Cho dù có một hai đời không có linh căn, còn có thể dựa vào Thôn Thiên Ma Công, không ít tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ tọa trấn.
“Mấy năm nay số lượng tu sĩ mà Tiên Bổng Ti chiêu mộ được rất ít và bất tài, phàm là tán tu có tài cán, tình nguyện sống khổ sở ở Tiểu Đan Sơn”
Thừa Lộ đế trầm ngâm hồi lâu, nói: “Nguyên nhân trong chuyện này đều không phải là do truyền thừa, mà là nằm ở một chữ tín!”
“Thật sự là như thế.”
Tiên Bổng Ti có thể làm cho Đại Càn truyền thừa kéo dài, căn bàn là do hậu nhân tộc lão phú quý không dứt, cho nên rất quan tâm đến hướng phát triển này.
“Đại Càn muốn trở thành một nước như Đại Sở, ít nhất phải duy trì được vinh quang ba bốn trăm năm, những tán tu có thủ đoạn mới có thể đến cậy nhờ, an ổn hưởng thụ vinh hoa thế tục.”
Thừa Lộ đế nói: “Chuyện trước mắt chinh là một cơ hội, không tiếc tài nguyên bồi dưỡng hậu nhân của Chu gia, có thể nói là đáng tin!”
“Bệ hạ anh minh!”
“Chu tiên sinh vẫn là tiếc nuối của Thánh Hoàng, rốt cuộc có thể được như ý rồi.”
“Bệ hạ suy nghĩ chu đáo, sau này việc chiêu mộ tán tu sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hậu nhân của ân công cả trăm năm trước, hoàng tộc cũng có thể đối xử tử tế, huống chi là những người khác.”
Tộc lão liên tục khen ngợi, Thừa Lộ đế đương nhiên là đã có kế hoạch, gọi Tông Nhân Phủ tới thương nghị là cho họ thể diện, thức thời biết điều.
……
Thừa Thiên điện.
Các loại món ăn trân quý mỹ vị, không cần phải nói nhiều.
Chu Dịch đi theo nội thị đợi ở ngoài cửa hồi lâu, cuối cùng cũng chờ được bệ hạ tuyên gặp.
Thừa Lộ đế thoạt nhìn chỉ mới ba bốn mươi tuổi, thân hình cường tráng, nhìn thấy Chu Dịch bước vào cửa, mặt cười nói miễn lễ.
“Hai tộc Chu, Lý là thế giao, trẫm lớn hơn ngươi vài tuổi, sau này xưng hô ngươi như là con cháu vậy.”
“Đa tạ bệ hạ.”
Chu Dịch biến đổi thành một thanh niên có vẻ mặt hàm hậu, cho dù có thay đổi quần áo, cũng khó che đậy được dáng vẻ quê mùa.
Thừa Lộ đế đi thẳng vào vấn đề nói: “Hiền chất tự xưng là con cháu của Chu tiên sinh, vậy ngoài mộc bài ra, còn có những bằng chứng nào khác không?”
“Cái khác……”
Chu Dịch đang muốn nói chuyện, cảm ứng được pháp lực ẩn hiện dao động, lập tức làm ra vẻ hai mắt mơ màng, nói chuyện như người mê sảng: “Sinh thời, ông cố của ta thường mắng cẩu hoàng đế, chuyện này có được tính không?”
“Cẩu hoàng đế?”
Trên mặt Thừa Lộ đế hiện lên vẻ xấu hổ, chợt nhớ tới ghi chép của Thánh Hoàng, lại hỏi: “Nếu như Lý gia không thừa nhận ngươi, ngươi có dự định gì không?”
Chu Dịch nói: “Về nhà trồng trọt.”
Thừa Lộ đế liếc mắt nhìn phía sau, tán tu nấp phía sau bình phong, truyền âm là đã thi triển mê hồn thuật.
“Hiền chất, còn có những tài nghệ khác không?”
Chu Dịch thành thật trả lời: “Ta chỉ biết làm ruộng, ủ rượu.”
Thừa Lộ đế tiếp tục dò hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám tuổi.”
Tuổi tác của Chu Dịch vừa đủ hai trăm bốn mươi tuổi, nói ra thật thì có chút mất mặt, bằng một nửa tuổi thọ của Kim Đan chân quân rồi, mà bản thân hắn còn chưa đạt đến tu vi Trúc Cơ.
Thừa Lộ đế lại hỏi thêm mấy câu hỏi, ví dụ như là có linh căn hay không, tư chất võ đạo vv, ra hiệu để thu hồi mê hồn thuật.
Chu Dịch hoảng hốt tỉnh táo lại, hàm hậu nói: “Có phải ta đã nói sai gì rồi sao, hoàng gia có quen ông cố của ta không?”
“Chuyện nuối tiếc lớn nhất của cả đời Thánh Hoàng đó là không thể báo đáp ân tình của Chu tiên sinh, hiện giờ hiền chất đã đến, cũng để cho trẫm hoàn thành di nguyện của tổ tiên. Có yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, trẫm không từ chối bất cứ chuyện gì!”
Thừa Lộ đế vẫn xưng hô là hiền chất, vẫn giữ nụ cười ôn hòa, nhưng giọng nói thì lại trình trọng, xa cách hơn rất nhiều.
Không có linh căn, tư chất võ đạo thấp kém, cho dù hoàng tộc có cố gắng bồi dưỡng, tương lai cũng khó thành tiên thiên. Thừa Lộ đế vốn dĩ muốn kén phò mã, tài nguyên đầu tư vào cho hắn cũng không chảy ra bên ngoài, bây giờ đã mất đi suy nghĩ này.
“Bệ hạ, điều nuối tiếc lớn nhất suốt cả đời của ông cố đó là truy tiên vấn đạo.”
Chu Dịch nói: “Nghe đồn hoàng gia có linh địa, hy vọng có thể mượn dùng để tu hành, nếu như có thêm linh thạch phù trợ, thì quá tốt.”
“Trẫm chuẩn.”
Thừa Lộ đế thất vọng rồi lại thêm thất vọng, nếu như đã hứa hẹn, thì sẽ không keo kiệt linh thạch.
“Đợi một thời gian nữa, hiền chất cứ vào linh địa của hoàng tộc tu hành, mỗi năm sẽ có một trăm linh thạch dùng để mua sắm đan dược.”
Sau mấy ngày.
Chu Dịch đi dạo quanh Càn kinh, nhìn ngắm khói lửa nhân gian.
Đại khái là bị ảnh hưởng bởi tình cảm, các loại điểm tâm đồ ăn thua xa năm đó, mùi vị duy nhất bất biến chính là Xuân Phong Lâu.
“Trăm năm qua không biết bao nhiêu Vương Công cũng chẳng còn, chỉ có nó là vẫn sừng sững không sụp đỗ, thật sự là ăn sâu bén rễ!”
Vừa lúc đụng phải dịp cuối năm đang bầu chọn hoa khôi, Chu Dịch lưu luyến quên cả lối về.
Thám tử âm thầm theo dõi báo tin về, thế gia đại tộc trong kinh rất hứng thú với Chu Dịch, chẳng qua là cũng chỉ là một kẻ con ông cháu cha ăn chơi, tương lai khó thành tài.
Nghe đồn vị Chu tiên sinh kia chính là khách quen ở Xuân Phong Lâu, cho nên chắc chắn là con cháu của hắn không sai.
Trong đó có người thuộc Ngụy Quốc Công gia là ghi chép kỹ càng tỉ mỉ nhất, lão quốc công hiện thời trầm mặc hồi lâu.
Thở dài một tiếng, không nhìn thấu suy nghĩ của Chu Dịch.
“Nhớ sai cao thủ trông chừng, đừng để cho người ta bắt nạt!”
Ngụy Quốc Công phủ là hào môn đứng đầu Đại Càn, cũng là gia tộc duy nhất Càn kinh có tiên đạo truyền thừa, chỉ cần hơi thả tin đồn ra, hoàn toàn dập tắt tâm tư của người nào đó rồi.
Tranh đấu trong bóng tối, vô thanh vô tức.
Chu Dịch không thèm quan tâm đến những chuyện trần thế kia, cố ý tỏ ra đủ phế vật, tránh cho có người kết giao bái phỏng, cũng để tránh được các loại phiền toái.
Trải qua năm đời hoàng đế, đã nhìn thấy nhiều chuyện dơ bẩn trong triều đình, Chu Dịch cũng chẳng hứng thú mà để ý tới.
Bước ra khỏi Xuân Phong Lâu, ngẩng đầu nhìn mặt trời, mơ hồ nhận ra hình như mình đã quên chuyện gì đó.
“Nhóc con Linh Sâm không bị mất, Trúc Cơ đan phương vẫn còn, Sơn Hà đỉnh, gương đồng, Ngọc Lộ quyết, Linh Bảo quyết…… Hình như cũng không sót thứ gì?”