Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 115 - Chương 115 - Thả Bò Về Rừng

Chương 115 - Thả bò về rừng
Chương 115 - Thả bò về rừng

Linh quang liên tục sáng lên, năm sáu kiện pháp khí hộ thân tự động kích hoạt, cản lại tất cả tia sấm sét, nhưng mà Chu Dịch căn bản không cho Linh Hư cơ hội kịp phản ứng, liên tục giáng xuống ba bốn đợt sấm sét.

Ầm ầm ầm!

Linh Hư hóa thành xác cháy sém mà chẳng hay biết gì, lại bị một thanh phi kiếm chém xuống, chém nát thi hài thành bảy tám mảnh.

Chu Dịch chui lên từ dưới lòng đất, bắt lấy túi trữ vật của Linh Hư, phất tay giáng thêm vài tia sấm sét xuống, bổ cho thi hài kia nổ tung thành tro bụi, chẳng thể nào biến thành lệ quỷ cương thi dược.

“Cảm giác áp đảo của đại cảnh giới, quả nhiên không tệ!”

……

Tìm bừa một sơn động vô danh.

Chu Dịch dùng pháp lực hóa thành bàn tay, bắt lấy túi trữ vật của Linh Hư, đứng cách xa mấy trượng mở ra.

Leng keng!

Mấy trăm vật phẩm ào ào rơi xuống, pháp khí, sách, ngọc bội vv, xếp thành một ngọn núi nhỏ.

“Thằng cha này đã giết bao nhiêu tu sĩ rồi chứ?”

Chu Dịch nhớ lại hành động cẩn thận của Linh Hư, mua đến năm sáu pháp khí hộ thân, lập tức đi vào trong núi bắt mấy con thỏ hoang, ném vào trong đám đồ đó.

Thỏ hoang run rẩy cả người, kêu thảm thiết vài tiếng, rồi lại hóa thành một đống nước mủ.

“Một người giết hơn mười người, cho dù có trận pháp hỗ trợ, cũng không thể tránh được những chuyện bất ngờ, cho nên đã chuẩn bị sẵn cho tình huống thân tử đạo tiêu sao?”

Chu Dịch thi triển linh vũ thuật, liên tục xối rửa đống vật phẩm nhiều lần, rồi lại đi bắt thỏ hoang đến thử nghiệm, kịch độc đã biến mất không còn nữa.

“Sau này những chiến lợi phẩm có được từ đấu pháp, cần phải dùng những vật còn sống để thử nghiệm, tránh đụng phải thứ âm độc…… Ừ, ta cũng tìm mấy loại kịch độc có thể độc chết Trúc Cơ chân nhân, đấu pháp không địch lại thì vứt túi trữ vật chạy trốn!”

Tu Tiên giới cũng có có kịch độc, thậm chí còn có công pháp dùng độc để tu hành, trong đó tương đối nổi tiếng có thi độc, cổ độc.

Chu Dịch xem xét di vật của Linh Hư, phần lớn là pháp khí trung hạ phẩm, một ít điển tịch rất hữu dụng, sau khi phân loại cất đi.

Xem xét từng miếng ngọc bội, có không ít bút ký luyện đan, ghi chép kỹ càng tỉ mỉ phương thức để bảo đảm rằng tất cả Bồi Nguyên Đan đều là tinh phẩm, có đề cập đến việc luyện linh dược, khống chế lửa, kỹ xảo hợp đan vv.

“Rõ ràng có thể dựa tay nghề để kiếm linh thạch, tại sao lại giết người phóng hỏa!”

Chu Dịch tiếp tục tìm kiếm mục tiêu, rốt cuộc tìm được thuật biến hóa từ trong một miếng ngọc bội.

《 Hóa hình thuật 》.

Người sáng tạo ra thuật pháp này quan sát quá trình Yêu tộc hóa hình, thay đổi hình thái, khí tức một cách triệt để, từ đó sinh ra cảm ngộ, cuối cùng sáng tạo ra phương pháp biến hóa này, sau khi tu sĩ thi triển thuật pháp này thì khí tức đại biến, cho dù là người thân cận cũng khó phát hiện ra sơ hở.

Nửa tháng sau.

Chu Dịch dùng tay pháp quyết, pháp lực vận chuyển, từ một người thanh niên chậm rãi hóa thành một khuôn mặt trung niên hàm hậu.

“Pháp thuật này thật kỳ diệu!”

“Đúng lúc đến vực Thiên Dương, bái phỏng Huyền Vũ chân nhân. Nếu như nàng không nhận ra, thì sẽ đến Đan Đỉnh Tông bái sư, nếu như bị phát hiện thân phận, thì với thực lực bây giờ của ta, cũng có thể dễ dàng trốn thoát!”

“Trường hợp sau cũng không sao, chờ thêm mấy chục mấy trăm năm nữa, đợi đến khi Huyền Vũ chết đi là được!”

……

Phía Đông Nam của Sở quốc .

Bên ngoài vực Thiên Dương bên cạnh.

Vào lúc Chu Dịch đi ngang qua trung tâm của Sở quốc, rõ ràng cảm nhận được chỗ của con bò vàng, chỉ cách nơi này hơn trăm dặm.

“Đợi sau khi gặp được Huyền Vũ, rồi sẽ đến đón con bò. Nếu có thể bái nhập Đan Đỉnh Tông, con bò là một sơ hở cực lớn, còn phải có sắp xếp khác!”

Thả người nhảy vào vực sâu, khi đến gần trận pháp của phường thị thì đứng trên không, pháp lực nhẹ nhàng chạm vào.

Sau một lát.

Huyền Vũ bay ra từ đám mây mù, mấy chục năm trôi qua nhưng dung mạo cũng không thay đổi, chỉ là vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.

Chu Dịch cười chắp tay nói: “Tham kiến Huyền Vũ chân nhân, bần đạo là Sa Ngộ, tán tu Sở quốc, may mắn đột phá thành công Trúc Cơ, đặc biệt đến để hỏi thăm làm sao để bái nhập Đan Đỉnh Tông!”

“Thì ra là Sa đạo hữu!”

Huyền Vũ biết được ý đồ của người đến, ý cười thấp thoáng trên môi, nói: “Không phải phiền phức gì đâu, để bần đạo tiến cử là được. Sau khi vào tông môn, trưởng lão giao việc là sư tôn của bần đạo.”

“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.”

Chu Dịch đến gần hơn một chút, cố ý nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Huyền Vũ, dò hỏi: “Không biết trong tông môn, có bao nhiêu người có dáng đẹp như đạo hữu?”

“Đáng chết!”

Mày liễu Huyền Vũ dựng ngược, phất tay bắn ra mấy chục quả cầu lửa.

Chu Dịch đã dự liệu trước, hóa thành độn quang bay khỏi vực Thiên Dương, chui vào dưới lòng đất bỏ chạy theo hướng Bắc.

“Với cái tính tình hung bạo này của Huyền Vũ, nếu như nhận ra thân phận của ta, tất nhiên sẽ không kìm chế được mà ra tay.”

“Năm đó giao thủ chỉ trong giây lát, cho dù chỉ lưu lại vài tia khí tức, cũng khó có thể lưu lại đến mấy chục năm. Huống chi, hiện tại đã thi triển hóa hình thuật, đến ngay cả khí tức pháp lực đều thay đổi!”

“Như vậy, có thể yên tâm gia nhập Đan Đỉnh Tông!”

Chu Dịch cảm nhận theo huyết khế, đi vào trong một dãy núi.

Nơi này chỉ cách con bò khoảng hai ba mươi dặm, Chu Dịch chui lên từ dưới đất, khởi động hồn khế gọi bò vàng xuất hiện.

Ước chừng nửa canh giờ.

Bò vàng chân đạp mây, bay ra từ trong núi, dừng lại bên người Chu Dịch, trìu mến cọ đầu.

Ùm bò!

Từ trong tiếng kêu của con bò vàng, Chu Dịch biết được, năm đó trước khi Huyền Vũ trở về, nó đã bỏ chạy như điên ra khỏi phường thị về hướng Đại Càn.

Kết quả trên đường gặp phải Sở chân nhân, sau khi thi pháp chế trụ bò vàng, mỗi ngày nuôi nó, cho nó ăn ngon uống no, hy vọng có thể khiến cho bò vàng nhận chủ, sau này che chở cho Sở quốc hai ba trăm năm.

“May mắn mà nuôi cho ngươi mập lên, nếu không…… Đợi đến khi Sở chân nhân chết đi, chiếm linh địa của Sở quốc, đoạt luôn truyền thừa gia tộc của hắn!”

Ùm bò!

Bò vàng biết được tính tình của chủ nhân, cũng không trông cậy vào hắn để báo thù, gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

“Ngưu nhi, một thời gian nữa, ta phải bái nhập Đan Đỉnh Tông.”

“Ngươi đến Thập Vạn Đại Sơn tu hành, chiếm giữ một mảnh địa vực làm địa bàn. Sau này nếu như Đan Đỉnh Tông gặp nạn, toàn bộ Vân Châu đều không an toàn, ta sẽ vào núi tìm ngươi lánh nạn!”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0