Cẩn thận kiểm kê túi trữ vật, tất cả những pháp khí pháp quyết đều đầy đủ.
Cho đến khi nhìn thấy một chiếc xe bò đi trên đường, lão nông dắt theo con bò, kéo một xe củi đi bán.
“Bò của mình đâu!”
Chu Dịch lập tức bừng tỉnh, lập tức vận chuyển pháp lực cảm ứng huyết khế, xác định con bò vẫn còn sống, rồi sau đó cảm ứng hồn khế cũng không phát hiện sự khác thường.
“Còn sống thì tốt rồi, đợi đến khi đột phá Trúc Cơ rồi dắt nó về.”
Yêu tộc thường sống rất thọ, cho dù không thể sống lâu như loài rùa, một con bò có tu vi Luyện Khí kỳ cũng có thể sống đến hai ba trăm năm.
……
Năm Thừa Lộ thứ hai mươi tư.
Trung tuần của một tháng.
Thái giám nội thị đến Xuân Phong Lâu, thông báo cho Chu Dịch vào cung yết kiến.
“Cuối cùng cũng đã tới.”
Chu Dịch làm lơ ánh mắt khinh thường của nội thị, đi theo vào hoàng cung, bái kiến đế hậu Thừa Lộ, bước lên xe ngựa đi đến linh địa của hoàng tộc.
Người phụ trách dẫn đường chính là một lão giả mặc áo bào màu lam, đạo hào là Cô Vân, tu vi ước chừng là tầng ba Luyện Khí.
Có hơn mười hộ vệ kiêm xa phu đi theo, đều là cao thủ võ đạo hữu thành.
Một xe một người, trừ Chu Dịch ra, tất cả đều là con cháu của hoàng tộc.
Linh địa là hoàng tộc là căn cơ quan trọng, sau này bất kể là ai đăng cơ cầm quyền, cuối cùng đều phải kết giao với Tiên Bổng Ti, hoặc là ai có thể có được sự công nhân của họ, thì xác suất kế thừa ngôi vị hoàng đế sẽ tăng lên rất nhiều lần.
Bởi vì tính ngẫu nhiên của linh căn, vợ chồng Lý Hồng đặt ra quy định, con cháu hoàng tộc có linh căn sẽ được coi như dòng chính.
Hoàng tộc Đại Sở cũng làm theo cách này, vị Trúc Cơ chân nhân trấn quốc kia vốn dĩ cũng chỉ là con vợ lẽ dòng phụ của Sở gia mà thôi.
Sự xuất hiện của Tiên đạo, đương nhiên đã phá vỡ quy tắc phân chia đích thứ truyền thống.
Những con cháu hoàng tộc này tất nhiên là không có linh căn, nếu không đã sớm được đưa đến linh địa để tu hành.
Chuyến này là đi tu hành võ đạo, phối hợp đan dược tiến cảnh viễn thoát phàm tục, để có thể đột phá tiên thiên.
Ví dụ như Thừa Lộ đế nhìn thì như hơn ba mươi tuổi, thực tế đã hơn năm mươi tuổi, nguyên nhân là do võ đạo đại thành từ khi còn trẻ tuổi, sau khi đăng cơ lại thường xuyên dùng linh đan.
“Đại Càn lập quốc càng lâu, hoàng tộc Lý thị càng thêm vững chắc, cho dù liên tục xuất hiện vài tên bạo quân, bá tánh cũng khó mà lật đổ được……”
Chu Dịch nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, suy nghĩ cũng bay xa.
Chạng vạng.
Hộ vệ dựng trại đóng quân, nhóm lửa nấu bếp.
Con cháu hoàng tộc cũng cùng ăn cơm tập thể, không hề kiêu sang, cao ngạo, chung đụng hòa hợp, hòa mình cùng hộ vệ. Có lẽ là đã được người trong nhà dặn dò, cố ý chạy đến chào hỏi Chu Dịch, thái độ ôn hòa, như tắm mình trong gió xuân.
Chu Dịch cũng không ghét bỏ sự dối trá, dù sao thì cũng thoải mái hơn là ngạo mạn, cười nhạo.
Màn đêm buông xuống.
Chu Dịch ở trong xe ngựa đả tọa, ngẫu nhiên lại uống một ngụm Xích Diễm tửu, khôi phục pháp lực trong cơ thể.
Tàng mười ba Luyện Khí không thể nào thích ứng với phàm tục, chỉ chống đỡ dựa vào bản thân, gần một năm nay pháp lực đã phân tán không ít.
“Dựa theo tốc độ này, ước chừng bảy tám năm nữa sẽ rớt xuống tầng thứ mười hai, sau khi đột phá tu vi Trúc Cơ thì phải tìm một bí thuật khóa linh, có nguy hiểm thì có thể tránh ở phàm tục vài thập niên!”
“Đợi đến khi nguy hiểm biến mất, kẻ địch chết già, lại trở về tiếp tục tu hành!”
Chu Dịch đang suy tư, bỗng nhiên bên ngoài cửa xe vọng đến giọng nói.
“Sâm ca nhi, có đây không?”
“Không có!”
Chu Dịch nghe tiếng biết người đến, con trai thứ chín của Thừa Lộ đế, tên là Lý Tuân.
“Ha ha ha!”
Lý Tuân rất dễ bị chọc cười, nghe vậy phát ra tiếng cười liên tục, thò mặt từ cửa sổ xe vào bên trong: “Rõ ràng là có…… Quả nhiên là đang uống rượu, có thể cho tiểu đệ một ly được không.”
Chu Dịch nhíu mày: “Đường đường là hoàng tử, chỉ vì uống rượu mà cúi đầu xưng em?”
“Trên đời này duy nhất chỉ có người đẹp và rượu ngon là không thể cô phụ!”
Cánh tay Lý Tuân thò vào từ cửa sổ, vậy mà đã chuẩn bị xong đồ để đựng, bát to thô mà hộ vệ ăn dùng để ăn cơm, ít nhiều gì cũng có thể chứa được non nửa cân rượu.
Chu Dịch hơi nghiêng người, Xích Diễm tửu đã đổi thành Lê Hoa Bạch trăm năm tuổi, rót cho Lý Tuân một chén.
“Đa tạ Sâm ca nhi!”
Lý Tuân có lẽ sợ rượu bị đổ ra ngoài, có lẽ muốn uống chung với nhau, cứ như vậy mà bám vào cửa sổ xe ngựa, uống hết cả một vò với Chu Dịch.
Có đôi khi quan hệ giữa người và người rất kỳ diệu.
Chu Dịch nhìn thằng nhóc kia rất vừa con mắt, Lý Tuân muốn kiếm rượu uống, ngắn ngủn ba bốn ngày, quan hệ giữa hai người đã phát triển vượt bậc.
Mắt thấy đã sắp đến linh địa của hoàng tộc, cũng chẳng thèm giấu diếm bất kỳ chuyện gì nữa.
Lý Tuân kể rằng lai lịch của linh địa, cũng không phải có liên quan đến tiền triều như trong lời đồn, mà là sau khi Thánh Hoàng, Thánh Hậu phát hiện tung tích của nữ quỷ, một đường đuổi giết đến nơi nàng tu hành, vậy mà lại là linh địa thiên nhiên hiếm thấy.
“Nữ quỷ!”
Suy nghĩ Chu Dịch khẽ dao động, hỏi: “Vậy tại sao lại có lời đồn về tiền triều?”
Lý Tuân trả lời nói: “Linh địa đã có người thăm dò từ trước, phát hiện ra long bào, long ỷ, còn có những vật dụng của hoàng thất của tiền triều, nên mới có lời đồn này.”
“Cũng chưa chắc là lời đồn!”
Chu Dịch suy đoán, nữ quỷ kia rất có thể là Hoàng Ngọc nương.
“Việc quan trọng trước mắt là Trúc Cơ, rồi sau đó sẽ đi điều tra hoàng lăng ở Vạn Thọ sơn, cho dù bên trong cơ quan to lớn này, cũng khó có thể động được vào Trúc Cơ chân nhân!”
Bốn ngày sau.
Đoàn xe đi hơn ba trăm dặm về phía Đông Nam Càn kinh, cuối cùng cũng đã đến mục tiêu, một chỗ bên cạnh đầm nước lạnh.
Chu Dịch xuống xe, hai mắt lập loè ánh sáng, nhìn về địa thế chung quanh.
Diện tích mặt nước đầm nước lạnh ước khoảng bốn năm mẫu, được bao quanh bởi ba ngọn núi, không lọt gió, không lọt nước, dựa theo học thuyết phong thuỷ thì nó thuộc về âm sát hung địa. Hiện tại chung quanh ba ngọn núi kia đã xây dựng quân doanh, mấy vạn quân tinh nhuệ đóng quân, bảo vệ còn nghiêm mật hơn so hoàng lăng.