về tin tức liên quan đến hắc long, nhưng hắn không thể nói rõ nguồn tin là từ đâu.

 

Hắn đâu thể nói là mình nằm mơ thấy!

 

Đành chờ thêm một thời gian nữa, nếu mọi người vẫn không tìm được tung tích hắc long, hắn sẽ tiết lộ hành tung của đối phương.

 

Nghĩ đến đây, Ngao Kim lại hận đến nghiến răng.

 

Con hắc long đó là phế vật, dựa vào cái gì mà thực lực lại mạnh hơn hắn?

 

Chu Thanh Hạo không hề biết những suy nghĩ trong lòng Ngao Kim.

 

Lần này tỉnh lại, hắn cảm thấy thân thể mình có chút nặng nề và mệt mỏi.

 

Trước đây hắn không hề như vậy, không rõ gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

 

Ngoài ra, hắn còn có một loại cảm giác rõ rệt - hắn đang trưởng thành.

 

Trước kia hắn rất ấu trĩ, luôn mơ tưởng những thứ căn bản không thể thuộc về mình.

 

Còn hiện tại, hắn đã không còn mơ mộng nữa.

 

Hắn không trông mong Cố Quân Thiên yêu mình, chỉ cần y luôn ở bên cạnh hắn là đủ.

 

Chu Thanh Hạo biến thành hình người, lại một lần nữa nhìn về phía Cố Quân Thiên.

 

Hắn nhìn rất lâu, nhìn đến lúc Cố Quân Thiên luyện chế xong một lò đan dược.

 

"Thanh Hạo, đói bụng chưa? Ta nướng thịt cho ngươi ăn." - Cố Quân Thiên nói.

 

Chu Thanh Hạo đáp lại: "Được."

 

Chu Thanh Hạo có chút khác thường, nhưng ánh mắt hắn nhìn Cố Quân Thiên vừa chuyên chú vừa nóng bỏng, tình cảm trong đó gần như không thể che giấu nổi.

 

Cố Quân Thiên cảm thấy bản thân như bị Chu Thanh Hạo câu dẫn.

 

Nếu không phải trước mắt người này còn chưa trưởng thành, hắn nhất định đã lao tới mà ôm lấy hắn.

 

Thịt nướng rất ngon, Chu Thanh Hạo muốn ăn thêm nữa, lại thêm nữa.

 

Hắn đã rất nhiều năm không ăn gì, thậm chí cũng không rõ tại sao dạo gần đây lại thèm ăn đến thế, lại khao khát đồ ăn đến như vậy.

 

Gần đây quả thật hắn có điều gì đó không ổn.

 

Nhưng thực lực hắn không hề suy giảm.

 

Chu Thanh Hạo suy nghĩ một lúc rồi bỏ qua, không nghĩ nữa.

 

Hắn quay đầu lại, tiếp tục chăm chú nhìn Cố Quân Thiên. Nhìn một lúc, không tự giác mà ngủ thiếp đi.

 

Lần này, trong giấc mộng hắn không còn thấy bất cứ điều gì liên quan đến Ngao Kim nữa, mà là thấy một số mảnh ký ức hỗn độn có liên quan đến Long tộc.

 

Trong đó có đại chiến long - phượng từ rất lâu trước kia, có cả những kim long hùng mạnh bay lượn trên chín tầng trời.

 

"Thanh Hạo." - giọng của Cố Quân Thiên vang lên, khiến Chu Thanh Hạo bừng tỉnh.

 

Cố Quân Thiên là người mang địch ý với hắn, thậm chí có thể sẽ ra tay giết hắn, vậy mà hắn lại có thể ngủ say sưa trước mặt Cố Quân Thiên như thế này...

 

Chu Thanh Hạo cảm thấy có chút khó tin.

 

"Đói bụng không? Ta làm chút đồ ăn cho ngươi nhé?" - Cố Quân Thiên hỏi.

 

Chu Thanh Hạo do dự một chút rồi gật đầu.

 

Cố Quân Thiên mỉm cười, bắt đầu nướng thịt.

 

Đã quyết tâm muốn để Cố Quân Thiên tiếp tục giả vờ, Chu Thanh Hạo cũng không khách sáo nữa. Hắn bắt đầu ăn nhanh hơn hẳn mọi khi, một hơi ăn hết lượng thức ăn nhiều gấp mấy lần bình thường.

 

Thấy hắn ăn ngon lành, Cố Quân Thiên liền nướng thêm thật nhiều thịt, rồi lấy toàn bộ số linh quả trong nhẫn trữ vật ra, bày trước mặt Chu Thanh Hạo: "Thanh Hạo, đói thì ăn nhé, ta đi luyện đan đây."

 

Cố Quân Thiên lại quay về với lò luyện đan, còn Chu Thanh Hạo nhìn đống linh quả trước mặt, sắc mặt không được dễ coi cho lắm.

 

Những linh quả này... toàn bộ đều là thứ mà Ngao Kim thích ăn.

 

Cố Quân Thiên lấy ra toàn bộ những quả linh quả mà Ngao Kim yêu thích từ nhẫn trữ vật.

 

Chu Thanh Hạo biến về nguyên hình, một hơi nuốt sạch những linh quả ấy, rồi lại há miệng, đem cả phần thịt nướng mà Cố Quân Thiên để lại cũng nuốt gọn vào bụng.

 

Ăn xong, hắn co người lại thành một khối, lại một lần nữa mơ màng chìm vào giấc ngủ.

 

Hắn thật sự có gì đó không ổn.

 

Trong lòng Chu Thanh Hạo hiện lên ý niệm ấy, nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm, hắn đã lại thiếp đi.

 

Cố Quân Thiên đối với tình trạng hiện tại của Chu Thanh Hạo, cũng có thể lý giải.

 

Chu Thanh Hạo lúc này ăn nhiều ngủ nhiều, đều là để tích lũy lực lượng cho lần thành niên sắp tới.

 

Chớp mắt, đã mười ngày trôi qua.

 

Cố Quân Thiên đã luyện chế xong số đan dược bổ sung linh lực đủ để hắn sử dụng. Tiếp tục luyện thêm cũng không cần thiết, bởi vì khả năng hấp thu của tu sĩ có hạn, trong thời gian ngắn, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể sử dụng từng ấy đan dược.

 

Ngoài những loại linh đan bổ trợ, Cố Quân Thiên còn luyện chế thêm vài loại thuốc có thể kích phát tiềm năng của người dùng. Sau khi dùng những loại thuốc này, tiềm lực của người dùng sẽ được đẩy đến cực hạn.

 

Hắn thu hết toàn bộ đan dược vào nhẫn trữ vật, thấy Chu Thanh Hạo vẫn còn đang ngủ, liền lại bắt tay luyện chế những loại đan dược khác.

 

Tỷ như những loại có thể bổ sung năng lượng cho yêu tu.

 

Long tộc, xét về bản chất, cũng là yêu tu.

 

Chỉ là yêu tu bình thường không giống như Long tộc vốn sinh ra đã cường đại, nên con đường tu luyện của họ gian nan hơn rất nhiều.

 

Tóm lại, những thứ mà yêu tu thích, thì Long tộc chắc chắn cũng sẽ thích.

 

Cố Quân Thiên chăm chú luyện chế những đan dược này, chuẩn bị dùng để dỗ dành Chu Thanh Hạo ăn vặt. Còn Chu Thanh Hạo trong mộng, thì lại liên tiếp thấy được càng lúc càng nhiều những hình ảnh có liên quan đến long tộc.

 

Những hình ảnh ấy kết nối lại với nhau, giúp hắn bắt đầu hiểu biết về lịch sử của Long tộc, và hiểu được tình hình của giống loài này.

 

Ban đầu hắn không hiểu đây là chuyện gì, nhưng theo thời gian trôi qua, Chu Thanh Hạo nhận ra đây chính là ký ức truyền thừa của Long tộc.

 

Rất nhiều chủng tộc cường đại, đều để lại ký ức truyền thừa cho ấu tể của mình.

 

Một số chủng tộc, ấu tể mới sinh ra đã có thể tiếp nhận truyền thừa; nhưng cũng có những chủng tộc, ấu tể chỉ có thể tiếp nhận truyền thừa vào lúc thành niên.

 

Long tộc sống lâu, lại thích ngủ, thông thường thành niên ở khoảng ngàn tuổi. Mà vào thời điểm đó, tùy theo mức độ thực lực, ấu long có thể tiếp nhận những mức độ ký ức truyền thừa khác nhau.

 

Tuy hắn vẫn chưa chính thức thành niên, nhưng do thực lực quá mạnh, một phần ký ức truyền thừa đã tự động mở ra cho hắn.

 

Trước đây, Chu Thanh Hạo vốn không hiểu rõ về Long tộc như vậy.

 

Cố Quân Thiên từng kể cho hắn nghe một chút, nhưng nói cũng không nhiều.

 

Mãi đến bây giờ, hắn mới biết Long tộc thành niên là chuyện như thế nào. Hắn cũng nhận ra, trạng thái gần đây không phải do cơ thể có vấn đề, mà là sắp đến thời khắc thành niên.

 

Cũng chính vì thế, hắn trước giờ không thể làm chuyện thân mật với bạn lữ, là bởi vì hắn vẫn chưa thành niên.

 

Chỉ cần hắn thành niên, hắn liền có thể cùng Cố Quân Thiên "phiên vân phúc vũ".

 

Nếu là trước kia mà biết chuyện này, Chu Thanh Hạo chắc chắn sẽ rất vui mừng. Nhưng hiện tại...

 

Ký ức truyền thừa về thời khắc Long tộc thành niên quá rõ ràng, khiến lòng hắn chìm xuống tận đáy vực.

 

Vào lúc thành niên, Long tộc sẽ trở nên đặc biệt suy yếu, cần phải lột da.

 

Nếu hắn không tự lột da, thì cho dù Cố Quân Thiên có dốc toàn lực tấn công, cũng không thể phá vỡ làn da của hắn, càng không thể lấy nội đan của hắn ra.

 

Nhưng nếu Cố Quân Thiên chờ đến lúc hắn thành niên mà ra tay...

 

Khi ấy, hắn sẽ cực kỳ suy yếu, căn bản không có năng lực chống cự, chỉ có thể mặc người bài bố.

 

Chu Thanh Hạo mở mắt ra, nhìn thấy bên ngoài là một tầng tầng pháp trận dày đặc, một luồng hàn khí từ xương cốt thấm ngược ra ngoài.

 

Bình thường hắn có thể chịu đựng được những pháp trận kia, nhưng một khi bắt đầu lột da...

 

Hắn chắc chắn không thể ngăn cản được.

Bình Luận (0)
Comment