Sau khi Lý Hồng nhường ngôi, cùng Trần Cẩn Du dốc lòng tu hành, trong lúc đó chưa bao giờ ngừng việc tìm kiếm tung tích của Chu Dịch. Trước khi lâm chung, vẫn cứ nhớ mãi không quên, sai người lưu lại ngọc bội ở đình viện.
Nếu như hậu nhân của Chu gia đến lấy ngọc bội, chỉ cần hoàng tộc Lý thị còn tồn tại, thì sẽ báo đáp phần ân tình này.
“Hậu nhân của Chu gia…… Ừ? Cũng không phải là không thể!”
Trong lòng Chu Dịch đã có kế hoạch.
……
Đảo mắt mấy tháng qua đi.
Chu Dịch vẫn luôn ở ngoài hoàng cung quan sát, cuối cùng cũng chờ đến lúc có tu sĩ xuất hiện.
Hơi bộc lộ khí tức, hỏi cái gì đối phương sẽ trả lời cái đó.
Năm đó Lý Hồng, Trần Cẩn Du trở thành đệ tử ký danh của Đan Đỉnh Tông, du lịch tu hành khắp nơi, kết bạn với sư huynh đồng môn người Sở quốc, thì học theo cách thức của hoàng tộc Đại Sở, thành lập Tiên Bổng Ti mời chào tán tu.
Còn về phần lai lịch của linh địa, người này cũng không biết rõ lắm, nghe đồn là có liên quan đến tiền triều.
Hiện tại trong linh địa mà hoàng tộc Đại Càn chiếm giữ, người có tu vi cao nhất chính là một vị lão vương gia họ Lý, nghe nói đã đạt đến tầng sáu Luyện Khí, bất kỳ lúc nào cũng có thể đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ.
“Như thế rất tốt!”
Chu Dịch lại đợi thêm mấy tháng, bắt được một tu sĩ khác, theo như lời của hắn thì cũng không khác biệt mấy.
Vài ngày sau.
Một người thanh niên có tên là Chu Sâm, đi đến trước cổng hoàng cung, gõ vang trống Đăng Văn, muốn gặp đương kim bệ hạ.
Năm Thừa Lộ thứ hai mươi ba.
Tới gần cuối năm.
Trong triều không có việc gì, có việc thì đẩy sang năm sau.
Các loại quan lại hoặc chán đến chết, hoặc vội vàng hiếu kính quan trên, trống Đăng Văn vừa vang lên, kinh động hơn phân nửa cái Càn kinh.
Trong cung không có chuyện gì mới mẻ, tin tức nhanh chóng lan truyền ra.
Năm đó Chu tiên sinh cứu tánh mạng của Thánh Hoàng, truyền thụ công pháp, bây giờ có người cầm tín vật, đến cậy nhờ hoàng tộc Lý thị.
Trong lịch sử của Thánh Hoàng, những gia tộc có lịch sử lâu đời đều biết rõ, đặc biệt là sau khi Thánh Hoàng chết, được rất nhiều nhà sử học trong triều nghiên cứu tìm hiểu rõ ràng.
Trong đó có một nghi án, cho đến khi Thánh Hoàng lâm chung mới được vạch trần bí ẩn. Đó chính là năm đó toàn gia Lý tộc bị lưu đày, làm cách nào mà có thể bảo toàn mạng sống dưới sự vây giết của sơn phỉ, làm cách nào mà có thể dùng tên giả là Chu Hồng sinh sống ở Thành Hoang.
Sử học gia điều tra quan lại ở Thành Hoang, hình như đúng là có một thanh niên mang họ Chu, cứu Thánh Hoàng rồi lại truyền thụ công pháp.
Trước khi Lý Hồng lâm chung, mới vạch trần được sự thật này.
Một trăm năm qua đi, hậu nhân của Chu gia tìm đến đây, bách quan khoanh tay hóng chuyện.
Việc này ngoài trừ nội vụ hoàng gia, thì không ai nhúng tay vào được, bất kể là coi người ta như là một kẻ lừa đảo đuổi khỏi đây, hay là ban cho một tước vị thanh nhàn tôn quý, cũng không gây ảnh hưởng quá lớn đến triều đình.
Lúc này.
Càn Dương cung.
Thừa Lộ đế mời tộc lão Tông Nhân Phủ, cùng nhau thương nghị việc này.
“Trẫm tạm thời đã mời người kia vào Trường Hòa điện tắm gội thay quần áo, vội vã mời chư vị thúc bá đến đây, là bởi vì việc này không thể kéo dài. Trong ngoài triều đình đều đang nhìn vào, một khi xử lý không tốt, thì sẽ trở thành vết nhơ của Thánh Hoàng!”
Tộc lão Tông Nhân Phủ đứng hai bên trái phải, nghe vậy tán đồng gật đầu, thấp giọng thương nghị.
Một vị lão vương thúc hỏi: “Bệ hạ, có xác định người kia là thật hay là giả?”
Thừa Lộ đế lắc đầu nói: “Chưa xác định, đã phân phó Ngự Thiện Phòng bãi yến, để bày tỏ thành ý của hoàng tộc, trẫm sẽ tự mình hỏi thăm việc này.”
“Đại ân như vậy, ban cho vương tước cũng có thể, thể hiện phẩm hạnh của hoàng tộc!”
“Nhưng phải nhờ Tiên Bổng Ti tiên sư âm thầm điều tra, thật giả rõ ràng!”
Tộc lão nghị luận sôi nổi, về cơ bản thì ủng hộ việc báo ân.
Việc này là một hành động tử tế mà không tốn kém gì, cách cả ba năm đời mà vẫn báo đáp ân tình, nếu như công bố ra bên ngoài có thể đánh bóng làm rạng rỡ tên tuổi của hoàng tộc Lý thị. Còn về phần không thừa nhận hoặc là đuổi người đó đi, đó chính là chuyện đánh vào mặt mũi của mình, Càn kinh nhà cao cửa rộng chỗ nào mà không có bà con nghèo khó, đã đến nhà thì phải chiêu đãi cho tốt.
Một vị vương thúc khác nhíu mày, thở dài nói: “Chỉ sợ người ta chướng mắt vinh hoa phú quý.”
Thừa Lộ đế hỏi: “Trung Vương thúc biết được chuyện gì rồi sao?”
“Bẩm bệ hạ, lão hủ quản lý điển tịch tông thất , cũng có hiểu biết về vị Chu tiên sinh kia. Theo như hồ sơ ghi lại, Chu tiên sinh âm thầm chấp chưởng Cẩm Y Vệ, không ham quyền thế vinh hoa, một lòng tầm tiên vấn đạo.”
Trung Vương thúc nói: “Với võ đạo tiên pháp truyền thừa của Chu tiên sinh, hậu nhân sẽ không thiếu phú quý, thứ duy nhất có thể coi trong ở hoàng tộc, chắc cũng chỉ có mảnh đất ở phía Đông kia.”
Thừa Lộ đế gật đầu nói: “Trung Vương thúc nói có lý.”
Vẻ mặt của Trung Vương thúc rất là ảm đạm, hiện giờ hoàng tộc Đại Càn đều biết phương pháp tu tiên, nhưng linh căn lại khiến cho người ta tuyệt vọng.
“Bệ hạ, ban linh địa, linh thạch cũng không sao. Với ân tình và nguồn gốc của Chu gia, tương lai tu hành thành công, có thể đáng tin cậy hơn nhiều so với những tán tu kia, nhưng mà hắn có linh căn không?”
“Chắc là không có.”
Thừa Lộ đế nói: “Năm đó Thánh Hoàng có thể bái nhập tiên tông, là do được Chu tiên sinh chỉ điểm, nếu có linh căn, trực tiếp đến Tiểu Đan Sơn.”
Những tông lão khác nghe quân thần thúc cháu đối thoại, nhanh chóng hiểu rõ điều then chốt của vấn đề.
Có truyền thừa, không có linh căn, thứ mà hoàng tộc Đại Càn có thể trợ giúp chính là linh địa, linh thạch, lập tức có người nghi vấn: “Này…… Có phải có chút lãng phí không?”
Linh căn là thứ vô cùng hiếm có, chẳng qua là ông trời cũng không có hoàn toàn chặt đứt mọi con đường. Chỉ là võ đạo tiên thiên rất hiếm có, còn hiếm có hơn nhiều so với linh căn, ví dụ như người phàm ở vực Chính Dương, ngẫu nhiên mới có người có thể trở thành tu sĩ.
Hoàng tộc Đại Càn có thể duy trì tu sĩ liên tục không dứt, chính là vì có phương pháp tương tự như Giang Nam thế gia, chính là cưới nhiều sinh nhiều.