Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 116 - Chương 116 - Môn Đồ Đan Đỉnh

Chương 116 - Môn đồ Đan Đỉnh
Chương 116 - Môn đồ Đan Đỉnh

“Ngưu nhi, đến địa vực của Yêu tộc nhớ phải cẩn thận đề phòng!”

“Chủ nhân ta đây tại sao có thể bình an mà đột phá tu vi Trúc Cơ, gần như không gặp nguy hiểm gì, thật ra rất đơn giản, chính là…… Chạy!”

“Chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, chạy là thượng sách, đợi sóng gió trôi qua lại trở về, hoặc là dứt khoát đổi nơi khác để tu hành. Tu Tiên giới mênh mông bao la, đừng mãi chôn chân ở một chỗ!”

Chu Dịch lấy ra một miếng ngọc bội, nói: “Ngưu nhi, ngọc bội này để lại cho ngươi, bên trong có đúc kết lĩnh ngộ Độn Pháp trong mấy năm nay.”

Mu mu mu!

Bò vàng nuốt ngọc bội vào trong bụng, kêu lên vài tiếng, biểu thị là nó đã nhớ rõ.

“Ngưu ngưu, tính tình của ngươi nhân hậu ôn hòa, rất khó sống sót ở Tu Tiên giới. Sau này đi ra ngoài, nhớ kỹ gặp phải yêu mà đấu không lại thì nhường nhịn, chờ đến khi thực lực hơn hẳn nó hoặc là khi nó gặp nạn, rồi đến bỏ đá xuống giếng, một chân dẫm chết nó……”

Chu Dịch ân cần dặn dò hồi lâu, sống chung với con bò mấy chục năm, sớm đã coi nó như là bạn bè.

Năm đó bò vàng xả thân báo ân cho lão nông, Chu Dịch vẫn còn nhớ rõ ràng, loài yêu biết báo ân, đáng tin cậy hơn nhiều so với con người có lòng lang dạ thú!

Ùm bò!

Bò vàng đi vòng quanh Chu Dịch vài vòng, hai móng trước hạ xuống, “bịch” một tiếng quỳ xuống, nước mắt chảy xuôi theo khóe mắt.

Chu Dịch xoa sừng bò, nói: “Chớ làm như vậy, sau này ta không bôn ba được nữa, sẽ đến nhờ cậy ngươi.”

Linh Sâm ngàn năm chui từ trong lòng ra tới, thở ngắn than dài, do dự một lát nhịn đau phun ra một ngụm tinh hoa.

Tròn vo óng ánh giống như giọt sương, vừa xuất hiện thì linh khí nồng đậm tản ra, cỏ cây chung quanh lớn lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Tinh hoa như giọt sương dừng lại trước trán của con bò vàng, bỗng nhiên thẩm thấu vào bên trong, hóa thành sinh cơ bừng bừng mạnh mẽ.

Chu Dịch liếc mắt nhìn Linh Sâm một cái: “Thằng nhãi nhà ngươi, còn giấu nghề đấy! Ngươi thể hiện sớm hơn thì cần gì phải cắt gọt ngươi thành quả bóng chứ hả?”

“Tiên trưởng, ta buồn ngủ quá a!”

Linh Sâm ngàn năm không biết phải biện minh cho mình ra sao, dứt khoát mắt nhắm lại, chui vào trong lồng ngực của Chu Dịch gả vờ ngủ.

Bầu không khí đang lên cao trào, Chu Dịch đang chuẩn bị nói vài câu cảm động, thì nghe được một tiếng gầm phát ra từ nơi xa.

“Tiểu tặc từ đâu đến, dám trộm bò của bổn chân nhân!”

Từ hơn hai mươi dặm xa, một luồng độn quang hùng hùng hổ hổ bay tới, khi đến gần thì có thể nhìn thấy đó là một lão đạo mặc áo tím.

Lão đạo đang muốn kích hoạt pháp khí, giáo huấn kẻ trộm bò, rồi khi nhìn thấy người đứng bên cạnh con bò vàng, là một người khổng lồ cao đến ba bốn trượng.

Trên đầu có sừng vàng, hai cánh tay to như xà nhà, chân như cột trụ, khí tức hung hãn ập vào trước mặt.

Độn quang hơi ngừng lại, rồi sau đó bay về phía trước với tốc độ nhanh hơn, trong miệng không ngừng kêu la.

“Tên trộm bò, nói ngươi đấy, còn dám chạy! Còn không dừng lại…… Bổn chân nhân sắp nổi điên rồi!”

Trên mặt đất.

Chu Dịch nhìn chân nhân trấn quốc Đại Sở, bay qua đỉnh đầu, giật mình một cái, cảm xúc bay đâu mất tiêu rồi.

“Ngưu nhi, tạm thời ly biệt.”

“Núi cao sông dài, sau này còn gặp lại!”

Dứt lời, khôi phục hình người, khống chế độn quang bay về hướng Tây Bắc.

Phía Bắc của Đại Sở là Đại Càn, Tây Bắc là Khánh quốc, tại một nơi tuyệt địa có ngàn dặm đầm lầy khí độc trong nước, là phường thị của Đan Đỉnh Tông.

Chu Dịch xuất thân từ Đại Càn, cho nên không tính toán nhờ Huyền Không tiến cử, mà lại có xích mích với Huyền Vũ, cho nên tìm một nơi xa lạ, không thể điều tra được xuất thân lai lịch ngược lại càng thêm an toàn.

……

Miền Đông Trung cách Vân Châu ba ngàn dặm.

Non xanh nước biếc, núi non trùng điệp, trong núi nhiều có kỳ trân dị thú.

Hôm nay.

Hai luồng độn quang bay đến từ phía Đông, xẹt qua vòm trời, đi vào bên trong dãy núi.

“Chu sư đệ, không xa phía trước chính là bản bộ tông môn.”

Huyền Vân là chấp sự của phường thị Đại Trạch, một năm trước một người tên là Chu Cương có tu vi Trúc Cơ, tới cửa muốn bái nhập Đan Đỉnh Tông, trời giáng một công huân cực lớn khiến cho tâm trạng của hắn vô cùng vui vẻ.

Hai mắt Chu Dịch lập loè, từ trên vòm trời nhìn xuống mấy chục dặm phía trước, chỉ là một ngọn núi thâm cốc bình thường, không hề có dấu vết trận pháp cấm chế.

“Huyền Vân sư huynh, bần đạo kiến thức nông cạn, phải chăng tông môn ẩn nấu ở trong động thiên phúc địa?”

Ba năm trước đây Chu Dịch đã chạy tới Khánh quốc, quanh quẩn bên ngoài phường thị Đại Trạch, sau khi thăm dò biết được tính tình của Huyền Vân ôn hòa, nổi danh là người hiền lành trong Đan Đỉnh Tông, mới yên tâm nhờ hắn tiến cử.

“Cái gọi là động thiên phúc địa, xuất phát từ ghi chép trong điển tịch thời thượng cổ, chưa từng có người thật sự nhìn thấy, hoặc chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi.”

Từ nhỏ Huyền Vân đã sống ở Đan Đỉnh Tông, nhưng nhắc đến chuyện này thì rất là đắc ý: “Nhưng mà, tông môn bản bộ trải qua mấy ngàn năm thiết lập, không phải động thiên, nhưng cũng hơn hẳn động thiên!”

Dứt lời, Huyền Vân đứng trên không trung, lấy ra lệnh bài chân truyền màu bạc từ trong túi trữ vật ra.

Pháp lực rót vào bên trong, lệnh bài bừng lên linh quang, bầu trời phía trước cách đó không xa xuất hiện từng vòng sóng gợn, một lát sau hiện ra một cánh cửa, nhìn xuyên qua cửa động có thể nhìn thấy cảnh sắc bên trong.

“Chu sư huynh, mời.”

Huyền Vân đi phí trước bước một bước vào bên trong, Chu Dịch do dự một lát, rồi bước theo sau.

Mới vừa vào trong động thiên, Chu Dịch đã phát hiện linh khí nồng đậm ập vào trước mặt, ngẩng đầu nhìn thấy mặt trời chói chang treo trên không trung, nhìn thời gian giống như ở thế giới bên ngoài. Trông về phía xa, núi cao ngàn trượng xông thẳng vào biển mây, nó kéo dài về hai phía đông tây như một con Thanh Long nằm ngang.

Biển mây mênh mang, bóng núi ẩn hiện.

“Tổ sư bố trí cấm chế trận pháp vô thượng, khắp ba ngàn dặm linh mạch, thoáng như động thiên……”

Huyền Vân hứng thú bừng bừng giới thiệu, ngọn núi cao nhất ẩn trong mây mù là Thần Hỏa Phong, cũng là khu vực trung tâm của Đan Đỉnh Tông. Những sườn núi cao thấp hai bên ngọn Thần Hỏa Phong đều có tên riêng của mình, địa giới mấy trăm dặm phía trước có bình nguyên ao hồ, núi non sông dài.

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0