“Linh địa khó tìm, hiện tại có tung tích chỉ có ở chỗ Giang Nam thế gia, Hồ gia, hoàng thất Đại Sở……”
Giang Nam thế gia có dân cư đông đảo, cho dù có được một mảnh nhỏ linh địa, cũng sẽ không cho phép người khác họ được vào.
Hồ gia thuộc về gia tộc tu tiên mới nổi, có thể coi như là một trong số những sự lựa chọn, năm đó Chu Dịch đã từng tìm hiểu về nguồn gốc của Hồ đạo nhân, hắn nói chuyện có giọng của vùng Tây Bắc Đại Càn.
Dựa theo manh mối này, rà soát mấy nhà có họ Hồ ở Tây Bắc, nhiều nhất thì hơn mười năm là có thể truy tra được hậu nhân của Hồ gia, như vậy thì có thể tìm được linh địa tu hành mà Hồ gia chiếm cứ.
“Cái này đáng tin hơn của Giang Nam thế gia, Hồ gia chẳng qua cũng chỉ có căn cơ vài thập niên, cơ bản không hề có sức uy hiếp đối với ta.”
Chu Dịch suy nghĩ đến lựa chọn cuối cùng, hoàng tộc Đại Sở vẫn luôn chiêu mộ tán tu bên ngoài, cho phép tu hành trong linh địa của hoàng tộc, mỗi năm còn được cung cấp linh thạch.
Đương nhiên không phải chỉ lấy tiền mà không làm gì, Sở quốc truyền thừa cho đến nay cũng đã có sáu bảy trăm năm, trải qua mấy lần nguy cơ mất nước, sở dĩ có thể vượt qua được, đều nhờ vào Tiên Bổng Ti âm thầm ra tay.
Các triều đại hoàng tộc Đại Sở đều có hối đoái đệ tử ký danh, cho nên Tiên Bổng Ti bí ẩn không khoa trương, Đan Đỉnh Tông mắt nhắm mắt mở.
“Mấy năm trước còn đỡ, hiện giờ hoàng tộc Đại Sở đã có Trúc Cơ chân nhân, hành động có chút ngang ngược kiêu ngạo, cũng có nguy hiểm!”
Mắt Chu Dịch bỗng nhiên sáng lên: “Đại Sở hoàng thất có thể tìm được linh địa,thì đương nhiên Đại Càn cũng có thể, trừ phi trong nước không có linh địa! Ngay cả là như vậy, bôn ba khắp nơi tìm kiếm, thì linh địa của Hồ gia cũng không thể nào giấu diếm được.”
“Mượn sức mạnh của triều đình, thì mới đúng là vừa nhanh vừa ổn định!”
Chu Dịch suy nghĩ đến đây, bỗng nhiên có chút hoài niệm về Đại Càn, cho dù không tìm thấy linh địa, trở về thăm một chút cũng được.
“Thuận tiện thắp hương, thăm mộ của mấy người bạn cũ!”
……
Càn kinh.
Trăm năm trước nó có tên là Thần kinh, sau khi Đại Càn khai quốc thì đã sửa lại tên.
Hơn mười dặm về phía thành Đông, có một thôn trang họ Bạch chiếm cứ hơn trăm mẫu đất, là nơi đặt mồ mã tổ tiên của Bạch gia Càn kinh.
Nửa đêm.
Bạch lão đầu phụ trách trông coi mộ phần tổ tiên Bạch gia, xách theo đèn lồng tuần tra một chuyến, đang chuẩn bị về phòng ngủ, bỗng nhiên nhìn thấy một nấm mồ cách đó không xa, một bóng đen mờ mờ ảo ảo chui lên từ dưới đất.
Quỷ a!
Bạch lão đầu ném đèn lồng, nhấc chân chạy mất.
Trước mộ của lão Bạch.
Chu Dịch lấy ra một vò Lê Hoa Bạch trăm năm tuổi, rót cho hắn một chén, ngồi xổm trước mộ tự rót tự uống.
Trải qua trăm năm mưa gió, mô bia trống không đã xanh tốt một mảng, đầy hơi thở cổ xưa.
“Lão Bạch, chớp mắt mà ngươi đã mất được một trăm năm mươi sáu mươi năm rồi. Nếu thế gian có luân hồi, thì chắc là cũng đã chuyển thế rồi, cũng không biết là nam hay là nữ?”
“Mấy năm nay ta lang bạt trong Tu Tiên giới, ước chừng cũng đã hơn một trăm năm, chẳng làm nên được tên tuổi gì!”
“Sự phân chia giai cấp ở Tu Tiên giới còn bền chặt hơn là cả phàm tục, những kẻ cầm đầu kia có rất nhiều thủ đoạn biện pháp, khiến cho tán tu mệt bở hơi tai…… Ồ, ngươi cũng không biết cái gì gọi là giai cấp nhỉ.”
“Thôi vậy! Đổi đề tài vui vẻ hơn nào, nữ tu ở Tu Tiên giới hơn xa nữ tử ở phàm tục.”
“Mùi vị kia, chập chập, lúc này ta đã thắng ngươi một ván……”
Chu Dịch lải nhải, nói từ Đông sang Tây, từ Nam đến Bắc, khi thì hoài niệm quá khứ hai người ngắm trăng uống rượu, khi thì nói đến những chuyện thú vị ở Tu Tiên giới.
Uống hết một vò rượu ,
Trăng đã lặn về núi Tây.
“Lão Bạch, ta lại phải đi rồi!”
“Lần sau trở về, hy vọng phần mộ của ngươi còn ở đây, còn có thể nói chuyện với ngươi.”
Chu Dịch đứng dậy, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần vui sướng, những buồn bực tích tụ mấy năm nay đã tan biến.
“Có đôi khi ta còn rất hâm mộ ngươi, nằm ở bên trong nhẹ nhàng tự tại, vô ưu vô lự.”
……
Hoàng thành.
Cổng chính có tên là Định Càn, bên cạnh có dán bảng vàng.
Người yết bảng là Thánh Hoàng khai quốc của Đại Càn, trên bảng không hề có một chữ nào, trải qua mấy chục năm gió táp mưa sa vẫn không thấy bị hư hao.
Dân gian đồn đãi, ai có thể xem hiểu được nội dung trên bảng vàng, là có thể trở thành người phục vụ cho quốc triều.
Chu Dịch nhìn bảng vàng ở phía xa, hai mắt lập loè linh quang: “Vậy mà dùng cách này để chiêu mộ tán tu, hứa trao linh thạch, linh địa, xem ra Lý gia cũng phát triển theo hướng của hoàng tộc Đại Sở.”
Thời thế đổi thay.
Rời khỏi Đại Càn đã được tám mươi năm, trong khoảng thời gian này đã xảy ra những biến hóa gì, Chu Dịch cũng không biết.
“Tạm thời quan sát một thời gian vậy.”
Chu Dịch trầm ngâm một lát, quyết định về nhà xem thử trước.
……
Ngõ Ninh Đức.
Trăm năm qua đi, cảnh còn người mất.
Chu Dịch đi vào đình viện nhà mình, giấy niêm phong dán trên cửa đã rớt xuống một nửa.
Đẩy cửa đi vào, trên mặt đất rơi xuống một lớp tro bụi thật dày, có mấy dấu bước chân, không biết là trộm cướp hay là ai khác.
Dùng pháp lực để thổi quét, trong giây lát đã được lau dọn sạch sẽ.
“Cây táo và giàn nho, vậy mà chúng nó vẫn còn sống?”
Chu Dịch làm như gặp được bạn cũ, tâm sự một lúc với hai cái cây, dưới tàng cây có chôn mấy viên linh thạch.
Linh khí ở phàm tục rất loãng, cây cối không thể nào thành tinh, chẳng qua là linh thạch phân tán linh khí có công hiệu tẩy tinh phạt tủy, có thể khiến cho hai cây cổ thụ trăm năm nẩy mầm non.
Nhà chính.
Trên bàn có để một khối mộc bài, nhìn hình dạng có chút quen mắt.
“Đây là khối mộc bài truyền tin năm xưa sao?”
Chu Dịch cầm lấy mộc bài, pháp lực thăm dò vào bên trong, bên trong có một miếng ngọc bội.
Trong chốn giang hồ sử dụng truyền âm bí pháp để lưu trữ tin tức, nhiều nhất chỉ có thể lưu trữ trong ba năm đến mười năm, mà ngọc bội có thể bảo tồn mấy trăm năm.
Sau một lát.
Chu Dịch đưa khối ngọc bội vào trong túi trữ vật, bên trong có ghi lại di ngôn của hai người Lý, Trần.