Trước đây, dù phát hiện Cố Quân Thiên không thật lòng thích mình, Chu Thanh Hạo sau khi đau lòng một thời gian, cuối cùng cũng chấp nhận được.
Lúc đó hắn rất mạnh, hoàn toàn có thể khống chế được Cố Quân Thiên. Cho dù Cố Quân Thiên không thích hắn, hắn cũng có thể giam giữ y bên cạnh mình suốt đời.
Nhưng hiện tại, sau khi nhận ra những gì mình sẽ phải đối mặt trong quá trình thành niên, Chu Thanh Hạo lại không thể giữ nổi bình tĩnh.
Hắn muốn Cố Quân Thiên tiếp tục diễn kịch cùng mình, hắn muốn Cố Quân Thiên cứ giả vờ yêu hắn, vì vậy hắn chưa từng dỡ bỏ những pháp trận bao quanh ma cung.
Dù sao thì, với một người có thực lực cường đại và am hiểu trận pháp như hắn, những pháp trận kia dù có mạnh cũng không thể giết được hắn.
Nhưng giờ đây...
Ma cung được che kín bởi tầng tầng lớp lớp trận pháp, rõ ràng chính là mộ phần của hắn.
Đáng thương nhất là, hắn không thể trốn đi đâu được.
Long tộc khi thành niên có khả năng cảm nhận vị trí của các ấu long sắp trưởng thành.
Đây là điều được khắc sâu vào trong huyết mạch của Long tộc, để đảm bảo sự an toàn cho ấu tể - nhưng giờ lại trở thành tấm bùa đòi mạng của hắn.
Giờ thì hắn đã hiểu, vì sao đám Long tộc đã thành niên ở Long Đảo có thể chắc chắn tìm ra hắn.
Là vì hắn sắp thành niên.
Rất nhanh thôi, những Long tộc thành niên trên Long Đảo sẽ có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn.
Sau đó, hắn sẽ trở nên cực kỳ suy yếu.
Cho dù hắn có trốn thoát khỏi tầng pháp trận bao kín ma cung, thì sao chứ? Trên Long Đảo vẫn còn vài Long tộc đã đạt Độ Kiếp kỳ. Một khi bị những kẻ đó phát hiện lúc hắn đang trong quá trình lột da, thì chỉ như bắt một con cá nằm trên thớt, dễ như trở bàn tay - bọn họ có thể dễ dàng khống chế hắn, rồi móc lấy long đan trong người hắn.
Hắn không muốn thành niên.
Nếu không phải vì giai đoạn suy yếu khi thành niên, thì hắn chẳng cần phải sợ đám Long tộc ở Long Đảo, lại càng không cần phải sợ Cố Quân Thiên.
Nhưng hắn đã bắt đầu bước vào quá trình thành niên.
Hơn một tháng nay, Cố Quân Thiên nướng thịt cho hắn ăn, xoa bóp lớp vảy trên người hắn - tất cả đều là chuẩn bị cho thời khắc hắn sắp thành niên.
Cố Quân Thiên khi nhìn thấy hắn hóa nguyên hình, đã biết hắn sắp đến thời điểm thành niên.
Trước đây hắn còn nghĩ, Cố Quân Thiên đánh giá sai thực lực của mình, sắp xếp pháp trận cũng vô dụng. Nhưng bây giờ nhìn lại...
Cố Quân Thiên thật sự quá thông minh!
Cố Quân Thiên biết hắn sắp thành niên, cũng biết quá trình thành niên của Long tộc sẽ ra sao, vì vậy mới đột ngột thay đổi thái độ, chủ động tiếp cận hắn.
Chỉ cần giành được sự tín nhiệm của hắn, Cố Quân Thiên sẽ có thể, ngay lúc hắn trở nên suy yếu nhất, ra tay lấy nội đan của hắn.
Nếu không phải hắn có thể mơ thấy tình hình bên phía Ngao Kim, nếu không phải hắn kịp thời tiếp nhận ký ức truyền thừa của Long tộc...
Thì đến cuối cùng, có lẽ hắn chết như thế nào cũng không hay biết.
Mà hiện tại, hắn đã hiểu ra tất cả...
Chu Thanh Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Cố Quân Thiên.
Những ngày gần đây, Cố Quân Thiên vẫn luôn bận rộn luyện đan, luyện chế đều là những loại đan dược phù hợp cho tu sĩ chính đạo sử dụng.
Rõ ràng là Cố Quân Thiên đang chuẩn bị cho một trận chiến.
Mà cái gọi là trận chiến ấy... có lẽ chính là trận chiến với hắn.
Dù khi bước vào kỳ thành niên, hắn sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, nhưng vẫn còn sức chiến đấu nhất định. Vậy nên Cố Quân Thiên mới cần luyện đan - vì sợ không đánh lại hắn?
Chu Thanh Hạo không muốn chết.
Trước đây đã chịu khổ cực nhiều như vậy, hắn vẫn kiên trì vượt qua, lẽ nào giờ đã trở thành Ma Tôn, ngược lại lại phải tìm đường chết?
Muốn sống... thì phải giết Cố Quân Thiên.
Cố Quân Thiên khống chế toàn bộ trận nhãn trong ma cung. Chỉ có g**t ch*t y, hắn mới có thể trong thời gian ngắn giành quyền kiểm soát các trận pháp ấy.
Sau khi nắm giữ được những trận pháp đó, hắn có thể ẩn mình sâu dưới lòng đất của ma cung, dùng trận pháp để cản bước những cường giả Độ Kiếp kỳ từ Long Đảo. Biết đâu... vẫn còn một con đường sống.
"Thanh Hạo, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Giọng Cố Quân Thiên đột nhiên vang lên.
Chu Thanh Hạo lúc này mới phát hiện, Cố Quân Thiên đã luyện chế xong đan dược, đang cười với hắn.
Hắn không kìm được mà toàn thân run lên.
Cố Quân Thiên thấy vậy, sắc mặt liền hiện rõ lo lắng: "Ngươi sao vậy? Không khỏe à?"
Chu Thanh Hạo gật đầu.
Cố Quân Thiên hỏi: "Không khỏe ở đâu?"
Chu Thanh Hạo đáp: "Toàn thân ta... đều không khỏe."
Hắn... không nỡ giết Cố Quân Thiên.
Cố Quân Thiên là người duy nhất trên thế gian này đối tốt với hắn. Nếu hắn giết y, thì sau này, còn ai sẽ đối xử tốt với hắn nữa?
Hắn một thân một mình tồn tại, như vậy có ý nghĩa gì không?
Huống chi, cho dù hắn có giết được Cố Quân Thiên, có giành được quyền khống chế trận pháp, thì ở vào thời kỳ thành niên yếu ớt, hắn cũng chưa chắc có tinh lực để điều khiển các trận pháp đó mà chiến đấu.
Long tộc thọ mệnh dài, có thể sống hàng vạn năm. Bọn họ có thể thong thả học hỏi mọi thứ mình cần.
Những cường giả Độ Kiếp kỳ ở Long Đảo, chắc chắn từng học qua trận pháp. Những trận pháp ở ma cung, nếu không có ai điều khiển, e rằng chẳng thể ngăn cản nổi bọn họ.
Cho nên, giết Cố Quân Thiên cũng vô ích.
Hắn vốn đã định sẵn phải chết.
Mà nếu nhất định phải chết, thì thay vì chết trong tay đám người Long Đảo, chi bằng... chết dưới tay Cố Quân Thiên.
Suy nghĩ thông suốt rồi, Chu Thanh Hạo không còn run rẩy nữa.
Lúc này, Cố Quân Thiên lấy ra viên đan dược vừa mới luyện xong, đưa đến bên miệng Chu Thanh Hạo: "Thanh Hạo, đây là đan dược ta luyện cho ngươi, thử xem."
Viên đan dược trong tay Cố Quân Thiên tỏa ra hương thơm nồng đậm, cực kỳ dụ hoặc. Chu Thanh Hạo không nghĩ ngợi gì, liền một hơi nuốt xuống.
Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ cảnh giác, nghi ngờ trong đan dược có vấn đề nên không ăn. Nhưng bây giờ hắn đã chuẩn bị tâm lý để bị giết, ăn gì cũng không sao cả.
Chu Thanh Hạo ăn xong, liền hỏi: "Cố Quân Thiên, ngươi... có thích ta không?"
Cố Quân Thiên đáp: "Đương nhiên là thích. Ta thích ngươi nhất."
Ở bên Chu Thanh Hạo chưa lâu, Cố Quân Thiên đã nhận ra mình thích hắn.
Về sau, từng ngày trôi qua, tình cảm ấy lại càng sâu đậm.
Những ngày này khi luyện đan, Chu Thanh Hạo luôn kề bên không rời nửa bước, càng khiến lòng hắn rung động, muốn thân cận với Chu Thanh Hạo hơn.
Sắp rồi...
Chờ Chu Thanh Hạo thành niên, bọn họ sẽ có thể muốn làm gì thì làm!
Chu Thanh Hạo còn gọi hắn là "tiểu bạn lữ", rõ ràng xem hắn như bạn lữ thật sự, vậy thì dĩ nhiên phải thực hiện nghĩa vụ của một bạn lữ!
Cố Quân Thiên có hơi muốn thân mật với Chu Thanh Hạo, nhưng nghĩ đến hắn còn chưa thành niên, lại cảm thấy bản thân không thể quá súc sinh.
Ngay lúc hắn còn đang đấu tranh, lại bị Chu Thanh Hạo chủ động hôn.
Trước kia Chu Thanh Hạo nhiều nhất chỉ dám lén hôn má hắn một cái, nhưng lần này lại là hôn lên môi hắn, còn đưa cả đầu lưỡi vào!
Cố Quân Thiên lập tức đầu óc trống rỗng, rồi nhanh chóng nghĩ đến đủ chuyện.
Tuy Chu Thanh Hạo chưa thành niên, nhưng đó là vì Long tộc thọ mệnh quá dài, ph*t d*c quá chậm.
Thật ra Chu Thanh Hạo đã hơn một ngàn tuổi, so với thân thể hiện tại của hắn - chỉ hơn chín trăm tuổi - còn lớn hơn.
Chu Thanh Hạo còn gọi hắn là "tiểu bạn lữ", vậy một cái hôn có tính gì là quá đáng?
Cố Quân Thiên nhịn không nổi, liền đáp lại nụ hôn này.
Chu Thanh Hạo bị Cố Quân Thiên chủ động đáp lại thì sững người.
Trước kia hắn không dám thân mật với Cố Quân Thiên, là sợ y phát hiện hắn "không được".
Nhưng giờ, hắn đã chuẩn bị tâm lý để chết, cũng không sợ bị phát hiện.
Thực ra, hắn không phải "không được", chỉ là chưa vượt qua kỳ thành niên.
Vì vậy, hắn liền hôn Cố Quân Thiên, sợ bị y từ chối nên ra tay mạnh mẽ, đầu lưỡi chủ động xâm nhập.
Hắn cứ nghĩ Cố Quân Thiên sẽ ghét bỏ mà đẩy hắn ra.
Không ngờ... Cố Quân Thiên lại đáp lại, còn nhanh chóng giành quyền chủ động.
Ngay khi Chu Thanh Hạo vẫn còn ngây ngốc, Cố Quân Thiên lại buông hắn ra.
Không thể tiếp tục nữa!
Cố Quân Thiên sợ bản thân không kìm nổi cám dỗ, sẽ làm ra chuyện gì không nên với Chu Thanh Hạo.
Hôn một cái thì không sao, nhưng nếu làm chuyện gì quá mức... thì đúng là cầm thú rồi.
Hơn nữa, lúc này Chu Thanh Hạo còn đang không khỏe.
"Thanh Hạo, ngươi không thoải mái ở đâu?" Cố Quân Thiên hỏi, đồng thời âm thầm vận công, tu luyện một bộ tâm pháp tĩnh tâm nào đó.
Khi tu luyện bộ tâm pháp này, một luồng hàn khí sẽ vận hành quanh cơ thể, cho dù trong đầu có bao nhiêu ý niệm nóng bỏng, thân thể cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
Trong tu chân giới, mấy loại công pháp quái dị như vậy thật sự có tác dụng đặc biệt.
Chu Thanh Hạo vừa đắm chìm trong nụ hôn, còn chưa kịp vui mừng, đã bị buông ra, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố Quân Thiên, trong lòng vừa nhen nhóm một tia ảo vọng, lập tức bị dập tắt.
Cố Quân Thiên thân cận với hắn, chẳng qua là để an ủi hắn thôi?
Biết đâu ngay lúc này, Cố Quân Thiên đang cảm thấy ghê tởm?
Chu Thanh Hạo muốn nổi giận, muốn xé bỏ lớp mặt nạ giữa hai người, nhưng cuối cùng... hắn không làm thế.
Hắn vẫn muốn Cố Quân Thiên đối xử tốt với mình, vẫn muốn được y dỗ dành.
Dù cho... tất cả chỉ là giả dối.
Chu Thanh Hạo không thèm để tâm đến chuyện Cố Quân Thiên có ý định giết hắn hay không, mà lại giống như lúc trước hoàn toàn không hay biết gì, rúc vào người Cố Quân Thiên cọ cọ: "Cố Quân Thiên, ta cảm thấy vảy rất khó chịu, dạo gần đây người ta cứ thấy không ổn, ta có phải sắp chết rồi không?"
Nói đến đoạn sau, hốc mắt Chu Thanh Hạo đã hơi ửng hồng.
"Ngươi nói bậy gì thế, ngươi sẽ không chết đâu, ngươi chỉ là sắp lột da thôi." Cố Quân Thiên đáp, giọng điệu nhẹ nhàng.
Thực ra, Cố Quân Thiên đã từng nghĩ tới việc sẽ nói cho Chu Thanh Hạo biết hắn là rồng, hơn nữa còn sắp thành niên.
Nhưng Chu Thanh Hạo đã quá đáng thương rồi. Nếu lại để hắn biết mình bị vứt bỏ từ nhỏ, rằng cha mẹ ruột còn muốn giết mình... thì với hắn mà nói, thật sự quá tàn nhẫn.
Trong cốt truyện gốc, nguyên chủ sau khi bị Chu Thanh Hạo đuổi khỏi Ma Cung thì đến Long Đảo, tiết lộ chuyện Chu Thanh Hạo còn sống với đám người trên đảo, khiến các cao thủ Độ Kiếp kỳ của Long tộc kéo đến vây giết Chu Thanh Hạo.
Còn hiện tại, hắn không bị đuổi đi, cũng không tiết lộ tình hình của Chu Thanh Hạo cho bất kỳ ai. Như vậy, rất có thể Long Đảo không cách nào lần ra tung tích của Chu Thanh Hạo.
Chờ đến khi Chu Thanh Hạo thuận lợi thành niên, nhận được ký ức truyền thừa của Long tộc, thì sẽ chẳng cần sợ ai nữa.
Khi ấy, hắn sẽ không chỉ mạnh mẽ phi thường, mà còn có mình bầu bạn-tự nhiên sẽ chẳng còn để tâm đến chuyện của Long Đảo.
Nhưng bây giờ thì khác. Giờ đây Chu Thanh Hạo đang bước vào giai đoạn thành niên, bất kể là về tâm lý hay thể chất đều đang trong thời kỳ bất ổn, nếu biết quá nhiều sự thật thì sẽ càng thêm đau khổ.
"Thanh Hạo à, loài rắn yêu thú đều phải lột da cả. Sau khi lột da, sẽ càng mạnh hơn. Ngươi chắc là đang bước vào kỳ lột da thôi. Chờ thêm một thời gian nữa, biết đâu ngươi sẽ thật sự biến thành rồng đấy." Nghĩ như vậy, Cố Quân Thiên hôn nhẹ lên má Chu Thanh Hạo, rồi lại hỏi: "Ngươi có muốn ăn thịt nướng không? Ta nướng cho ngươi ăn."
Chu Thanh Hạo lập tức mở miệng: "Muốn."
Dứt lời, hắn liền vòng tay ôm lấy Cố Quân Thiên.
Thời gian của hắn không còn nhiều. Hắn muốn mỗi giây mỗi khắc đều ở bên cạnh Cố Quân Thiên, không rời nửa bước.
Cố Quân Thiên giết hắn, lấy nội đan hắn chữa trị cho Ngao Kim rồi cùng hắn ta ở bên nhau... đến lúc ấy, có còn nhớ đến hắn không? Nhớ đến những ngày bọn họ từng sống cùng nhau?
Vừa nghĩ đến Ngao Kim, Chu Thanh Hạo liền cảm thấy một cơn tức giận bốc lên tận cổ, đôi mắt lập tức biến thành dựng đồng-tuy rằng hắn đang trong hình người, nhưng trong miệng đã hiện ra răng nanh sắc bén như rắn.
Không hề suy nghĩ, hắn liền lao tới, táp mạnh vào vai Cố Quân Thiên.
Lúc này Cố Quân Thiên đang chuẩn bị thịt nướng, bỗng thấy vai mình bị cắn một phát.
Chênh lệch sức mạnh giữa hắn và Chu Thanh Hạo quá lớn. Nếu Chu Thanh Hạo thực sự ra tay, có thể cắn nát hắn trong một lần.
Nhưng Chu Thanh Hạo hoàn toàn không dùng sức, chỉ để lại mấy lỗ răng nhỏ đầy máu trên vai hắn.
Dù sao thì với một tu sĩ, vết thương ngoài da như vậy cũng chẳng tính là gì.
Cố Quân Thiên thấy mắt Chu Thanh Hạo ngân ngấn nước, không còn tâm trí lo cho vết thương của mình, vội nâng mặt hắn lên nhìn kỹ: "Làm sao thế? Có phải là răng ngứa không? Hay là đói quá rồi?"
Chẳng lẽ mấy hôm nay mình chuẩn bị ít đồ ăn quá? Sao Chu Thanh Hạo lại đột nhiên cắn người?
Chờ đã-Chu Thanh Hạo như thế, có khi đơn thuần chỉ là biểu hiện hung hăng thường thấy trước khi ấu long thành niên mà thôi.
Nghe nói có một số ấu long trước khi thành niên sẽ chủ động khiêu khích các trưởng thành long, thậm chí đánh loạn cả Long Đảo.
Chu Thanh Hạo chỉ cắn mình một phát mà thôi-so với những con long dữ dằn đó, hắn hiền lành biết bao!
Cố Quân Thiên cười dịu dàng: "Còn muốn cắn nữa không? Nếu muốn thì cắn thêm vài miếng cũng được."
Dù sao cũng chỉ là trầy da chút xíu, vận hành linh lực là lành ngay thôi, có gì đâu mà ngại.