Cố Quân Thiên đã bị Chu Thanh Hạo dây dưa suốt mười ngày.
Trong mười ngày này, lúc hắn nướng thịt cho Chu Thanh Hạo ăn, Chu Thanh Hạo liền ghé lên lưng hắn; lúc hắn dỗ Chu Thanh Hạo ngủ, Chu Thanh Hạo dùng đuôi quấn lấy hắn; khi hắn kể chuyện xưa cho Chu Thanh Hạo nghe, thì lại bị y đè lên người cắn từng ngụm.
Trên người hắn không còn chỗ nào là lành lặn, toàn thân đều mang theo khí tức của Chu Thanh Hạo.
Nếu sau khi thành niên mà Chu Thanh Hạo vẫn còn nhiệt tình như vậy thì thật tốt biết bao.
Cố Quân Thiên đã thăm dò rõ ràng tình trạng của Chu Thanh Hạo, biết nên làm thế nào để y an phận một chút. Mỗi khi hắn sắp chịu hết nổi, liền ôm Chu Thanh Hạo dỗ dành:
"Thanh Hạo, ngoan, ta thích nhất là ngươi......"
Bị hắn dỗ như vậy, Chu Thanh Hạo sẽ an phận một thời gian ngắn, nhưng rồi lại vì khó chịu mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Mỗi lần nhìn thấy Chu Thanh Hạo rơi nước mắt, tim Cố Quân Thiên lại đau nhói.
Chu Thanh Hạo từng kiêu ngạo là thế, nay lại đột nhiên trở nên yếu ớt như vậy, khiến hắn có chút không quen:
"Yên tâm, không bao lâu nữa sẽ ổn thôi......"
Chu Thanh Hạo ôm chặt lấy Cố Quân Thiên, vùi đầu vào trong lòng ngực hắn.
Quả thật, không bao lâu nữa sẽ ổn.
Chỉ là... hắn e là cũng không còn sống được bao lâu nữa.
Có điều, mấy ngày qua, Cố Quân Thiên đối với hắn thật sự rất dung túng, có lẽ là cảm thấy có lỗi với hắn, cho nên cái gì cũng đều nhường nhịn.
Chỉ tiếc rằng, cũng chỉ còn lại mấy ngày này nữa thôi.
Hắn sắp sửa nghênh đón thành niên, sau đó sẽ trở nên cực kỳ suy yếu, mặc cho người xâu xé.
Đến lúc đó, Cố Quân Thiên... nên sẽ đến moi nội đan của hắn.
Chu Thanh Hạo nghĩ đến đây, lại cắn Cố Quân Thiên một ngụm:
"Ngươi vì sao không chịu cùng ta song tu?"
Cố Quân Thiên gõ nhẹ đầu Chu Thanh Hạo:
"Sao cả ngày ngươi chỉ nghĩ đến chuyện này vậy? Chuyện như thế, đợi thân thể ngươi khỏe lại rồi nói."
"Ngươi căn bản không thích ta." Chu Thanh Hạo nói.
"Sao ta lại không thích ngươi chứ? Ta thích ngươi nhất, ngươi là tiểu bảo bối tâm can của ta." Cố Quân Thiên nói.
Cố Quân Thiên thật không ngờ, bản thân lại có một ngày nói ra được những lời buồn nôn đến như vậy.
Nhưng bạn lữ nhỏ của hắn toàn thân không khỏe, quấn lấy hắn cầu an ủi, hắn nói rồi cũng thành quen miệng, hiện tại mấy lời buồn nôn như thế, hắn đều có thể thuận miệng mà nói ra.
Chu Thanh Hạo nghe xong, cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Hắn tự nhủ với chính mình, phải giả vờ như không biết chuyện Cố Quân Thiên thích Ngao Kim, phải tận hưởng cho thật tốt những điều trước mắt này.
Nhưng thân thể và tâm lý đồng thời đều không thoải mái, khiến hắn khó lòng làm được.
Chỉ cần nghĩ đến việc Cố Quân Thiên cũng có thể nói những lời đó với Ngao Kim, hắn liền muốn cắn Cố Quân Thiên một ngụm.
Chu Thanh Hạo theo bản năng vặn vẹo - trên người hắn lại bắt đầu không thoải mái.
Thật ra đối với tình trạng hiện tại mà nói, duy trì nguyên hình sẽ dễ chịu hơn nhiều, nhưng hắn biết Cố Quân Thiên thích hắn trong hình người hơn.
Để lưu lại cho Cố Quân Thiên ký ức đẹp hơn, khoảng thời gian này hắn chỉ nhiều nhất để hai chân biến thành đuôi rắn.
Nhưng lúc này đây, hắn đột nhiên không khống chế được nữa, trực tiếp hóa thành nguyên hình.
Trong khoảnh khắc, Chu Thanh Hạo ý thức được một chuyện - hắn bắt đầu lột da rồi, sắp chính thức thành niên.
Tốc độ thành niên của hắn, nhanh hơn so với dự đoán.
Trước đó hắn còn có thể quấn lấy Cố Quân Thiên, nhưng hiện tại, khi đã bắt đầu quá trình thành niên, hắn không còn cách nào để bắt Cố Quân Thiên lúc nào cũng phải cõng hắn nữa.
Nghĩ đến đó, Chu Thanh Hạo liền cảm thấy từng lớp vảy trên người nhói đau, truyền đến từng cơn đau nhức dữ dội.
Tiếp theo đây, toàn bộ năng lượng trong cơ thể hắn sẽ được dùng để lột da, lại còn phải tiếp nhận truyền thừa ký ức, khiến hắn sẽ rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, không thể tập trung toàn lực để chiến đấu.
Đây chính là thời cơ tốt nhất để Cố Quân Thiên ra tay với hắn.
Chu Thanh Hạo nhìn về phía Cố Quân Thiên - vừa vặn trông thấy hắn đang nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Rốt cuộc không cần phải đối phó với hắn nữa, Cố Quân Thiên có phải rất vui vẻ không?
Hắn từ khi ra đời đến nay, vốn chẳng được ai thích.
Tộc nhân không thừa nhận hắn, phụ thân thì vứt bỏ hắn.
Người hắn thích, cũng chẳng thích hắn.
Nghĩ đến đây, nước mắt lại bắt đầu rơi ra từ khóe mắt Chu Thanh Hạo.
Ngay sau đó, hắn liền thấy Cố Quân Thiên mặc xong y phục, đang đi về phía hắn.
Cố Quân Thiên làm sao vậy? Hắn sẽ không nhanh như thế ra tay với mình đấy chứ?
Trong lòng Chu Thanh Hạo dâng lên một luồng sợ hãi, chưa kịp phản ứng thì đã bị Cố Quân Thiên vác lên:
"Thanh Hạo, dưới lòng đất an toàn hơn nơi này, ta mang ngươi xuống đó."
Trong toàn bộ Ma Cung, nơi an toàn nhất chính là mật thất dưới lòng đất, nơi chất chứa vô số trân bảo.
Trước đó hắn và Chu Thanh Hạo đã cùng nhau bày trận, cũng bắt đầu từ dưới lòng đất. Cố Quân Thiên tại đó bố trí rất nhiều trận pháp phòng ngự, có thể đảm bảo sự an toàn của Chu Thanh Hạo.
Dĩ nhiên, nơi đó cũng có không ít sát trận.
Chu Thanh Hạo hiện tại, thực ra vẫn còn sức phản kháng, thậm chí chỉ cần nhấc tay là có thể g**t ch*t Cố Quân Thiên.
Nhưng hắn không phản kháng, để mặc cho Cố Quân Thiên vác mình đi về phía trước.
Hai giọt nước mắt to từ khóe mắt hắn lăn xuống, "lách tách" một tiếng rơi xuống đất.
Cố Quân Thiên đang vác Chu Thanh Hạo thấy cảnh này, lại dở khóc dở cười.
Nói thế nào đây... Chu Thanh Hạo nguyên hình rất to, cái đầu cũng lớn bằng thân thể hắn.
Mà khi hắn rơi nước mắt, trông chẳng khác nào có người xách chậu nước tạt xuống đất.
Cho nên lúc này, cả người hắn đều bị Chu Thanh Hạo "dội" cho hai thau nước!
Chưa kể, hắn vác đầu Chu Thanh Hạo đi trước, thân thể dài ngoằng của Chu Thanh Hạo thì rũ về phía sau, kéo lê trên mặt đất, hình ảnh nhìn vào cũng thật kỳ quái.
"Thanh Hạo, chỉ là lột da thôi, không sao cả." Cố Quân Thiên tiếp tục an ủi hắn.
Chu Thanh Hạo trưởng thành nhanh hơn so với trong nguyên tác, có lẽ là nhờ công lao của hắn.
Hắn đã cho Chu Thanh Hạo ăn không ít đồ tốt, dinh dưỡng đầy đủ, tốc độ trưởng thành dĩ nhiên cũng nhanh hơn!
Hy vọng người Long Đảo đừng tìm tới, hy vọng mọi việc đều thuận lợi.
Cố Quân Thiên vác Chu Thanh Hạo xuống lòng đất, đặt tại trung tâm hầm ngầm của Ma Cung.
Nơi này có một căn phòng rất lớn, vốn chất đầy ma tinh và ma thạch, nhưng hiện tại đã trống trơn.
Chu Thanh Hạo bị đặt nằm xuống giữa phòng, sau đó trở mình nằm ngửa nhìn lên trời, tiếp tục lặng lẽ rơi lệ.
Nơi này vốn là kho báu của hắn, giờ lại trở thành mộ phần của hắn.
Hắn khụt khịt một cái, không nhịn được mà mở miệng nói với Cố Quân Thiên:
"Ta lột da ra có thể dùng để luyện chế pháp bảo, ngươi dùng nó làm một bộ pháp y đi."
"Được." Cố Quân Thiên lập tức đáp.
Hắn định lấy chính bản thể của mình, nhổ lông làm pháp y cho Chu Thanh Hạo mặc. Vậy nên nếu Chu Thanh Hạo cởi da cho hắn làm pháp y, cũng được coi là đáp lại.
Chu Thanh Hạo lại khóc.
Cố Quân Thiên thấy một con đại xà nằm thẳng tắp ngửa lên trời mà rơi nước mắt, thật sự nhìn kiểu gì cũng không quen.
Bụng xà hướng lên trên, luôn khiến người ta có cảm giác không ổn.
Nghĩ một lúc, Cố Quân Thiên lật Chu Thanh Hạo trở lại, sau đó ngồi cạnh đầu hắn, v**t v* cái đầu to:
"Đừng sợ, rất nhanh sẽ ổn thôi."
Hắn không nói "đừng khóc".
Ấu long cảm thấy khó chịu mà khóc thì cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì.
Chu Thanh Hạo bằng lòng khóc trước mặt hắn, chính là biểu hiện của sự tín nhiệm.
Nếu như hắn không có ở đây, nếu như không có ai đau lòng vì hắn, Chu Thanh Hạo chắc chắn sẽ không khóc, mà sẽ lặng lẽ chịu đựng thống khổ.
Trong nguyên tác, khi nguyên chủ ra tay với Chu Thanh Hạo, hắn cũng không khóc, chỉ dùng đôi mắt rắn lạnh nhạt mà nhìn nguyên chủ.
Chu Thanh Hạo nói:
"Cố Quân Thiên, ta khó chịu."
"Ngươi chỉ là sắp trưởng thành, chịu chút đau là qua thôi." Cố Quân Thiên nói.
Chu Thanh Hạo hỏi:
"Ngươi sẽ luôn ở bên ta chứ?"
"Sẽ."
"Đợi ta lột da xong, ngươi sẽ cùng ta song tu sao?"
"Sẽ."
"Ngươi thích nhất ai?"
"Ta thích nhất là ngươi."
Chu Thanh Hạo nhìn Cố Quân Thiên thật sâu một cái, rồi mất đi ý thức.
Truyền thừa ký ức của Long tộc ồ ạt dũng mãnh tràn vào đầu hắn, trong nháy mắt hắn đã hôn mê.
Như vậy cũng tốt, hắn hôn mê rồi, Cố Quân Thiên vẫn ở bên cạnh dỗ dành hắn.
Có điều, có lẽ hắn sẽ không tỉnh lại được?
Thật ra hắn nên cảm ơn Cố Quân Thiên.
Nếu không có Cố Quân Thiên, cả đời hắn sẽ không biết được cảm giác yêu một người là như thế nào.
Có lẽ hắn còn chưa kịp thích ai, thì đã bị người Long Đảo tìm thấy, sau đó móc nội đan ra rồi.
Hắn cũng sẽ không biết được, được người yêu thương là cảm giác thế nào.
Cố Quân Thiên thật sự đối với hắn rất tốt. Cùng nhau bố trí trận pháp trong suốt một tháng đó, hắn đã từng thật sự vui vẻ.
Sau đó hắn thực sự rất đau lòng, nhưng đối với hắn, đó cũng là một trải nghiệm hoàn toàn mới, còn hơn là sống mơ mơ màng màng, rồi chết trong lặng lẽ.
Chu Thanh Hạo hôn mê, Cố Quân Thiên thấy vậy, liền từ nhẫn trữ vật lấy ra tinh dầu từng dùng để bảo dưỡng vảy cho Chu Thanh Hạo. Sau đó dùng thần thức điều khiển tinh dầu này nhỏ đều lên người Chu Thanh Hạo.
Kế tiếp, hắn lại dùng bàn chải giúp Chu Thanh Hạo chải vảy.
Tinh dầu này được tinh luyện từ các loại linh thực, trong đó ẩn chứa năng lượng, có lợi cho Chu Thanh Hạo.
Cố Quân Thiên đang chải được một lúc, đột nhiên cảm giác trận pháp hắn kiểm soát trong Ma Cung bị chấn động.
Trong lòng hắn giật mình, lập tức phóng xuất thần thức ra ngoài, liền nhìn thấy ngoài Ma Cung có bốn cường giả Độ Kiếp kỳ của Long Đảo đang đứng.
Cố Quân Thiên khiếp sợ.
Hắn đâu có giống nguyên chủ, đem chuyện của Chu Thanh Hạo báo cho người Long Đảo, không ngờ người Long Đảo vẫn tìm đến!
Chỉ là trong nguyên tác, Long Đảo đến năm người Độ Kiếp kỳ, mà lần này chỉ có bốn.
Cố Quân Thiên có chút may mắn - may là mình đã chuẩn bị đủ đầy.
Không chút do dự, hắn lập tức phát động toàn bộ trận pháp trong Ma Cung.
Những trận pháp này là do hắn chỉ điểm Chu Thanh Hạo bố trí. Cho dù là Ma Tôn như Chu Thanh Hạo, nếu bị tấn công bởi những trận pháp đó cũng phải rụng một lớp da, huống hồ là đám Long tộc kia - những kẻ chỉ dựa vào huyết mạch và thọ mệnh dài lâu mà bước vào Độ Kiếp kỳ!
Trong thời gian ngắn, những người đó không xông vào được tới!
Bất quá hắn vẫn phải chuẩn bị nhiều thêm một chút mới được, Chu Thanh Hạo rất trân quý, hắn có một ít pháp bảo có lực công kích cực mạnh, có thể đem những thứ đó đặt hết ra ngoài các tầng trận pháp.
Chỉ là, hắn dùng nhiều pháp bảo như vậy, không biết sau khi Chu Thanh Hạo tỉnh lại, có khóc hay không.
Thôi thì, khóc thì cứ khóc đi, cùng lắm thì hắn dỗ thêm chút là được.
Cố Quân Thiên nhìn nhìn Chu Thanh Hạo, thấy trong thời gian ngắn y sẽ không tỉnh lại, liền gia cố thêm các pháp trận bảo hộ quanh người Chu Thanh Hạo xong, rồi rời khỏi nơi này.
Sau khi Cố Quân Thiên rời đi không bao lâu, Chu Thanh Hạo liền tỉnh lại.
Hắn cảm nhận được, có tín hiệu triệu hoán đến từ đồng tộc.
Là những con rồng thành niên trên Long Đảo cảm ứng được sự tồn tại của hắn, đến tìm hắn!
Những người đó không có thiện ý, Chu Thanh Hạo thà rằng chết trong tay Cố Quân Thiên, cũng không muốn chết trong tay bọn họ, cho nên hoàn toàn không đáp lại tín hiệu triệu hoán kia.
"Cố Quân Thiên......" Hắn theo bản năng gọi người, nhưng không tìm thấy đâu cả.
Cùng lúc đó, hắn phát hiện toàn bộ pháp trận trong ma cung đều đã được kích hoạt, nơi hắn đang ở, càng bị tầng tầng lớp lớp trận pháp bao phủ kín mít.
Cố Quân Thiên đang ở đâu?
Chu Thanh Hạo dùng thần thức của mình đi tìm người, lúc này mới phát hiện, Cố Quân Thiên đang ở phòng bên cạnh, lục lọi đồ vật từ kho trân quý của hắn.
Mỗi lần tìm được một món pháp bảo có tính công kích, Cố Quân Thiên liền thu vào ngay.
Cố Quân Thiên cũng thật là cẩn thận quá rồi, hiện tại hắn đã bắt đầu quá trình lột da, căn bản không thể động đậy, làm sao mà thương được đến Cố Quân Thiên chứ?
Cố Quân Thiên không cần chuẩn bị nhiều pháp bảo có tính công kích như vậy.
Hắn cũng sẽ không làm hại Cố Quân Thiên.
Nếu Cố Quân Thiên muốn lấy nội đan của hắn, trực tiếp tới đào là được rồi, không cần phải phiền phức như vậy.
Nghĩ đến đây, Chu Thanh Hạo lại một lần nữa mất đi ý thức.