Lâm Ngọc Thụ lấy ra bốn quyển sách bìa da màu xanh từ trong túi trữ vật, nói: “Ta không có những bản sách hay sưu tầm nhiều năm, nhưng mà quyển Tam Anh Truyện này, nghe đồn là Sở chân quân phải mất nhiều công sức mới tìm được bản hoàn chỉnh đấy.”
“Tam Anh Truyện?”
Chu Dịch mở trận pháp cấm chế, bắt lấy thoại bản, sau khi lật xem vài tờ thì quả nhiên là quyển hạ.
“Không tồi, trao đổi.”
“Đa tạ sư thúc.”
Mặt mày Lâm Ngọc Thụ hớn hở tiếp nhận bản sách hay sưu tầm nhiều năm, không đợi được mà muốn xem ngay, lập tức xoay người, đưa lưng về phía Chu Dịch xem thoại bản.
Chu Dịch lật xem Tam Anh Truyện, quả nhiên là viết tiếp chuyện lần trước.
Trúc Cơ chân nhân đọc sách cực nhanh, một lát đã lật được hơn phân nửa sách, tình tiết câu chuyện của quyển hạ khác với quyển thượng, giống y chang những gì mà Chu Dịch kể cho Tĩnh Hư.
“Nguyên Anh đạo quân giả dạng làm phàm nhân đến nhà vợ ở rể, một lời kiếm đến, mười vạn đệ tử Luyện Khí mời lão tổ trở về……”
Đa phần tác giả thoại bản của Tu Tiên giới đều là tu sĩ, tình tiết và đấu pháp thiên về tả thực, rất hiếm có chuyện chỉ vì muốn thể hiện mà bịa đặt ra cốt truyện.
Chu Dịch đột nhiên hỏi nói: “Lâm sư điệt, có nhiều người xem quyển thoại bản này không?”
Lâm Ngọc Thụ nghe vậy thì giật mình, thở phào một hơi, quay đầu lại trả lời nói.
“Sư thúc, quyển này vừa xuất hiện, đã lập tức được phổ biến rộng rãi trong tông môn. Nghe đồn Túy lão tổ của Thần Hỏa Phong còn muốn đích thân đi phàm tục ở rể nhà ngươi ta, chưởng môn giơ cao môn quy quỳ xuống cầu xin ba ngày mới bỏ ý định!”
“Thú vị.”
Chu Dịch tiếp tục lật xem, cho đến kết cục của《 Tam Anh Truyện 》, một trong hai nhân vật chính có một người cỡi mây phi thăng, người còn lại lựa chọn lưu lại hạ giới.
Lý do mà nhân vật kia không phi thăng là: Năm đó gặp được một người bạn thú vị, thích rượu ngon, thích mĩ nhân, thích thoại bản, có thể nói là bạn tri kỉ. Vì sợ hắn chết dưới tay của yêu nhân Ma đạo, nên ta lưu lại trên thế gian, muốn chém giết hết tất cả tà ma trên đời này!
Hết trọn bộ, lời bạt cuối —— Phần trước của thoại bản, là viết cho một mình bần đạo, tự an ủi bản thân. Phần sau là viết chung với bằng hữu, tên là Chu Cương, chết dưới tay Ma Tôn. Tác giả truyền sách này lại cho hậu thế, người đọc nên ghi nhớ cái tên này.
“Thì ra tác giả của Tam Anh Truyện lại là Tĩnh Hư, chẳng trách hắn thích sưu tầm thoại bản điển tịch.”
Chu Dịch khẽ lắc đầu, khép thoại bản lại.
Cuộc đời phù du, thế sự như nước, Kim Đan chân quân tung hoành một thời, cũng chỉ là một hạt cát trong lịch sử mà thôi.
“Sư thúc……”
Giọng nói của Lâm Ngọc Thụ cắt đứt hoài niệm của Chu Dịch, chỉ nghe hắn nói: “Ngài còn những thoại bản sưu tầm riêng khác nữa không?”
“Xem nhiều không tốt cho thân thể.”
Chu Dịch liếc mắt nhìn thằng nhãi kia một cái, hiếu kỳ nói: “Với tính cách này của ngươi, cũng không giống với người thích tranh đấu tàn nhẫn, tại sao lại đánh lén đồng môn?”
Lâm Ngọc Thụ hầm hừ nói: “Hừ! Tử Quỳnh sư muội vị hôn thê của ta, bị họ Trương kia mê hoặc, vậy mà lại muốn giải trừ hôn ước với ta……”
Mắt Chu Dịch hơi chững lại: “Tông môn có quy định, cấm dụ dỗ vợ của đồng môn, việc này báo với chấp pháp điện, ít gì thì cũng phải đến đây ngồi một năm!”
Sắc mặt Lâm Ngọc Thụ trong nháy mắt sụp, nằm liệt trên mặt đất nói.
“Tử Quỳnh sư muội là vị hôn thê tương lai của ta, bình thường ta đều tặng nàng ta linh thạch, đan dược để tu hành, chờ đến một ngày nàng hiểu tấm chân tình của ta, thì sẽ nói với sư muội bàn chuyện khi nào thì kết làm đạo lữ.”
Cảm xúc lo lắng của Chu Dịch lắng xuống, khinh thường nói.
“Thì ra là đồ dại gái, vậy thì đáng chịu tội!”
“Dại gái? Đó là tên yêu thú hả?”
Lâm Ngọc Thụ mơ hồ cảm thấy nó không có ý tốt, nhưng chưa bao giờ nghe thấy.
“Ngươi cũng đừng bôi nhọ yêu thú.. “
Chu Dịch cẩn thận giải thích ý nghĩa của hai từ “dại gái”.
Lâm Ngọc Thụ hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện trước đây, đúng thật là một kẻ dại gái phiên bản mạnh, đan dược được tộc nhân cung cấp cho hắn để tu hành, đều đưa hết cho sư muội, chỉ đổi lấy vài tiếng “cảm ơn Lâm sư huynh”.
Đột nhiên mặt đỏ lên, nghẹn khuất đến nổi gân xanh nổi đầy trán, Lâm Ngọc Thụ vẫn cứ biện hộ cho chính mình.
“Chuyện giữa nam nữ, sai lại có thể nói là dại chứ... Sư thúc tất nhiên là không có đạo lữ, không biết được cảm giác trong đó, nếu không chắc chắn là sẽ hiểu được ta.
“Ừ! Ngươi biết được mấy phương pháp song tu nào? Điên Loan công, Phượng Minh quyết, Ngọc Đạo thuật, Xá Nữ kinh, Hòa Hợp công, Âm Dương quyết hay là gì...” Chu Dịch nghe thấy có người nghi ngờ sự sành sỏi của mình, kể liên tiếp hơn hai mươi mấy môn công pháp song tu.
Lâm Ngọc Thụ nghe thấy thì sửng sốt, bản thân hắn xuất thân từ đích truyền của tông môn, dường như mở ra một cánh cửa của một thế giới mà hắn chưa từng biết đến.
“Sư thúc, ngài từ đâu mà nghe được những loại công pháp kia?’
“Cần gì nghe được, sư thúc ngươi đã từng tu hành từng loại một.”
Chu Dịch chậm rãi nói: “Những loại công pháp kia mỗi loại đều có điểm chính của riêng nó, ví dụ như Điên Loan công, Âm Dương quyết thiên về đột phá cảnh giới, Xá Nữ kinh, Hòa Hợp công vv thiên về tăng trưởng công lực, Ngọc Đạo thuật chỉ thuần túy là hưởng thụ.”
“Hơ!’
Ánh mắt của Lâm Ngọc Thụ cũng đã thay đổi, có rất nhiều lời muốn hỏi lại ngượng ngùng, ví dụ như có thể đến đâu để song tu.
Đan Đỉnh Tông là danh môn chính phái uy danh hiển hách, quy định nghiêm ngặt, cũng sẽ không cho phép đệ tử tùy ý làm bậy, khiến cho tông môn chướng khí mù mịt.
“Sư thúc, sau này tất nhiên ta sẽ không dại gái nữa.”
Chu Dịch ừ một tiếng, không cho rằng kẻ dại gái sẽ thay đổi, loại chuyện này chỉ có lần đầu và vô số lần sau.
Lâm Ngọc Thụ tất nhiên biết được người ta không tin tưởng, nghĩ đến hai mươi mấy môn phương pháp song tu, chỉ trời thề nói: “Đợi đến đợt so tài cuối năm của tông môn, ta nhất định sẽ lọt vào trong mười người đứng đầu, đạt được Trúc Cơ đan, tấn chức chân nhân!”
Chu Dịch nghi ngờ nói: “Việc này thì có liên quan gì đến dại gái chứ?’
Đan Đỉnh Tông có tỉ thí nhỏ, tỉ thí lớn, lần lượt là Luyện Khí, Trúc Cơ, tỉ thí nhỏ thì cuối mỗi năm sẽ tổ chức một lần, còn tỉ thí lớn thì mười năm một lần.
Phần thưởng có mười người đứng đầu là đan dược dùng để đột phá cảnh giới, linh vật, tỉ thí là tham gia tự nguyện, những loại đan dược, linh vật đó có thể dùng công huân để đổi, chỉ là giá cả rất cao.