Cố Quân Thiên hoàn toàn không biết được những suy nghĩ trong lòng Chu Thanh Hạo.
Sau khi tìm ra một đống pháp bảo có tính công kích, hắn trở lại chỗ Chu Thanh Hạo đang nằm, quan sát tình huống hiện tại của y.
Tiểu hắc long vẫn còn hôn mê, rõ ràng là đang rất khó chịu, cả thân rồng không ngừng run nhẹ.
Cố Quân Thiên cảm thấy có chút đau lòng, rất muốn ở lại bên cạnh y, nhưng bên ngoài, mấy tu sĩ Long tộc Độ Kiếp kỳ đã bắt đầu công kích pháp trận của hắn.
Cố Quân Thiên không dám chậm trễ, lập tức từ lối ngầm rời đi, đi lên mặt đất, sau đó dùng thần thức cường đại của mình hung hăng áp chế bốn tên tu sĩ Long tộc Độ Kiếp kỳ, đồng thời bắt chước giọng nói của Chu Thanh Hạo, giận dữ quát lớn:
"Lớn mật! Dám đến ma cung của ta gây rối!"
Thần thức mạnh mẽ kéo theo âm thanh vang dội truyền khắp bốn phương tám hướng. Dù là bốn tu sĩ Long tộc, hay là ma tu, ma vật ở gần đó, đều bị chấn động đến khiếp sợ.
Nếu không phải luồng thần thức này chỉ nhắm vào bốn tu sĩ Long tộc, thì e rằng những ma tu có tu vi thấp bên ngoài ma cung đã sớm bị nổ tan xác mà chết.
Làm xong những việc này, Cố Quân Thiên nhân lúc bốn tu sĩ Long tộc đang chấn động tâm thần, liền dùng thần thức kéo cả bọn vào trong trận pháp của ma cung.
Hắn làm như vậy là để phô trương thực lực cường đại của ma cung, nhằm ngăn cản đám ma tu, ma vật trong Ma Uyên đang rình rập Chu Thanh Hạo khỏi nhân cơ hội chen chân vào.
Chu Thanh Hạo trước đây thường xuyên bị ám sát, mà những kẻ ra tay phần lớn đều là người của Ma Uyên.
Hiện tại Long tộc đã đuổi tới tận cửa, rất có khả năng sẽ khiến những kẻ trong Ma Uyên bắt đầu hành động.
Suy nghĩ của Cố Quân Thiên quả thực rất chính xác. Trên thực tế, mấy Ma Vương trong Ma Uyên vẫn luôn phái người theo dõi ma cung.
Hơn một tháng trước, khi Chu Thanh Hạo bất ngờ bắt đầu bố trí pháp trận bảo vệ ma cung, đám Ma Vương đó đã sinh nghi: chẳng lẽ tu vi của Hạo Thiên Ma Tôn đã xảy ra vấn đề?
Bằng không, đang yên đang lành, tại sao lại đột nhiên bố trí pháp trận cho ma cung?
Phải biết rằng, trước đây Hạo Thiên Ma Tôn luôn rộng mở đại môn ma cung, mặc cho người khác tự do ra vào!
Chỉ là, trong quá trình bày trận, Hạo Thiên Ma Tôn từng xuất hiện bên ngoài ma cung, thoạt nhìn không có vấn đề gì, mà pháp trận hắn bố trí cũng cực kỳ cường đại...
Sau khi mấy Ma Vương thử nghiệm pháp trận đó, liền không dám manh động nữa, thậm chí còn bắt đầu xem trọng Hạo Thiên Ma Tôn.
Không ngờ cái kẻ trước kia nhìn như không biết gì hết này, lại có thể bố trí ra một đại trận khủng khiếp đến thế. Chẳng lẽ việc trước kia hắn cố tình mở cửa ma cung, là để dẫn dụ bọn họ đưa người đến chịu chết?
Nghĩ kỹ lại thì quả thật là như vậy - những kẻ được bọn họ phái tới dò xét điểm yếu của Hạo Thiên Ma Tôn, không một ai có thể trở về.
Hạo Thiên Ma Tôn không sợ độc, không sợ cổ trùng, đao thương bất nhập, tu vi cực kỳ cường đại, căn bản không có nhược điểm!
Thôi thì, hiện tại hắn cũng có nhược điểm - nghe nói hắn đang nuôi dưỡng một tu sĩ Nhân tộc.
Chậm đã... Hạo Thiên Ma Tôn bố trí pháp trận, chẳng lẽ là để bảo hộ tu sĩ Nhân tộc kia?
Ngày hôm nay, Long tộc phái bốn tu sĩ Độ Kiếp kỳ cùng nhau công kích ma cung.
Đám tay chân ẩn nấp gần ma cung do mấy Ma Vương phái tới, khi trông thấy cảnh này, liền trở nên vô cùng hưng phấn.
Long Đảo tới tận bốn tu sĩ Độ Kiếp kỳ, nếu Hạo Thiên Ma Tôn ứng phó không tốt, rất có thể sẽ bị giết!
Cho dù không chết, cũng chắc chắn trọng thương, đến lúc đó, chẳng phải bọn họ có cơ hội nhặt được món hời?
Đám người này lập tức đem tin tức truyền về cho mấy Ma Vương đã đạt đến Độ Kiếp kỳ trong Ma Uyên.
Nhận được tin tức, đám Ma Vương đó lập tức chạy về hướng ma cung.
Hạo Thiên Ma Tôn đụng độ Long Đảo, bọn họ muốn nhân cơ hội này kích động cả hai bên đại chiến, rồi thừa lúc cả hai lưỡng bại câu thương mà thu lợi.
Long tộc toàn thân là bảo vật, chỉ cần cắn được một miếng, đều là đại bổ.
Còn Hạo Thiên Ma Tôn thì càng khỏi phải nói - ai giết được hắn, người đó có thể khống chế ma cung, trở thành tân Ma Tôn.
Thế nhưng, khi mấy Ma Vương này chạy tới nơi, nghe nói Hạo Thiên Ma Tôn không chỉ dùng thần thức áp chế được cả bốn tu sĩ Long tộc, mà còn kéo bọn họ vào trong đại trận của ma cung, thì lập tức không dám manh động nữa.
Bọn họ chỉ dám ẩn nấp xung quanh, tiếp tục quan sát tình huống của ma cung.
Hạo Thiên Ma Tôn dường như còn mạnh hơn những gì bọn họ tưởng tượng.
Pháp trận mà hắn bố trí, có khi không phải để bảo vệ tu sĩ Nhân tộc kia, mà là vì hắn đã sớm biết Long tộc sẽ đến gây rối, nên đã chuẩn bị từ trước.
Lần này Long tộc phái tới bốn tu sĩ Độ Kiếp kỳ, Hạo Thiên Ma Tôn liệu có thể dễ dàng ứng phó được sao?
Tóm lại, bọn họ trước hãy chờ xem, tốt nhất là đôi bên lưỡng bại câu thương.
Không xa đó, tại Hạo Thiên thành.
Tên ma tu béo cùng một nhóm cao thủ trong thành Hạo Thiên cũng yên lặng nhìn về phía ma cung.
Bọn họ đều hy vọng Hạo Thiên Ma Tôn có thể giành chiến thắng, chỉ khi như vậy, bọn họ mới có thể tiếp tục những ngày yên ổn.
"Tôn thượng đã sớm có chuẩn bị rồi, đám tu sĩ Long tộc kia tuyệt đối không chiếm được lợi lộc gì!" Ma tu béo nói với người bên cạnh.
"Có chuyện đó thật sao?" Đám ma tu bên cạnh đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Ma tu béo đáp: "Trước đây không lâu, tôn thượng từng hỏi ta về Long Đảo."
Khi đó hắn còn lấy làm lạ, không hiểu vì sao Hạo Thiên Ma Tôn lại hỏi han về Long Đảo, giờ mới rõ, hóa ra là từng kết thù với Long Đảo.
Không lẽ trước đó, Hạo Thiên Ma Tôn từng vụng trộm ăn thịt rồng từ Long Đảo?
Bên ngoài ma cung, vô số ma tu hoặc ma vật đều yên lặng nhìn về phía ma cung, còn trong ma cung, bốn tu sĩ Độ Kiếp kỳ đến từ Long Đảo đã bị trận pháp khống chế.
Sau khi cảm nhận được khí tức của một con ấu long đang trưởng thành, bọn họ liền ngày đêm gấp rút chạy từ Long Đảo tới Ma Uyên.
Đến nơi thì phát hiện con ấu long kia đã bắt đầu quá trình trưởng thành.
Quá trình này kéo dài khoảng bảy tám ngày, là giai đoạn yếu ớt nhất của Long tộc, dễ bị tấn công nhất.
Bọn họ tin tưởng vào thực lực của mình, cho rằng dù ấu long đã trưởng thành thì cũng có thể bắt được nó, sau đó móc lấy long đan.
Tuy vậy, điều bọn họ sợ chính là có người đã nhanh chân đến trước, thừa lúc ấu long còn yếu để nuốt mất nó.
Khi tới Ma Uyên và phát hiện ấu long bị nhốt trong ma cung, bọn họ lập tức lo lắng.
Ấu long kia luôn bất an, có thể chính là vì bị Ma Tôn bắt nhốt?
Một Ma Tôn vô cớ lại bắt một con ấu long về ma cung, còn vì lý do gì ngoài việc muốn ăn?
Còn chuyện vì sao chưa ăn, chắc hẳn là đang chờ nó trưởng thành.
Ấu long sau khi trưởng thành thì phẩm chất long gân, long da, long huyết, long thịt đều sẽ cao hơn nhiều lần so với khi còn là ấu long, giá trị tự nhiên cũng lớn hơn nhiều!
Bọn họ nhất định phải đoạt lại tiểu hắc long đó từ tay Ma Tôn!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng đám người Long Vương cũng không nắm chắc rằng có thể đánh thắng Hạo Thiên Ma Tôn.
Cho nên, ban đầu họ chỉ thử dò xét công kích trận pháp của ma cung, mong dẫn Hạo Thiên Ma Tôn ra ngoài để đàm phán - dùng bảo vật của Long Cung để đổi lấy tiểu hắc long kia.
Nào ngờ, vừa mới ra tay, Hạo Thiên Ma Tôn đã trực tiếp kéo bọn họ vào trong trận pháp của ma cung.
Tam trưởng lão Long tộc hơi lo lắng nói: "Giờ phải làm sao đây?"
Long Vương không trả lời, mà quay về phía trận pháp xung quanh cất tiếng:
"Hạo Thiên Ma Tôn, chúng ta không có ác ý, chỉ là cảm nhận được trong ma cung có một tộc nhân của ta đang trưởng thành. Chúng ta nguyện ý dâng lên bảo vật quý giá để đổi lấy tộc nhân của ta. Ngài có điều kiện gì, cứ việc mở miệng!"
Đại trưởng lão Long tộc cũng lập tức nói theo:
"Hạo Thiên Ma Tôn, tộc ta luôn coi trọng ấu long, chắc ngài cũng từng nghe nói. Chỉ cần ngài đồng ý giao trả ấu long cho chúng ta, điều kiện gì cũng có thể bàn!"
Bọn họ thật sự không muốn xung đột trực tiếp với Hạo Thiên Ma Tôn, chỉ muốn lấy lại tiểu hắc long kia.
Thế nhưng, mặc kệ bọn họ gọi thế nào, Hạo Thiên Ma Tôn - người vừa dùng thần thức khống chế họ kéo vào trận pháp - cũng không hề đáp lại.
Bốn vị trưởng lão Độ Kiếp kỳ của Long tộc đều bắt đầu sốt ruột.
Cố Quân Thiên đương nhiên không định đáp lại bọn họ. Hắn dù thế nào cũng không giao Chu Thanh Hạo ra, vậy thì trả lời bọn họ làm gì?
Thời gian đó thà đem đi làm chuyện khác còn hơn.
Sau khi dùng thần thức thu nhận từng món pháp bảo tấn công kia làm vật nhận chủ, rồi đưa vào trận pháp, Cố Quân Thiên mới thở phào một hơi, đi xuống mật thất bên dưới.
Vừa bước vào mật thất, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Thần thức của hắn tuy rất mạnh, có thể áp chế những cường giả Long tộc kia.
Trong tu chân giới, thần thức có thể sử dụng như một loại vũ khí.
Về lý mà nói, hắn hoàn toàn có thể dùng thần thức g**t ch*t cường giả Long tộc.
Nhưng vấn đề là thân thể hắn quá yếu.
Nguyên Anh kỳ và Độ Kiếp kỳ cách nhau đến mấy đại cảnh giới, tu vi của hắn chỉ là Nguyên Anh kỳ, căn bản không thể chịu nổi lực thần thức cấp Độ Kiếp.
Nếu hắn thật sự dùng thần thức để liều mạng với đám Độ Kiếp kỳ Long tộc kia, thì chưa kịp khiến đối phương tổn thương gì, chính hắn đã bị nổ xác mà chết rồi!
Hắn không muốn chết.
Cố Quân Thiên lau vết máu nơi khóe miệng, thi triển pháp thuật tẩy sạch cho bản thân, rồi lấy ra đan dược nuốt xuống.
Vừa rồi hắn dùng thần thức ngụy trang Chu Thanh Hạo để kéo cường giả Long tộc vào trận pháp, lại còn nhận chủ hàng loạt pháp bảo tấn công, khiến thân thể hắn đến giờ đã chịu không nổi, cần phải tĩnh dưỡng.
Trận pháp bên ngoài ma cung hẳn có thể giữ chân được bọn họ vài ngày, hắn có thể nhân cơ hội đó để dưỡng thương.
Thật ra lý do hắn không đáp lời Long Vương ban nãy, không chỉ vì cảm thấy không cần thiết, mà còn vì tình trạng thân thể lúc đó quá kém, không thể lên tiếng nổi.
Uống đan dược xong, Cố Quân Thiên mở cửa phòng nơi Chu Thanh Hạo đang nằm.
Tiểu hắc long của hắn vẫn đang nằm đó, run rẩy không thôi, lớp da cũ trên đầu đã nứt ra, đầu rồng đang vươn ra từ bên trong.
Trước đây, Chu Thanh Hạo thật ra vẫn chưa hiện ra hình rồng, trên đầu chỉ có hai chỗ nhô nhỏ chứ chưa có long giác, nhưng hiện tại, hắn đã mọc long giác.
Chỉ là đôi long giác đó còn mềm, rũ xuống hai bên đầu!
Nhìn thấy long giác kia, Cố Quân Thiên không nhịn được mà tay ngứa, liền bước lại gần.
Ngay lúc này, Chu Thanh Hạo lại lần nữa tỉnh lại.
Hắn đang trong quá trình lột xác, thân thể mới yếu ớt đang phá vỡ lớp da cũ để thoát ra ngoài.
Lúc này hắn vô cùng yếu đuối, đến mức ngay cả Cố Quân Thiên - người chỉ mới Nguyên Anh kỳ - hắn cũng đánh không lại.
Cố Quân Thiên chắc chắn cũng biết điều đó.
Chỉ cần dùng pháp bảo tấn công là có thể dễ dàng gây thương tổn cho hắn, rồi sau đó moi lấy nội đan.
Dù đã tỉnh lại, nhưng Chu Thanh Hạo không mở mắt, vẫn giả bộ hôn mê, chờ xem Cố Quân Thiên sẽ làm gì.
Rồi hắn cảm nhận được Cố Quân Thiên đã đến gần đầu mình, đưa tay chạm vào cặp long giác mới mọc của hắn.
Trên đầu long tộc, long giác là nơi ẩn chứa nguồn năng lượng cực lớn.
Một con rồng nếu bị cưa mất long giác, thực lực của nó sẽ suy yếu nghiêm trọng.
Chỉ là long giác vô cùng cứng rắn, lại cùng phần xương đầu sinh trưởng liền một thể, cho nên muốn gây tổn thương lên long giác của Long tộc là chuyện cực kỳ khó khăn.
Nhưng vào lúc này, long giác của hắn mới vừa mọc ra, vẫn còn vô cùng mềm mại.
Dù Cố Quân Thiên chỉ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng hoàn toàn có thể dễ dàng chặt đứt long giác của hắn.
Chu Thanh Hạo nghĩ đến đây, trong lòng trào dâng một nỗi bi ai khôn cùng.
Cố Quân Thiên... có phải là muốn xuống tay với long giác của hắn?
Mà sự thật là... Cố Quân Thiên quả thật đã xuống tay với long giác của Chu Thanh Hạo.
Long giác của Long tộc chỉ có người thân cận nhất mới được phép chạm vào.
Nếu người khác tùy tiện đụng vào, Long tộc sẽ nổi giận điên cuồng, dùng chính đôi giác đó đâm chết kẻ mạo phạm.
Nhưng Cố Quân Thiên - tuyệt đối là người thân cận nhất của Chu Thanh Hạo.
Cho nên hắn không chút áp lực tâm lý nào, cứ thế mà đưa tay sờ long giác mới mọc kia.
Cặp long giác non mềm ấy mọc ra kèm theo lớp lông tơ nhè nhẹ, sờ vào thì mềm mại mà lông xù xù, xúc cảm đặc biệt dễ chịu, khiến Cố Quân Thiên nhịn không được cứ sờ tới sờ lui, sau đó còn cúi đầu hôn mấy cái.
Chu Thanh Hạo vừa mới trưởng thành, cặp long giác này thật sự quá đáng yêu!
Thân mật xong, Cố Quân Thiên vẫn chưa chịu buông tha, lại ôm lấy phần đầu của Chu Thanh Hạo - vừa mới chui ra khỏi lớp da cũ - rồi hôn thêm mấy cái nữa.
Chu Thanh Hạo sau khi lột da thì vẫn mang màu đen, nhưng lúc này, lớp vảy của hắn lại rất mềm mại, chạm vào cảm giác đặc biệt tốt.
Cố Quân Thiên hôn mãi không chán, một lúc sau mới thôi, vừa ngẩng đầu lên thì đã chạm phải ánh mắt mở to trừng trừng của Chu Thanh Hạo.
Hắn... hắn đã nhân lúc tiểu hắc long còn hôn mê, vụng trộm thân mật với thân rồng của người ta rồi!