Chu Thanh Hạo sau khi cắn thương Cố Quân Thiên, trong lòng có chút hối hận.
Liệu Cố Quân Thiên sau khi bị hắn cắn có còn cho hắn ăn thịt nướng không? Có khi nào trở mặt với hắn luôn không?
Hắn đang thấp thỏm bất an, thì đã bị Cố Quân Thiên nâng mặt lên kiểm tra răng nanh. Sau đó, Cố Quân Thiên còn hỏi hắn có muốn cắn thêm vài cái nữa không.
Chu Thanh Hạo ngơ ngác nhìn Cố Quân Thiên.
Ánh mắt Cố Quân Thiên nhìn hắn rất chăm chú, trong đáy mắt còn như có ánh sáng lấp lánh.
Trước đây, hắn rất thích ánh mắt ấy của Cố Quân Thiên. Ánh mắt như vậy khiến hắn có cảm giác bản thân được yêu rất sâu đậm.
Nhưng giờ phút này, hắn lại chỉ cảm thấy… Cố Quân Thiên thật sự diễn quá giỏi.
Chu Thanh Hạo nhe răng ra, nhìn sơ qua thì chẳng có vấn đề gì, Cố Quân Thiên kiểm tra xong, còn cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi hắn: “Nếu có gì không thoải mái, nhất định phải nói với ta.”
Nói xong, Cố Quân Thiên lại tiếp tục nướng thịt.
Chu Thanh Hạo vẫn nằm sấp lên người hắn, sau đó bắt đầu dùng cổ và vai Cố Quân Thiên để nghiến răng.
Thực ra hắn thật sự rất muốn cắn thêm vài cái nữa.
Chỉ cần nghĩ đến việc Cố Quân Thiên không hề yêu hắn, chỉ ở bên hắn vì muốn lấy nội đan để cứu Ngao Kim, thì lòng hắn liền sôi lên giận dữ, chỉ muốn cắn nát cái người kia cho hả dạ.
Nhưng hắn lại không nỡ cắn.
Lúc nãy, khi thấy vai Cố Quân Thiên đổ máu, lòng hắn lập tức rối loạn, sợ chính mình không khống chế được sức mạnh, nhỡ đâu lỡ tay cắn chết Cố Quân Thiên thật thì biết làm sao?
Dù rằng Cố Quân Thiên muốn giết hắn, nhưng hắn lại không muốn người này chết.
Chu Thanh Hạo cười khổ một cái, hai chân hóa thành đuôi rắn, quấn lấy toàn thân Cố Quân Thiên.
Cố Quân Thiên bị hắn quấn chặt không thể động đậy, lập tức hít sâu một hơi.
Chu Thanh Hạo không chỉ quấn cổ hắn không buông, mà giờ còn quấn cả người—đây chẳng phải đang thách thức sự tự chủ của hắn sao?!
Cố Quân Thiên vội vàng vận chuyển 《Tĩnh Tâm Quyết》, cố gắng khiến tâm mình bình lặng như nước.
Chu Thanh Hạo chỉ vì không khỏe trong người nên mới như vậy, hắn tuyệt đối không thể nghĩ đến mấy chuyện cầm thú bậy bạ!
“Thịt nướng xong rồi, ăn đi.” Cố Quân Thiên dọn một đĩa thịt nóng hổi ra.
Chu Thanh Hạo vẫn ghé lên lưng hắn, mở miệng: “Ngươi đút ta!”
Có lẽ là vì muốn lấy lòng hắn, nên Cố Quân Thiên đối với hắn vô cùng nuông chiều.
Nếu đã như vậy, thì cũng đừng trách hắn được một tấc lại muốn tiến một thước.
Hắn sắp chết rồi, vậy thì trước khi chết nhất định phải tận hưởng cho đủ.
Nghe Chu Thanh Hạo đòi đút, tốc độ vận chuyển 《Tĩnh Tâm Quyết》 của Cố Quân Thiên lại tăng nhanh.
Chu Thanh Hạo không chỉ quấn lấy hắn, còn làm nũng kiểu này… Nếu hắn không phải là người có khả năng tự kiềm chế cao, e rằng đã sớm chịu không nổi rồi.
Nghĩ vậy, Cố Quân Thiên cầm lấy miếng thịt nướng, đút cho Chu Thanh Hạo.
Chu Thanh Hạo há miệng ăn sạch: “Còn muốn.”
“Yên tâm, còn nhiều mà, ngươi muốn ăn bao nhiêu ta nướng bấy nhiêu.” Cố Quân Thiên bật cười, lại đút thêm cho hắn một miếng thịt nữa.