Chu Dịch nhìn xuống mặt đất, non xanh nước biếc, có không ít đạo quan, cung điện, thường xuyên có độn quang bay qua bay lại trong đó.
“Thỉnh giáo sư huynh, linh mạch dài đến ba ngàn dặm, chẳng lẽ là Thiên cấp?”
“Trên đời chỉ có một Thiên cấp linh mạch, đó chính là tổ mạch, linh mạch của tông môn chỉ đứng sau cái này. Sư đệ mau theo ta xuống dưới, tuy rằng tông môn chưa có quy định cụ thể về môn quy, nhưng cũng có người quan sát trên không trung.”
“Lỡ đâu khiến cho lão tổ của Thần Hỏa Phong chú ý, thần thức đảo qua nhớ rõ dáng vẻ, thuận miệng nói một câu thì ngày tháng sau này cũng không dễ chịu lắm đâu.”
Huyền Vân độn quang đáp xuống cách mặt đất ba bốn trượng, đi trước dẫn đường, ước chừng phi hành hơn trăm dặm, phía trước cách đó không xa xuất hiện một cung điện ba tầng.
Trên tấm bảng của cung điện có đề hai chữ ‘Thanh Minh’.
“Đệ tử đến đây đăng ký, gồm những vụ việc như nhận công việc, đổi công huân vv đều được xử lý ở đây, thường được gọi là Ngoại Vụ điện.”
Ở cửa Ngoại Vụ điện có không ít tu sĩ, tốp năm tốp ba xếp thành hàng, đang thấp giọng bàn tán, hoặc dùng pháp lực truyền âm.
Chu Dịch không dám vọng động dùng thần thức tra xét, chỉ dám phán đoán dựa vào khí tức, đại đa số đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ chân nhân chưa đến một hai phần.
Bước vào Ngoại Vụ điện, vậy mà lại có bố cục tương tự như văn phòng của phường thị, giống như cha truyền con nối.
Đệ tử chân truyền Huyền Vân rất có danh tiếng ở tông môn, đệ tử đang đứng sau quầy tiếp đón, sau khi nhìn thấy hắn thì vội vàng đứng dậy thi lễ.
“Tham kiến Huyền Vân sư thúc, không biết đến đây xử lý chuyện gì?”
Huyền Vân giới thiệu nói: “Đây là Chu Cương chân nhân, tán tu Trúc Cơ, muốn bái nhập tông môn.”
“Tham kiến Chu sư thúc.”
Đệ tử cung kính nói: “Trong tông môn, trưởng lão của các núi khi thu nhận đệ tử mà không cần kiểm tra thì gồm có hai nơi là Minh Chúc, Vân Long, không biết sư thúc dự tính bái nhập vào môn hạ của vị chân quân nào?”
Khi Chu Dịch đến đây thì đã biết được, hai ngọn núi bên cạnh ngọn Thần Hỏa Phong được Kim Đan chân quân chấp chưởng.
Ngoài những đệ tử có Thiên linh căn ra, thì sau khi đột phá Trúc Cơ thì có thể lựa chọn bái sư, căn cứ vào sở thích bất đồng của các chân quân, thì những điều kiện yêu cầu cũng không giống nhau.
Sau khi bái sư có thể được chân quân truyền thụ đạo pháp, nếu như may mắn, có tư chất tốt, hoặc là biết dỗ ngọt sư phó, không cần phải tiêu tốn công huân, cũng có thể có được công pháp linh vật quý giá.
Chu Dịch trầm ngâm một lát, lắc đầu nói.
“Việc này để sau hẵng nói, bần đạo tạm thời tự mình tu hành là được.”
Trong Đan Đỉnh Tông có không ít đệ tử tự mình tu hành, có đủ công huân thì có thể đổi được vị thứ chân truyền, những công pháp, thần thông học được không hề kém hơn so với việc bái sư, điều khác nhau giữa hai điều này chỉ là chân quân giảng pháp, chỗ dựa, độc môn bí truyền.
Chu Dịch còn chẳng thể tấn chức chân truyền, chỉ vì lo ngại việc lưu lại ngọc bội có thần hồn, mấy trăm mấy ngàn năm vẫn bất diệt.
Bái sư lại càng không thể, thường xuyên lắc lư qua lại dưới mắt của chân quân, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị lộ bí mật về tuổi tác.
Chỉ có hai mục đích để Chu Dịch bái sư Đan Đỉnh Tông.
Linh khí và truyền thừa.
Những thứ khác có thể tránh được thì tránh, ít khiến cho người ta chú ý đến, làm một kẻ vô hình trong tông môn.
Đệ tử tiếp đón cũng không cảm thấy kỳ lạ, hơn một nửa Trúc Cơ chân nhân trong tông môn, đều không bái sư chân quân.
Nguyên nhân của chuyện này thì rất nhiều, đại đa số là một lòng khổ tu, không muốn tham dự vào những thế lực phức tạp trong tông môn, cũng có tự tin là sau này có thể ngưng đan, cũng có người có bí mật không muốn người khác biết.
“Chu sư thúc, đây là hai lệnh bài thân phận, mời ngài in vào trong đó một tia pháp lực.”
Lệnh bài đệ tử của Đan Đỉnh Tông có ba màu, vàng bạc đồng tương ứng với chân truyền, chính thức, ký danh, trận pháp cấm chế bên trong cũng khác nhau, quyền hạn có được cũng không giống nhau.
Chu Dịch tiếp nhận lệnh bài, pháp lực độ vào bên trong, cảm nhận được cấm chế rắc rối phức tạp bên trong.
Pháp lực hợp nhất thành một thể cùng cấm chế, người ngoài nhặt được hoặc là cướp được lệnh bài, vì khí tức pháp lực không giống nhau, khó có thể mở được lối ra vào Đan Đỉnh Tông, cũng khó có thể sử dụng công huân bên trong lệnh bài —— Chu Cương, người Đàm Châu Khánh quốc.
Chu Dịch có được lệnh bài thân phận, cái còn lại do tông môn cất giữ, cùng Huyền Vân đi đến tầng hai nhận động phủ.
“Sư huynh, động phủ trong tông môn có cần linh thạch hay không?”
Quá khứ làm ruộng ở Tiểu Đan Sơn vẫn còn đang hiện ra rõ ràng trước mắt, đầu năm bận rộn đến cuối năm, kết quả tính toán thu hoạch thì như làm không công.
“Sư đệ cứ nói đùa, đó là để bán cho người ngoài, đệ tử trong tông môn thì sao phải thu linh thạch chứ.”
Huyền Vân chuyển giọng, nói: “Nhưng mà cứ mười năm cần phải hoàn thành một nhiệm vụ bên ngoài, cũng không phải là làm không công, dựa vào mức độ khó dễ mà khen thưởng công huân.”
“Bình thường là những nhiệm vụ gì?”
Trong lòng Chu Dịch đã có chút suy đoán, Vân Châu bị Đan Đỉnh Tông cai trị như một cái thùng sắt vững chắc, ngoài linh mạch ra thì chỉ có rải rác mấy Trúc Cơ, thứ đáng để gọi là nhiệm vụ bên ngoài thì rất có khả năng là liên quan đến Ma đạo.
“Phía Bắc của tông môn là Thiên Ma tông Ký Châu, phía Tây là Quỷ Vương tông Quỳnh Châu, phía Nam là Thập Vạn Đại Sơn, tính cả Yêu tộc ở Đông Hải, có thể nói là bốn chiến địa!”
Huyền Vân nghiêm nghị nói: “Tâm tư hủy diệt tông môn của tà ma ngoại đạo là bất tử, ta và những đệ tử tông môn, tất nhiên là phải trảm yêu trừ ma!”
“Đáng ra nên vậy.”
Chu Dịch rất nể mặt mà ủng hộ, thật ra thì đang tính toán, làm sao để bình an vượt qua được nhiệm vụ trừ ma.
Đấu pháp chém giết là không thể nào, nếu thật sự bị ép vào đường cùng trốn đến phàm tục phá bỏ công pháp tu hành lại từ đầu, đổi một loại công pháp khác tu hành đến Trúc Cơ kỳ, một lần nữa bái nhập Đan Đỉnh Tông. Đáng tiếc Hóa Hình quyết chỉ là thay đổi khí tức bên ngoài, bản chất pháp lực của Quy Nguyên Quyết không thay đổi, nếu không có thể bớt đi rất nhiều phiền toái.