Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 126 - Chương 126 - Ma Đạo Đáng Chết

Chương 126 - Ma đạo đáng chết
Chương 126 - Ma đạo đáng chết

Chu Dịch kinh ngạc về chuyện Giang Khang vi phạm môn quy, cũng kinh ngạc về hình phạt quá nặng.

Tư đấu theo như trong ngọc bội miêu tả, chỉ chuyện hai bên có đại thù, tông môn đấu pháp đài không thể quyết đấu sinh tử, vì thế nên lén lút đấu pháp chém giết lẫn nhau. Hai bên tất nhiên là ra tay tàn nhẫn, chỉ là Dương Hoa kém một bậc, mất đi tính mạng.

Loại chuyện này rất hiếm thấy ở Đan Đỉnh Tông, nhung cũng không phải là không có, dựa theo lệ thường thì chỉ giam giữ hai ba năm.

Mười năm, ngày đêm chịu đựng hắc phong độc hỏa, cho dù có thi pháp chống đỡ, cũng khó tránh khỏi bị dày vò, mỗi ngày một ít từ từ sẽ bị hủy căn cơ. “Chấp pháp điện do đích thân Phù Diêu lão tổ chấp chưởng, chân quân không thể nhúng tay vào, xử phạt công bằng nhất.”

Giang Khang dường đoán được suy nghĩ của Chu Dịch, giải thích nói: “Lão đạo chịu hình phạt nặng này, có hai nguyên nhân. Đầu tiên là do tuổi thọ sắp hết, ba năm hay mười năm không có gì khác nhau, dứt khoát là phạt nặng để cảnh cáo những đệ tử khác.”

Chu Dịch bừng tỉnh: “Thì ra là thế.”

“Nguyên nhân thứ hai, lần này lão đạo đấu pháp với người ta, cũng không phải là có thâm cừu đại hận gì cả.”

Giang Khang buồn bã nói: “Dương Hoa kia là đích truyền của tông môn, gàn dở; ương bướng, chướng mắt tán tu đồng môn. Ỷ vào có chút quyền lực, cố ý phân chia cho đệ tử tán tu những công việc khổ cực, trì hoãn bọn họ tu hành.”

Chu Dịch im lặng, không tiện đánh giá đúng sai trong chuyện này.

Chấp pháp điện quản lý pháp lệnh trong tông môn, nếu Dương Hoa đã không bị xử phạt, chứng minh những gì mà hắn làm là đáng ghê tởm, nhưng lại không vi phạm môn quy

Giống như tán tu họ Trương bắt nạt Lâm Ngọc Thụ vậy, chấp pháp điện điều tra vài lần, cũng không xử phạt hắn.

“Lão đạo xuất thân từ tán tu, lăn lộn trong phường thị mấy chục năm, may mắn bái nhập Đan Đỉnh Tông. Trong một trăm năm sau khi đột phá tu vi Trúc Cơ, cống hiến cho tông môn, chém giết hơn hai mươi ma đầu có tu vi Trúc Cơ kỳ, tự nhận không thẹn với lương tâm!’

Trong lòng Giang Khang có oán khí, hoặc là muốn nói chuyện trước khi chết.

“Dương Hoa kia nhát như chuột, ngoại vụ trừ ma cũng không dám rời khỏi Vân Châu, còn bỏ linh thạch mời người giúp đỡ, vậy mà lại không biết xấu hổ rêu rao khắp nơi rằng tán tu không bằng đích truyền!’

“Lão đạo đã sớm chướng mắt hắn rồi, đơn giản là vì chẳng còn bao nhiêu tuổi thọ nữa, ngưng đan vô vọng, tìm một cơ hội quậy hắn một trận.”

“Thật sự thì Dương Hoa chỉ bằng một nửa thực lực của lão đạo, nể mặt tông môn cũng sẽ tha mạng cho hắn. Nào biết hắn chỉ được cái mẽ bên ngoài, đến ngay cả ba đạo Lôi Pháp của lão đạo mà cũng chẳng chống đỡ nổi, cứ vậy mà hồn phi phách tán!”

Chu Dịch nghe xong thì khóe miệng run rẩy, lão giả trước mắt thật sự là một sát tinh, nhưng mà hắn lại bị lời nói của Giang Khang thu hút.

Ngoại vụ trừ ma có thể thuê đồng môn làm giúp?

Giang sư huynh, tranh chấp phe cánh nội bộ, đã đến mức sinh tử rồi sao?”

Chu Dịch trầm ngâm một lát, vẫn hỏi câu này.

“Nào có nghiêm trọng như vậy, chỉ vì tuổi thọ của lão đạo cũng sắp hết, nhìn không quen Dương Hoa nhảy nhót. Thằng cha kia phân biệt đối xử giữa đích truyền với tán tu cũng không phải ngày một ngày hai, trước kia lão đạo còn có hi vọng đột phá Kim Đan, thì cũng chỉ quát mắng hắn hai ba câu mà thôi.”

Giang Khang lắc đầu nói: “Nguyên Anh lão tổ trong tông môn lại chẳng phân biệt phe phái, cũng chỉ là sự ganh đua giữa các đệ tử phía dưới mà thôi.

Chu Dịch hơi gật đầu, xem như cũng hơi yên tâm, lại hỏi tiếp.

“Lên đấu pháp đài thì cần có điều kiện gì, là một bên mời đấu, hay là hai bên đồng ý là có thể lên đài?”

Nếu như là một bên mời đấu, tất nhiên là sẽ xảy ra chuyện ỷ mạnh hiếp yếu, Chu Dịch phải suy nghĩ chuyện bỏ chạy. Cho dù có cần cả hai bên đều đồng ý, thật ra thì cũng không công bằng, bên mạnh hơn có rất nhiều cách thức, bức bách bên yếu hơn lên đài đấu pháp.

“Đấu pháp đài là nơi tỷ thí của tông môn, làm sao lại dễ dàng cho phép đệ tử hẹn đánh nhau được chứ?”

Giang Khang uống một ngụm rượu, nói: “Lão đạo mời Dương Hoa đấu pháp, đợi đến khi hắn đồng ý, thì phải mất một vạn điểm công huân làm phí xin phép. Chấp pháp điện thấy hai người chúng ta oán hận chất chứa đã lâu, tu vi cũng không thua kém nhau nhiều lắm, nên đã đồng ý.”

Chấp pháp điện ước chừng không ngờ rằng Giang Khang dám ra đòn sát thủ, cũng không ngờ được Dương Hoa quá cùi bắp, người quan sát đấu pháp cũng không cứu viện kịp thời.

Chu Dịch lúc này mới hoàn toàn yên tâm, ước chừng một vạn công huân, số phí tổn bỏ ra để xin phép không thể trả lui lại được, cho nên người bình thường không thể nào bỏ ra được chi phí đấu pháp này.

Dù sao thì Đan Đỉnh Tông thân là danh môn chính phái, nếu như đệ tử trong tông môn dễ dàng tàn sát lẫn nhau, thì có khác gì tà ma ngoại đạo chứ. Chu Dịch khe ngợi nói: “Thuật pháp của sư huynh huyền diệu, uy thế vô song, những chân nhân cùng cấp bậc không phải là đối thủ!”

“Hừ hừ! Ngươi giết thêm ma đầu đi, rồi cũng sẽ có thực lực như lão đạo thôi. ’

Giang Khang buồn bã nói: “Đáng tiếc, cuối cùng cũng không thể kết đan, nếu không thì đã tính tìm cơ hội, giết một lão ma Kim Đan!”

Giọng nói bình tĩnh, nhẹ nhàng, như đang lẩm bẩm một mình, nhưng khí tức sát phạt lại như ập vào trước mặt.

Chu Dịch thầm nhủ Dương Hoa chết không oan, Ma đạo tu hành chẳng hề khốc liệt như chính đạo, Giang Khang chém giết chúng như gà, đủ để thấy thiên phú đấu pháp của người này đã đạt đến mức tuyệt đỉnh.

“Sư huynh, ngươi thường xuyên đến địa giới Ma đạo thi hành ngoại vụ, kể một chút về tu sĩ Ma đạo đi. Sau này sư đệ chấp hành ngoại vụ, còn có thể có sự chuẩn bị trước, tránh cho lần đầu tiên đã gặp phải kiếp nạn.”

“Đợi đến khi ngươi nhận ngoại vụ, tông môn sẽ phát ngọc bội mô tả kỹ càng tỉ mỉ, trong đó có kinh nghiệm trừ ma được tổng kết qua các đời đệ tử. Học xong, hiểu được, cũng không phải khó khăn như vậy!”

Giang Khang nói: “Còn về phần địa giới Ma đạo ra sao... Lão đạo đi Ký Châu tám lần, trước sau cũng đã hơn trăm năm, vương triều thay đổi ba lần. Những ma đầu kia còn chẳng thèm quan tâm đến sức khác biệt giữa tiên phàm, vì tu hành ma công, tế luyện ma bảo, hận không thể huyết tế tất cả mọi sinh linh!”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0