
Bên cửa động có bàn đá ghế đá, còn có một ván cờ chưa kịp chơi xong, hẳn là do người canh gác tiền nhiệm lưu lại. Đi hơn mười trượng vào bên trong động, lại có thêm một tầng cấm chế trận pháp, phía sau nó là nơi giam giữ đệ tử.
“Không một bóng người, cũng đúng, bị phạt ở Hắc Phong động cũng không phải là việc nhỏ, bình thường ít có đệ tử tiến vào!”
Chu Dịch quét dọn sạch sẽ bàn đá ghế đá, thu bàn cờ vào trong túi trữ vật, lấy ra một quyển thoại bản đọc nghiêm túc. Núi cao chót vót, cuồng phong, đọc xuân thu, an nhiên một thân, đúng là vui vẻ thích thú!
Chớp mắt một cái nửa năm trôi qua, đồi hối lỗi không giam giữ bất kỳ đệ tử nào nữa.
Tiểu Tuyền Sơn, Hắc Phong động.
Chu Dịch hai điểm đến một tuyến đường, sinh hoạt rất quy luật.
Nửa năm thời gian cũng đủ để Chu Dịch bước đầu hòa nhập vào trong tông môn, gần như đã có có kế hoạch với phương pháp thu hoạch công huân.
Bên trong Đan Đỉnh Tông có thể nói có hai loại tiền tệ dùng để giao dịch, là công huân và linh thạch, công huân là để giao dịch với tông môn, còn linh thạch là đệ tử lén giao dịch với nhau.
Công huân đổi công pháp của tông môn, cần phải lập tâm ma đại thề không truyền ra ngoài.
Trước khi chết có thể truyền cho hậu bối một số thứ không quan trọng, hậu nhân cũng phải tu hành lén lút, tuyệt không dám lấy ra để giao dịch, cho nên công pháp trong tầm ngắm của Chu Dịch thì chỉ có công huân mới có thể đổi.
Chu Dịch đi dạo vài lần ở Ngoại Vụ điện, từ trong những tiếng hô ‘Sư thúc’ của đám đệt tử Luyện Khí, phát hiện ra nhiệm vụ phù hợp cho mình để kiếm công huân.
Đan Đỉnh Tông nổi tiếng về luyện đan, Ngoại Vụ điện thường ban bố những nhiệm vụ luyện đan, loại đan dược càng khó luyện chế, thì điểm công huân có được lại càng nhiều.
Những đan dược cấp thấp như Bồi Nguyên Đan, Hoàng Long đan vv, luyện mấy lò cũng chỉ kiếm được một vài điểm công huân, thất bại quá nhiều không hoàn thành được nhiệm vụ, còn phải tự mình bỏ ra linh dược luyện chế bù vào.
Trong đó có một loại đan dược, điểm công huân cao, thời gian nhiệm vụ lâu dài.
“Đan dược phá cảnh, Trúc Cơ đan!”
Chu Dịch dò hỏi đệ tử của Ngoại Vụ điện, biết được tình hình cụ thể và chi tiết trong nội bộ.
Những loại đan dược khác dùng để tu hành, với tư chất của đệ tử Đan Đỉnh Tông, cộng thêm môi trường có linh mạch, cho dù không sử dụng đan dược thì chỉ cần đợi thêm mười năm tám năm là có thể đạt đến tu vi Luyện Khí viên mãn.
Chỉ duy nhất cần phải sử dụng Trúc Cơ đan!
Đan Đỉnh Tông gieo trồng không ít Linh Sâm ngàn năm, nhưng mà đệ tử trong tông mông càng ngày càng nhiều, tài nguyên tiêu hao vượt xa sức sản xuất, mà có rất nhiều loại đan dược cao cấp, cũng cần dùng Linh Sâm ngàn năm để luyện chế, cho nên Trúc Cơ đan vẫn luôn cung không đủ cầu.
“Tự chuẩn bị linh dược để luyện chế, giao nộp một viên Trúc Cơ đan sẽ có được hai trăm điểm công huân.”
Chu Dịch ghi nhớ nhiệm vụ này, tìm cơ hội bồi dưỡng Linh Sâm ngàn năm, một gốc như vậy cũng có thể luyện chế ra được mười viên.
Tạm thời không bóc lột thằng nhóc linh sâm kia nữa, thằng nhóc kia thông minh như vậy, thuộc về dị loại Linh Sâm rồi, tương lai có lẽ trưởng thành thành linh dược vạn năm, cũng không biết mùi vị của nó có ngon hơn chút nào không.
Sáng sớm hôm nay .
Chu Dịch đi vào đồi hối lỗi, khi tiến vào Hắc Phong động phát hiện bên trong có người.
Một thằng nhóc mười mấy tuổi mập mạp, ngồi xếp bằng chính giữa cấm chế trận pháp, nỗ lực vận chuyển pháp lực chống đỡ hắc phong độc hỏa.
“Khách quý!”
Chu Dịch nhìn thấy ngọc bội lưu lại trên bàn đá, thần thức đảo qua, biết được tên của nhóc mập mạp kia là Lâm Ngọc Thụ.
“Tên họ này thật không bình thường, chỉ là diện mạo có chút kém xa so với cái tên của hắn, vừa lùn lại béo, cũng chẳng khác quả bóng là bao.”
Lâm Ngọc Thụ bị nghi ngờ có liên quan đến chuyện đánh lén sư huynh đồng môn, may mắn đối phương có pháp khí hộ thân, chỉ tạo thành vết thương nhẹ. Sau khi chấp pháp điện điều tra, xét về tình cảm có thể tha thứ vì hậu quả không nghiêm trọng, phạt giam hắn ở đồi hối lỗi một tháng.
“Về tình cảm có thể tha thứ?”
Chu Dịch khẽ lắc đầu, không để ý đến tên mập, ngồi ở trên bàn đá đọc thoại bản.
Bên trong Hắc Phong động không giống như ở cửa động, có trận pháp cấm chế chống đỡ, chỉ là linh khí bị ô nhiễm không thể nào tu luyện được.
Nơi giam giữ đệ tử thường có hắc phong, độc hỏa ăn mòn, cần phải liên tục vận chuyển pháp lực ngăn cản. Trận pháp cấm chế căn cứ vào tu vi của người bị bắt giam, tự động khống chế uy lực của hắc phong, độc hỏa, vừa không gây tổn hại đến căn cơ của người bị phạt, nhưng lại khiến cho họ bị dày vò đau khổ.
Vì những đệ tử trong tông môn, mà trưởng bối Đan Đỉnh Tông có thể gọi là hao tổn tâm huyết.
Buổi trưa.
Lâm Ngọc Thụ cao giọng nói: “Sư thúc, ta hết chịu nổi rồi, cứu mạng a!”
Chu Dịch liếc mắt một cái, biết là nhóc mập đang giả vờ, nhưng mà vẫn là thúc giục lệnh bài thân phận.
Linh quang hiện lên, cấm chế trận pháp lại lần nữa mạnh lên, ngăn cản triệt để hắc phong độc hỏa, Lâm Ngọc Thụ nằm trên mặt đất thở dốc.
“Chỉ được một canh giờ.”
Chu Dịch nhắc nhở nói, đây cũng coi như là quyền hạn duy nhất của người trông coi, mỗi ngày có thể ngừng hình phạt một canh giờ.
“Đa tạ sư thúc.”
Lâm Ngọc Thụ từ trên mặt đất bò dậy, nhìn thoáng qua nội dung bên trong thoại bản, sắc mặt bỗng nhiên có chút đỏ lên, ngượng ngùng xoắn xít nói: “Sư thúc, sao ta chưa từng nhìn thấy quyển thoại bản này nhỉ?”
“Bản hay sưu tầm nhiều năm!”
Sắc mặt Chu Dịch bất biến khép quyển Xuân Thu lại, lấy Ngũ Linh Chân Kinh ra để lĩnh ngộ.
Dù sao cũng là trưởng bối, cần phải chú ý hình tượng, tránh những lời đồn không hay truyền ra.
Tổn hại thanh danh là chuyện nhỏ, nhưng nếu để vài vị nữ trưởng lão biết được, truyền ra mấy câu nói như là đồi phong bại tục gì đó, sau này trong tông môn mỗi bước mỗi khó.
Chu Dịch nghĩ đi nghĩ lại, mỗi bước mỗi khó cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Sau này thay đổi thân phận, là có thể dễ dàng đổi tính cách khác, ai có thể đoán ra được là cùng một người cơ chứ?
“Sư thúc, ta cũng thích thoại bản, chúng ta đổi xem được không?”