Tiểu Tuyền Sơn.
Chu Dịch lấy ra một lọ Thanh Dương đan, đổ hết vào trong miệng.
Đan dược hóa thành linh khí cuồn cuộn, được Ngũ Linh Chân Kinh luyện hóa, hóa thành từng sợi pháp lực.
Thanh Dương đan thuộc về đan dược trung phẩm, đối với Trúc Cơ chân nhân mà nói thì phẩm chất hơi thấp, nhưng mà uống hết cả một bình như vậy, khiến cho pháp lực của Chu Dịch tăng lên vững chắc mỗi ngày.
“Tu vi là căn cơ của mọi thứ, chỉ cần đan dược dùng đủ lượng, ba năm mươi năm thì có thể tấn chức Trúc Cơ trung kỳ.”
Chu Dịch chậm rãi thu công, thân hình trong nháy mắt đã chìm xuống dưới hai mươi trượng trong lòng đất, cần phải chăm chỉ tu hành Ngũ Hành Độn Thuật, thì có thể điều khiển nó bằng suy nghĩ, chỉ là ngũ hành luân chuyển có chút trở ngại.
Tiểu Tuyền Sơn cao hơn bốn mươi trượng, chỗ của Chu Dịch ở ước chừng là ở giữa ngọn núi.
Bị vô số tiểu Ngũ Hành trận bao phủ tầng tầng lớp lớp, ngoài trận pháp đại sư đứng đầu ra, thì trong thời gian ngắn không thể nào dỡ bỏ hết tất cả cấm chế được.
Dược điền bên trong trận pháp có chiều cao hơn hai trượng, chu vi tầm bốn năm trượng, gieo trồng các loại linh dược hệ Mộc.
Chu Dịch theo thường lệ thi triển Ngọc Lộ quyết, ngưng tụ Tạo Hóa Ngọc Lộ thúc đẩy sinh trưởng, bên trong dược điền đã có không ít dược linh hơn hai trăm tuổi, bất kể là ăn sống hay là luyện đan đều có thể tăng trưởng pháp lực.
“Trong thẻ ngọc có Chân Nguyên Đan phương, thích hợp sử dụng cho Trúc Cơ kỳ, chỉ là tứ nghệ tu tiên còn mắc hơn cả công pháp. Nếu không giao nộp Trúc Cơ đan, trong thời gian ngắn thì không cần phải lo lắng, thật ra thì có thể trực tiếp đổi thành Chân Nguyên Đan để sử dụng.”
Đan Đỉnh Tông tính toán điểm số công huân vô cùng chặt chẽ, loại môn đồ đục nước béo cò như Chu Dịch rất khó có được những truyền thừa quý giá.
Trở lại mặt đất.
Chu Dịch há mồm phun Sơn Hà đỉnh ra, lấy Định Hồn kính từ trong đó ra.
Gương đồng vốn dĩ ảm đạm không ánh sáng, được pháp lực uẩn dưỡng hơn trăm năm, xuất hiện một mảng lớn loang lổ màu bạc, uy lực cũng đạt tới pháp khí trung phẩm. “Đợi đến khi nó hoàn toàn hóa thành kính bạc, uy lực ít nhất sẽ đạt đến thượng phẩm, lại là pháp khí đặc thù nhắm vào thần hồn, sau này không thể không sử dụng nó!”
Chu Dịch tế luyện Sơn Hà đỉnh hơn ba mươi năm, không biết đã dung nhập bào nhiêu tinh khí ngũ kim, nhưng tốc độ tấn chức của nó còn không bằng bảo kính. Quả nhiên đúng như trong Linh Bảo quyết, thời gian trưởng thành của linh bảo là rất lâu, tuyệt đối không phải là chuyện của một ngày.
Kim Đan chân quân lựa chọn luyện chế pháp bảo, mà không phải tế luyện linh bảo, có thể nhận ra được một chút độ khó trong chuyện này.
Tế luyện hai kiện pháp khí, Chu Dịch lại lĩnh ngộ Đan Kinh thêm hai canh giờ, sắc trời bên ngoài đã tờ mờ sáng.
Tu hành, trồng dược, luyện bảo, niệm kinh, mỗi ngày đều là một vòng tuần hoàn như vậy, tiên đạo buồn tẻ tịch mịch, cũng chỉ là như vậy!
Đồi hối lỗi.
Chu Dịch tiến vào Hắc Phong động làm việc, vốn tưởng rằng lại là một ngày chán đến chết.
Kết quả lúc chạng vạng, chấp pháp điện lại đưa người đến, cũng không thể nói là phạm nhân, dù sao thì một thời gian nữa cũng sẽ là đồng môn sư huynh đệ. Người bị phạt là Trúc Cơ chân nhân, họ Giang tên Khang, khuôn mặt già nua, đầu tóc hoa râm.
Tu sĩ đột phá Trúc Cơ kỳ, cơ bản đã có diện mạo cố định, sẽ nhanh chóng trở nên già đi khi sắp chết mà thôi, Giang Khang chính là như thế.
Khí tức mục nát, tử khí lượn lờ, dáng vẻ tuổi thọ chẳng còn bao lâu nữa.
Khi đối mặt với loại tu sĩ này, từ trước đến nay, Chu Dịch vẫn luôn kính trọng mà xa cách, người sống càng lâu, vào lúc sắp chết hành sự càng thêm điên cuồng, huống chi tu vi của Giang Khang cũng đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ.
“Sư đệ, có linh tửu không? Lửa ở đây thiêu đốt làm cho lão đạo khát khô miệng.”
Khi Giang Khang bị phạt, cấm chế trận pháp bị làm cho suy yếu đến mức cực hạn, hắc phong tuôn trào, độc hỏa mạnh mẽ tràn ngập vào trong hang động, liên tục không ngừng ăn mòn đốt cháy. Chu Dịch ở cách một tầng trận pháp cấm chế, mà có thể cảm nhận được uy lực của phong hỏa, ước chừng tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ chỉ cần nhiễm phải một chút thì cũng sẽ bị thương, nghe thấy tiếng nói chuyện vội vàng lấy ra Xích Hồng tửu.
“Linh tửu do sư đệ tự ủ, mời sư huynh nếm thử.”
Nguyên liệu để ủ Xích Hồng rất bình thường, Xích Diễm pha trộn với Linh Sâm trăm năm, An Hồn Túy có thể uẩn Dưỡng Thần hồn, hai loại này thì Chu Dịch không dám lấy ra.
Môn quy của Đan Đỉnh Tông có bao nhiêu hạn chế đối với Giang Khang, rất khó nói!
Giang Khang uống ừng ực ừng ực hết một vò, xoa xoa miệng cười nói: “Không tồi, không tồi, chất lượng của loại rượu này thì bình thường, nhưng thời gian ủ lại hơn trăm năm, trước khi chết có thể uống được nó, cũng coi như là lão đạo gặp may rồi.”
“Nếu như sư huynh thích, thì chỗ ta còn mấy vò.”
Chu Dịch lại lấy ra thêm mấy vò, để vào bên trong trận pháp cấm chế.
Hắn có được Phối phương của Xích Hồng sớm nhất, đến nay được một trăm ba mươi năm, mỗi lần ủ đều cất lại mấy vò, đến nay đã có không ít rượu ngon trăm năm.
“Sư đệ không cần làm như vậy, có thể uống chùa được một vò, lão đạo đã là mặt dày rồi”. Tuy rằng Giang Khang nói như vậy, nhưng mà hầu kết của hắn thì lại trượt lên trượt xuống, hiển nhiên có chút nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Chỉ là linh tửu mà thôi, sư huynh cứ uống đi, đợi đến khi ra ngoài rồi lại đưa cho sư đệ chút linh thạch là được.”
Chu Dịch cười nói: “Một vò ba trăm khối linh thạch, giá cả đắt gấp mười lần, sư huynh nhưng chớ trách sư đệ tham lam.”
Đệ tử bị phạt đến đồi hối lỗi, cấm mang theo túi trữ vật, ngoài pháp khí bản mạng ra, thì không cho phép mang những thứ khác vào, đề phòng có người cậy vào pháp khí chống lại hắc phong độc hỏa.
“Sư đệ là người tuyệt vời, nếu như lão đạo trẻ ra mười tuổi, nhất định có thể trở thành bạn tốt của ngươi.”
Giang Khang cũng không có tính ngượng ngùng, lại xách theo một vò rượu uống, nhưng mà lần này thì uống từng ngụm nhỏ.
Chu Dịch thấy Giang Khang bình tĩnh, tính tình cũng không hung ác, mới xem thẻ ngọc mà chấp pháp điện lưu lại.
Giang Khang tư đấu với Dương Hoa chân nhân, không màng đến tình nghĩa đồng môn mà ra đòn sát thủ, khiến đồng môn mất mạng, ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, bị phạt giam giữ ở ồi hối lỗi mười năm.
“Mười năm!”