Long Đảo.
Ngao Kim vẫn như cũ quanh quẩn một chỗ, không hề sốt ruột đi tìm tên Hắc Long Long Vương kia hay các trưởng lão long tộc. Trong lòng hắn bắt đầu sinh ra oán trách.
Những người đó miệng thì cứ nói hắn quan trọng, còn nói sẽ đào nội đan của Hắc Long về cho hắn dùng, vậy mà kết quả thế nào? Chẳng ai tỏ vẻ sốt ruột cả!
Trong khoảng thời gian này, Ngao Kim cũng không còn nằm mơ thấy chuyện bên phía Hắc Long nữa, điều này khiến hắn cảm thấy bất an.
Hắn sợ sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra.
Nếu không thể tìm được Hắc Long, không có nội đan Hắc Long, sau khi hắn thành niên tuyệt đối không thể trở thành Ngũ Trảo Kim Long, giữ được cấp bậc huyết mạch hiện tại đã là may mắn lắm rồi!
Nếu thật sự như vậy, thì ở Long Đảo này, hắn còn có thể được hưởng đãi ngộ cao cấp nhất sao?
Không được, hắn nhất định phải đoạt được nội đan Hắc Long!
Ngao Kim lại một lần nữa hỏi về chuyện nội đan.
Long Vương an ủi hắn:
"Kim Nhi, con yên tâm, không bao lâu nữa, chúng ta nhất định sẽ mang nội đan về cho con."
Trước khi ấu long thật sự thành niên, long thành niên có thể cảm ứng được sự tồn tại của ấu long - đây là điều mà mỗi con rồng sau khi thành niên đều biết nhờ vào ký ức truyền thừa.
Long Vương biết mình chắc chắn có thể tìm được con Hắc Long năm xưa đã bị ông ném vào Ma Uyên, nhưng chuyện này không hợp đạo nghĩa, nên cũng không tiện nói với Ngao Kim.
"Phụ vương, Cố Quân Thiên đã trở lại chưa? Có phải hắn đã gặp chuyện gì rồi không?"
"Không có," Long Vương đáp, "Nó chắc chắn là đang đi tìm Hắc Giao, con cứ yên tâm, nó rất an toàn."
Cố Quân Thiên là đồ đệ được Thanh Vân Tông tông chủ cưng chiều nhất, mà ở Thanh Vân Tông vẫn còn lưu lại hồn đăng của hắn.
Nếu hắn gặp chuyện chẳng lành, thì tông chủ Thanh Vân Tông sao có thể còn bình an vô sự mà ngồi yên ở tông môn?
"Phụ vương, trước khi Cố Quân Thiên rời đi, hắn từng nói với con là sẽ đến Ma Uyên. Con thật sự rất lo cho hắn...... Phụ vương, hắn đến Ma Uyên, có phải là vì Hắc Giao kia đang ở trong đó không?" - Ngao Kim lại hỏi.
Năm đó, chính Long Vương đã đem con tiểu Hắc Long kia ném vào Ma Uyên, nên việc Hắc Long kia ở Ma Uyên là rất có khả năng. Long Vương gật đầu:
"Hắc Giao đó, biết đâu lại đang trốn trong Ma Uyên thật."
Tuy miệng nói như vậy, nhưng Long Vương lại chẳng có vẻ gì là sốt ruột muốn đi tìm con tiểu Hắc Long kia.
Ngao Kim thấy vậy, sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên:
"Phụ vương, người có thể giúp con đến Ma Uyên xem thử không? Con sợ Cố Quân Thiên sẽ gặp nguy hiểm."
Long Vương nghe vậy, có chút buồn cười:
"Kim Nhi, trước đây con đâu có xem trọng Cố Quân Thiên như vậy, dạo gần đây làm sao mà cứ nhắc mãi đến hắn thế? Nói thật, Cố Quân Thiên còn tốt hơn Hãn Hải Kiếm Tôn nhiều......"
Nếu xét về thực lực hiện tại, thì đúng là Cố Quân Thiên còn kém xa Hãn Hải Kiếm Tôn.
Nhưng hắn còn trẻ!
Lúc Hãn Hải Kiếm Tôn bằng tuổi hắn, cũng đâu có thực lực như hắn bây giờ.
Cố Quân Thiên còn am hiểu cả luyện đan lẫn luyện khí, nếu có thêm thời gian, chắc chắn sẽ trở thành đại nhân vật của Tu Chân Giới. Ngao Kim nếu đi cùng hắn, tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.
Điều quan trọng nhất là - Cố Quân Thiên đối xử với Ngao Kim vô cùng tốt.
Còn Hãn Hải Kiếm Tôn thì sao? Từ đầu tới cuối, hắn ta chỉ biết tránh xa Ngao Kim, như thể sợ hãi lắm vậy.
"Phụ vương! Con không có ý đó!" - Ngao Kim vội nói.
Long Vương thấy Ngao Kim nóng nảy như vậy, liền nói:
"Được rồi, được rồi, phụ vương không nói nữa. Con mau uống thuốc đi, dưỡng cho khỏe thân thể cái đã......"
Long Vương đang nói nửa chừng thì đột nhiên im bặt.
Hắn cảm nhận được có một ấu long sắp trưởng thành.
Hắn còn cảm nhận được, ấu long đó đang ở nơi sâu nhất trong Ma Uyên.
Long Vương quay sang nhìn Ngao Kim:
"Kim Nhi, phụ vương có việc, phải rời đi trước."
Nói xong, Long Vương lập tức bay vút lên không, nhanh chóng tìm đến các trưởng lão của Long Đảo.
Ma Uyên mà, nơi đó chính là Ma Uyên - bên trong có rất nhiều ma vật và ma tu ở Độ Kiếp kỳ.
Khi rồng sắp trưởng thành, đều sẽ tạo ra một số dao động, mà ăn thịt rồng thì đối với ma tu là có lợi ích cực kỳ lớn.
Muốn đem nội đan của con hắc long kia từ Ma Uyên mang về, e rằng không dễ dàng gì.
Toàn Long Đảo chỉ có năm vị cao thủ Độ Kiếp kỳ.
Long Vương sau khi tìm được các trưởng lão, cùng với những người cũng cảm nhận được hơi thở trưởng thành của hắc long, thương nghị một phen, cuối cùng quyết định: lưu lại một vị trưởng lão Độ Kiếp kỳ trấn thủ Long Đảo, còn ba vị trưởng lão Độ Kiếp kỳ cùng với chính hắn - cũng là Độ Kiếp kỳ - sẽ cùng nhau đến Ma Uyên, đoạt lấy nội đan của hắc long.
Long Vương bọn họ có thể cảm nhận được tin tức về việc hắc long sắp trưởng thành, vậy những con rồng trưởng thành khác trên Long Đảo dĩ nhiên cũng cảm nhận được.
Đột nhiên phát hiện có một ấu long sắp trưởng thành, những con rồng đó đều kinh hãi:
"Làm sao lại có ấu long sắp trưởng thành?"
"Ấu long này từ đâu tới?"
"Nó sao lại không ở trên Long Đảo?"
......
Các long tộc trưởng thành vốn không thích di chuyển, bình thường đều nằm trong huyệt động nghỉ ngơi. Nhưng sau khi cảm nhận được tín hiệu sắp trưởng thành của ấu long, bọn họ liền bay ra khỏi huyệt động, hoảng hốt bay loạn khắp nơi, hận không thể lập tức đến Ma Uyên cứu giúp ấu tể.
Bảo vệ ấu long là bản năng khắc sâu vào trong huyết mạch của bọn họ.
Nhưng vừa mới hoảng loạn chưa được bao lâu, bọn họ đã bị uy áp của Long Vương trấn áp xuống.
Cùng lúc đó, bọn họ còn nhận được truyền âm của Long Vương.
Long Vương nói cho họ biết, Ma Uyên vô cùng nguy hiểm. Lần này ấu long trưởng thành, đã có các cao thủ Độ Kiếp kỳ đến bảo vệ, những rồng khác cứ yên tâm ở lại Long Đảo.
Hắn còn dặn dò, không được truyền ra ngoài chuyện có ấu long trưởng thành. Nếu để người ngoài biết, sẽ mang đến nguy hiểm cho ấu long.
Những con rồng bình thường trên Long Đảo thấy Long Vương nói có lý, liền đều bình tĩnh lại, không còn ý định rời đảo đi cứu giúp ấu long nữa.
Thấy vậy, Long Vương lại tiếp tục dặn dò:
"Không được nói chuyện này với Ngao Kim, tránh ảnh hưởng việc hắn tĩnh dưỡng thân thể."
Nói xong, Long Vương cùng các trưởng lão long tộc cấp tốc rời khỏi Long Đảo.
Những con rồng bình thường kia vẫn có thể cảm nhận được tín hiệu cầu cứu bất an từ phía ấu long, trong lòng cực kỳ lo lắng bất an. Trước kia luôn mê ngủ, nay đều không thể chợp mắt, dứt khoát tụ họp lại nói chuyện phiếm, thảo luận về thân thế của ấu long kia.
Ngàn năm trước, ngoài Ngao Kim thì căn bản không có ấu long nào khác ra đời. Vậy thì ấu long sắp trưởng thành kia rốt cuộc từ đâu xuất hiện?
Từ từ! Sau khi bình tĩnh lại, một vài con rồng đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Năm đó, Long Hậu thực ra đã sinh ra hai quả trứng. Một quả nở ra Ngao Kim, còn quả kia thì nghe nói là rồng con bên trong không thể sống sót.
Đối với long tộc, một lần sinh ra hai quả trứng là chuyện rất hiếm.
Dưỡng dục ấu long cần rất nhiều năng lượng, bình thường mỗi lần chỉ có thể nuôi được một con.
Ngao Kim là bốn trảo ngân long, phát triển cực kỳ tốt, hắn đã cướp hết dưỡng chất của huynh đệ đồng bào, dẫn đến trứng còn lại không thể sinh ra thuận lợi - đây là chuyện bình thường.
Nhưng tình huống hiện tại... chẳng lẽ huynh đệ đồng bào của Ngao Kim không chết, mà là còn sống?
Chẳng lẽ ấu long kia đang sinh sống ở Ma Uyên?
Ma Uyên đấy! Đó là Ma Uyên kia! Một ấu long sống ở nơi đó, sẽ phải đối mặt bao nhiêu hiểm nguy chứ?
Các rồng trưởng thành trên Long Đảo đều đau lòng đến muốn phát điên.
Đúng lúc này, một con rồng mở miệng:
"Sao ấu tể đó lại ở Ma Uyên được? Năm đó Long Đảo chưa bị tấn công, Long Vương bọn họ cũng không nói rằng có trứng rồng bị cướp mất..."
Những con rồng khác nghe vậy, đều kinh ngạc sửng sốt.
Một con rồng khác nói tiếp:
"Không được, ta phải đến Ma Uyên xem thử!"
Lại có một con khác nói:
"Ta cũng phải đi! Ấu long kia khiến ta cảm thấy rất bất an."
Long Đảo vô cùng an toàn, mà sự bảo hộ dành cho ấu long lại càng toàn diện.
Trong tình huống như vậy, tại sao ấu long đó lại lưu lạc đến Ma Uyên? Rốt cuộc đã trải qua những gì?
Long Vương bọn họ trong chuyện này, lại đóng vai trò gì?
Ngàn năm nay, Ngao Kim được Long Vương cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay, bất kể hắn làm sai điều gì cũng không bị trách mắng. Kỳ thật, trong lòng một số long tộc đã sớm bất mãn.
Hiện giờ biết được huynh đệ đồng bào của Ngao Kim lặng lẽ lưu lạc bên ngoài, bọn họ càng không thể ngồi yên.
"Ta năm đó từng tận mắt nhìn thấy hai quả trứng đó. Bọn chúng là cùng một lúc sinh ra... Ngàn năm qua, Ngao Kim sống tốt như vậy, còn con tiểu long kia lại phải sống ở Ma Uyên... Ta cũng phải đi nhìn xem!"
Một phần ba số long trưởng thành trên Long Đảo, vụng trộm rời đảo.
Những con rồng còn lại, lẽ ra phải báo cho trưởng lão trấn thủ Long Đảo biết chuyện, nhưng tất cả đều ăn ý mà không nói một lời.
Cảm nhận được nỗi bất an của ấu long truyền đến, hiện tại bọn họ chỉ mong sao ấu long ấy được bình an vô sự.
Ấu long truyền ra cảm xúc bất an, Long Vương cảm nhận rõ ràng nhất.
"Hắn... chỉ sợ đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Chúng ta phải nhanh chân hơn, không thể để kẻ khác đoạt trước."
Hắn đương nhiên muốn bảo hộ ấu tể, nhưng cái hắn càng muốn hơn - là phi thăng.
Nếu Ngao Kim có thể thuận lợi hóa thành ngũ trảo kim long, nói không chừng có thể dẫn theo toàn bộ Long tộc phi thăng!
So với việc phi thăng, hy sinh một con ấu long chẳng là gì cả. Huống chi, đó lại là một con ấu long tàn khuyết.
Hắn thậm chí không muốn để ai biết, đứa con đó lớn lên lại giống hắc xà không khác gì!
"Đi thôi!" - Đại trưởng lão Long tộc mở miệng.
Ông ta sắp chết rồi, nhưng ông không muốn chết.
Chỉ có phi thăng mới có thể kéo dài thọ mệnh, ông ta nhất định phải phi thăng!
---
Cùng lúc đó, tại Ma Cung.
Chu Thanh Hạo, cảm nhận được dòng cảm xúc bất an từ phía người nào đó, lúc này đang cào cấu trên người Cố Quân Thiên.
Hắn xé rách quần áo của Cố Quân Thiên, lại cào rách từng đường da thịt trên người y.
Hắn cực kỳ khó chịu.
Toàn thân hắn đều ngứa ngáy vô cùng, dường như lớp vảy đang sắp bong ra.
Đầu hắn rất đau, tay chân cũng đau.
Hắn chỉ muốn biến về nguyên hình, lăn lộn trên mặt đất, muốn hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh.
Nhưng thân thể không thoải mái, đối với hắn mà nói cũng không phải điều khó chịu nhất.
Trong suốt một ngàn năm qua, hắn đã trải qua quá nhiều nỗi đau thể xác, sớm đã thành thói quen.
Nỗi thống khổ thật sự của hắn, phần nhiều đến từ tâm lý.
Hắn sắp thành niên rồi.
Hiện tại, hắn vẫn chưa chính thức bước vào kỳ thành niên, cũng chưa bắt đầu suy yếu.
Vì trong lòng bực bội, có một luồng hỏa khí không chỗ phát tiết, thậm chí hắn còn cảm thấy sức chiến đấu của mình lúc này, so với trước đây càng mạnh hơn một chút.
Nhưng thì sao chứ?
Chỉ cần qua thêm mấy ngày nữa, hắn sẽ bắt đầu lột da, đến lúc đó, e rằng đến cả Cố Quân Thiên Nguyên Anh kỳ, hắn cũng không đánh lại!
Hắn muốn thừa dịp bản thân còn có thể khống chế được Cố Quân Thiên, cùng Cố Quân Thiên song tu một lần.
Nhưng bất kể hắn khiêu khích thế nào, Cố Quân Thiên cũng không có phản ứng gì.
Chẳng lẽ Cố Quân Thiên đang vì Ngao Kim mà thủ thân như ngọc?
Chu Thanh Hạo lửa giận bốc lên từ trong lòng, lại một phen trảo cắn lên người Cố Quân Thiên.
Hắn muốn giết Cố Quân Thiên, muốn kéo Cố Quân Thiên cùng hắn chôn vùi ở ma cung này.
Nhưng hắn lại luyến tiếc.
Chỉ cần nhìn thấy trên người Cố Quân Thiên bị mình để lại những vết tím bầm, hắn liền hối hận.
Cố Quân Thiên... có hận hắn không?
Thật ra, nếu Cố Quân Thiên hận hắn cũng được, như vậy Cố Quân Thiên sẽ vĩnh viễn nhớ đến hắn.
Chu Thanh Hạo nghĩ vậy, lại cắn Cố Quân Thiên một ngụm.
Cố Quân Thiên hít sâu một hơi, cảm thấy mạng già của mình sắp bị Chu Thanh Hạo giày vò đến hết rồi.
Dù cho mạng già của hắn còn chưa bị giày vò đến tắt thở, tu luyện bao nhiêu năm 《Tĩnh Tâm Quyết》, hắn cũng sợ bản thân vì bị giày vò mà hỏng luôn một vài công năng.
Chắc là không đến mức đó chứ? Dù sao lúc này, nơi đó của hắn vẫn còn có dấu hiệu động đậy, cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục ép mình tu luyện 《Tĩnh Tâm Quyết》.
Chu Thanh Hạo chắc là thấy không thoải mái, liền cứ quấn lấy hắn không buông, trên người hắn lăn qua lộn lại, thỉnh thoảng lại cắn hắn một ngụm, cắn xong lại hối hận, sợ hắn đau, bèn cúi đầu l**m vết thương.
Tu sĩ vốn không để tâm tới mấy vết thương ngoài da, cho nên tất cả những điều này, thật sự là một màn khiêu khích triệt để!
Mà hắn lại không có cách nào phản kháng!
Chu Thanh Hạo quá mạnh.
Chu Thanh Hạo không muốn hắn đẩy ra thì dù có làm cách nào, hắn cũng không thể đẩy được, bởi vậy, hắn chỉ có thể mặc cho Chu Thanh Hạo giày vò mình.
Hắn thật sự rất mong Chu Thanh Hạo có thể nhanh chóng thành niên. Đợi đến khi Chu Thanh Hạo thành niên rồi, hắn cũng sẽ không cần tiếp tục trải qua cảnh băng hỏa lưỡng trọng thiên này nữa!