Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 129 - Chương 129 - Tỉ Thí Nhỏ Trong Tông Môn (2)

Chương 129 - Tỉ thí nhỏ trong tông môn (2)
Chương 129 - Tỉ thí nhỏ trong tông môn (2)

Giang Khang lắc đầu nói: Mấy chuyện này, lão tổ trong tông môn giữ kín như bưng, có lẽ tấn chức Kim Đan chân quân, mới có thể biết được tình hình cụ thể chi tiết trong chuyện này.”

Chu Dịch cũng không thèm để ý, không biết có bao nhiêu thánh địa biến mất trong dòng lịch sử, thời gian mới là sức mạnh to lớn vô thượng chân chính.

“Đa tạ sư huynh, mấy vò linh tửu đổi lấy bí mật thế này, hôm nay xem như là lời to.”

“Ha ha ha! Cũng không thể để cho ngươi kiếm lời như vậy được, phải mang thêm mấy vò đến đây!”

Bây giờ Giang Khang hồi tưởng lại, một trăm năm trôi qua trong giãy giụa, khổ tu, đấu pháp, kết quả là cũng là thân tử đạo tiêu, còn chẳng sống vui sướng bằng vị sư đệ này nữa.

“Sư huynh yên tâm, rượu bao đủ.”

Chu Dịch lấy ra mười mấy vò liên tiếp, chồng vào trong trận pháp cấm chế.

Hôm nay đã thu hoạch được rất nhiều, xếp hàng đầu tất nhiên là Tiểu Triệt Thiên Thuật, trong tương lai, bất kể như thế nào cũng phải lấy được nó.

Tiếp theo chính là biết được chuyện ngoại vụ trừ ma, có thể dùng linh thạch thuê đồng môn.

Như vậy lại nảy sinh ra những cách ổn thỏa hơn để kiếm được công huân!

Nếu Dương Hoa kia đã không chỉ thuê đồng môn mỗi một lần, hiển nhiên tông môn cũng chấp nhận chuyện này, vừa giảm bớt chuyện đệ tử bị tử thương, vừa khiến cho đệ tử am hiểu đấu pháp kiếm được linh thạch.

Cho nên kế hoạch vốn dĩ là giao nộp Trúc Cơ đan đổi lấy công huân, có vẻ có chút không có lời.

Chu Dịch dự tính tìm một cơ hội, bán Trúc Cơ đan cho đồng môn, ít nhất có thể bán được bốn năm vạn linh thạch. Lại lấy số tiền này thuê đồng môn trừ ma, còn kiếm được chút tiền chênh lệch giá, cũng có thể lấy được ba bốn ngàn điểm công huân một cách hợp pháp.

Làm như vậy thì thời gian có chút kéo dài, nhưng mà lại càng thêm hợp lý.

Huống hồ, điểm mấu chốt của ngoại vụ trừ ma là mười năm chỉ có một lần, cũng có thể nhận nhiệm vụ liên tục, sẽ gộp lại vài vài thập niên tiếp theo mà không cần phải tiếp nhận nhiệm vụ nữa. Thế sự như một ván cờ, ván này khác ván kia.

Thứ quan trọng nhất đối với Chu Dịch là an ổn, còn những chuyện khác thì có thể thay đổi theo thời thế.

“Sư huynh, chi bằng kể chút chuyện trừ ma ở Ký Châu đi, để cho sư đệ ngưỡng mộ một chút?”

“Chuyện đó thì có gì mà kể”

Giang Khang uống ừng ực một hớp rượu lớn, cười hắc hắc nói “Tam mươi năm trước, có một ma đầu họ Lệ đến Vân Châu sinh sự. Ma đầu này có vài phần thủ đoạn, đấu thắng ba vị chân truyền, một đường trốn về Ký Châu,

Một trong ba vị chân truyền kia vừa đúng lại là bạn tốt của Giang Khang, biết được việc này hắn đã ngự lôi chạy đến.

Băng qua ba vạn dặm, thần lôi giáng xuống, bổ cho ma đầu kia thành tro bụi.

“Lão đạo cả đời tinh tu Lôi Pháp, tốc độ lôi độn nhanh hiếm có, từ đó về sau có biệt danh là Phi Lôi Tiên.

Giang Khang vốn chính là đương sự, biết được rõ ràng tình tiết trong đó, lại có vài phần thiên phú kể chuyện xưa, mở đầu kết thúc chuyện rất xuất sắc. Chu Dịch nghe xong liên tục tán thưởng, cũng đã hiểu lý do vì sao chấp pháp điện cho phép Giang Khang được chết già, dù sao thì cũng có công lớn với tông môn.

“Cho dù tuổi thọ của sư huynh có tận đi chăng nữa, thì danh hiệu ‘Phi Lôi Tiên’ cũng có thể lưu truyền mấy trăm năm, ma đầu ở Ký Châu nghe thấy tên này thì phải sợ tới mức chạy vắt giò lên cổ!

“Ha ha ha!”

Giang Khang càng cảm thấy vị sư đệ này rất thú vị, nịnh nọt mà cũng có thể thấm vào trong lòng người.

Cho đến lúc bình minh.

Chu Dịch nghe được non nửa đêm hồi ức chuyện cũ, chỉ cảm thấy Giang Khang chính là nhân vật chính trong thoại bản, một tay tinh diệu Lôi Pháp, hàng yêu trừ ma, tiêu sái sảng khoái.

Bỗng nhiên.

Đinh đinh đinh!

Liên tục ba tiếng chuông vang, vang vọng khắp đất trời.

Chu Dịch nao nao, bấm đốt ngón tay tính thời gian, cười nói: “Vậy mà đã đến cuối năm, hôm nay là ngày tổ chức tỉ thí nhỏ của tông môn.”

“Ngươi không đi xem? Đừng lo lắng chuyện ở đây, hắc phong độc hỏa có ác liệt gấp mười lần cũng không thể làm lão đạo bị thương.”

Giang Khang nhớ lại quá khứ, liên tục kể cho Chu Dịch nghe, cũng là đang thuật lại cho chính mình. Lúc này xác định những gì đã trải qua trong hai trăm năm, trên không khiến tông môn thất vọng, dưới không làm đạo tâm thất vọng, cho dù bây giờ có chết đi cũng không tiếc nuối.

Chu Dịch lắc đầu nói: “Một đám nhóc con Luyện Khí kỳ đấu pháp, có cái gì hay chứ?”

“Vậy thì ngươi nghĩ sai rồi, năm đó lão đạo ghi nhớ kỹ càng tỉ mỉ mỗi một trận đấu pháp”

Giang Khang cười quái dị, làm như hồ ly ăn trộm gà, tiếp tục nói.

“Ghi nhớ kỹ càng tỉ mỉ công pháp, bí thuật, thói quen đấu pháp của các đệ tử, đặc biệt là mười người đứng đầu, đến ngay cả tính cách của họ điều tra rõ. Sau này gặp nhau trong trận tỉ thí lớn của tông môn, biết người biết ta, chưa chiến đã có ba phần thắng!”

Chu Dịch lập tức ngạc nhiên, cẩn thận đánh giá Giang Khang, đây có còn là Phi Lôi Tiên tung hoành ngạo nghễ kia nữa không?

“Tiên đạo vẫn coi trọng chuyện tranh đấy, không phải chỉ ngửa cổ lên trời gào hai câu khẩu hiệu thì là tranh đua, mà là sự tranh đoạt thật sự!”

“Chớ có xem thường thi đấu nhỏ trong tông môn, những người chiến thắng bao nhiêu năm nay, có thể dành được hạng nhất từ trong mấy vạn đồng môn, chỉ cần trong quá trình tu hành không ngã xuống, tất nhiên sẽ trở thành cường giả trong số tu sĩ Trúc Cơ.”

“Đấu pháp với họ, đừng nó là có thêm ba phần thắng, mà chỉ cần nhiều hơn một phần thắng thôi, thì đã coi như bằng tu luyện mấy môn bí thuật rồi.”

Giang Khang liếc mắt nhìn Chu Dịch một cái, nói: “Ngươi chỉ nghe chuyện lão đạo trảm yêu trừ ma, tiêu sái vui sướng, nhưng lại không biết đằng sau chuyện này đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết!”

Đây là lời nói xuất phát từ đáy lòng, như sấm bên tai, khiến cho người ta giác ngộ.

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
4 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0