Vẻ mặt Chu Dịch nghiêm nghị, vội vàng đứng dậy thi lễ nói: “Đa tạ sư huynh giáo huấn!’
“Chớ có vì linh căn kém cỏi, thì mất lòng tin vào tu hành, tranh dành từng chút, từng tí một, tích lũy dần dần cũng có thể san bằng được chênh lệch.” Giang Khang nói: “Lão đạo có tư chất Tam linh căn, cũng chỉ tốt hơn một chút so với ngươi mà thôi. Năm đó tranh đoạt Trúc Cơ đan, đó là cũng do quan sát mười năm những trận thi đấu nhỏ, gần như là đã thăm dò rõ ràng tất cả chiêu át chủ bài của tất cả đối thủ, may mắn mới được xếp thứ mười!”
Chu Dịch kinh ngạc nói: “Sư huynh mạnh như vậy, cũng chỉ xếp thứ mười thôi sao?”
“Đó là chuyện rất lâu trước kia rồi, sau khi đột phá tu vi Trúc Cơ, thì công pháp, tài nguyên lần lượt tiếp cận với đích truyền, hiện giờ chẳng có mấy người có thể đấu qua ta.
Giang Khang nói: “Bản bộ của tông môn có gần vạn đệ tử Luyện Khí kỳ, trừ những hậu duệ của người đời trước, trừ những đệ tử ký danh trực thuộc, lại trừ đi những đệ tử lặng lẽ tích cóp công huân, thì có đến hai ba ngàn đệ tử muốn tranh đua, trong số tán tu đó có từ bốn đến sáu người là đích truyền.
“Bọn họ là tinh hoa của cả một châu, tương lai chưa chắc không xuất hiện một vài vị chân quân, thậm chí còn chưa biết chừng có thể trở thành Nguyên Anh lão tổ!”
Chu Dịch nghe vậy, bỗng nhiên nhớ tới một chuyên, nói: “Sư huynh, linh mạch to lớn như vây, mà chỉ có hơn một vạn đệ tử Luyện Khí, phải chăng là ít quá không?” Về bề nổi thì Đan Đỉnh Tông có sáu vị Nguyên Anh lão tổ, Kim Đan chân quân có mười tám vị, Trúc Cơ chân nhân tính sơ sơ thì cũng hơn con số một ngàn vị, nhưng mà đệ tử Luyện Khí kỳ chỉ có hai ba ngàn người có thể sử dụng!
Giang Khang lắc đầu nói: “Chuyện này lão đạo cũng từng thắc mắc, nghe nói ngàn năm trước tông môn cũng không ẩn mình với thế giới bên ngoài, một trong những loại ngoại vụ có thể sánh ngang với trừ ma về số điểm công huân, chính là xuống núi vân du thu nhận đồ đệ.”
Chu Dịch hơi gật đầu, vân du thu nhận đồ đệ, căn cứ vào ưu khuyết về linh căn của đệ tử mà cho điểm công huân, lợi ích lâu dài của nhiệm vụ này không thua gì trừ ma.
“Sau lại không biết đã xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ vân du bị hủy bỏ, còn nâng tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ, thế cho nên số lượng đệ tử Luyện Khí mới sụt giảm.”
Giang Khang nói: “Lão đạo cũng đã từng hỏi Khô Vinh trưởng lão, nhưng mà chân quân nói không rõ ràng, chỉ nói là không có nhiều đệ tử phù hợp. Sau này tìm đọc điển tịch, dường như có liên quan đến chuyện chính ma đấu kiếm, cụ thể như thế nào thì cũng không rõ ràng lắm.”
“Chính ma đấu kiếm!”
Chu Dịch nhíu mày, cụm từ này cũng không xa lạ, trong điển tịch, thoại bản thường xuyên có nhắc tới.
Lý niệm tu hành của hai đạo chính ma khác nhau, từ khi ra đời thì đã như nước với lửa, cách một đoạn thời gian, mâu thuẫn trở nên gay gắt đến mức không thể hòa hoãn được, thì sẽ bùng nổ một trận chính ma đấu kiếm lan đến cả cửu châu.
Theo như trong điển tịch thì một đoạn thời gian ở đây, ít thì một vài ngàn năm, nhiều thì ba bốn ngàn năm.
Khi đấu kiếm diễn ra, tu sĩ cấp cao không hề e ngại bất kỳ điều gì, tàn sát những tu sĩ cấp thấp, rất nhiều người còn chưa thấy được bóng dáng của kẻ địch ra sao mà đã phải chết đi.
Nguyên Anh lão tổ cầm theo dị bảo kỳ trân đi đấu pháp, một kích huỷ diệt khắp trăm dặm, cho dù Chu Dịch có nhìn thấy sự hủy diệt sắp sửa giáng xuống, cũng không thể nào trốn tránh được, không thể chạy thoát. Đúng là xem những miêu tả trong điển tịch, nên Chu Dịch mới quyết định bái nhập Đan Đỉnh Tông, cho dù là có trốn ở phàm tục, lão tổ Ma đạo dùng thần thức đảo qua hoặc là bị đấu pháp ảnh hưởng, thì bỗng nhiên biến thành cát bụi rồi.
Bình thường Nguyên Anh lão tổ coi trọng thể diện hoặc là coi như không quen biết đám tép riu, lười để ý đến tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ.
Khi chính ma đấu kiếm, chân quân lão tổ hai bên không kiêng nể gì cả, hận không thể dùng hết tất cả khả năng để tiêu diệt sinh lực của đối phương, tích góp dần dần đến khi đại quyết chiến sẽ dành được phần thắng!
Giang Khang nhìn thấy Chu Dịch lo lắng sốt ruột, trấn an nói: “Chớ có lo đến chính ma đấu kiếm, tông môn lão tổ và trấn tông chí bảo đều còn ở đây, Vân Châu không sụp đổ được đâu. Huống hồ gì đấu kiếm cũng không phải chuyện một sớm một chiều
Chu Dịch nghe vậy cười nói: “Sư huynh cũng sẽ nghe tiếng gió liền chuồn như vậy sao?”
“Chuyện bảo vệ tính mạng thì làm sao có thể dùng từ ‘chuồn’ được chứ, phải gọi là xu cát tị hung!”
Giang Khang nói: “Lúc lão đạo còn trẻ, dăm ba ngày lại trốn một hồi. Sau này có thể vẫy vùng trong Trúc Cơ kỳ, cũng không tránh được chuyện chạy trốn, nếu không thì đã chết trong tay chân quân Ma đạo từ lâu rồi.
“Độn Pháp, mỗi một tu sĩ đều cần tinh tu nó, nếu không thì không sống thọ được!
“Tư tưởng lớn gặp nhau rồi!”
Chu Dịch như gặp được tri âm, chẳng trách Giang Khang hàng năm chém giết ma đầu, vẫn cứ có thể sống đến khi thọ tận, trong Phi Lôi Tiên thì “Phi”xếp đầu tiên, hiển nhiên là độn thuật còn tinh diệu hơn so với Lôi Pháp nhiều.
“Đi xem đi, Luyện Khí kỳ đấu pháp cũng rất là thú vị. Lão đạo ngủ một lát, lớn tuổi rồi, tinh thần cũng kém đi.”
Giang Khang nói rồi nằm xuống ngay giữa cấm chế, rất nhanh đã phát ra tiếng ngáy, hắc phong độc hỏa xông đến, đã có tia sét màu tím tự động xuất hiện hộ thể. Chu Dịch quan sát một lát, xác định Giang Khang không có bất kỳ nguy hiểm nào, trong lòng thở dài một tiếng, khống chế độn quang bay về phía đấu pháp đài.
“Lúc sinh thời tung hoành vô địch, đợi đến khi tuổi thọ sắp cạn thì cũng chỉ là một ông già thích ngủ.”
Đấu pháp đài.
Được dựng phía trước Thần Hỏa Phong, chiếm hơn trăm dặm.
Nghe đồn là một vị lão tổ nào đó đem đến một khối đá lớn to hơn một ngọn núi, khoét rỗng chính giữa, tạo ra mấy vạn chỗ ngồi chung quanh.
Ở chính giữa là chín vũ đài có diện tích đến trăm trượng, cao ba bốn trượng, được xây bằng thanh kim thạch. Sau khi được tăng thêm cấm chế khắc văn, một đòn đánh dồn hết sức của Trúc Cơ chân nhân cũng chỉ có thể lưu lại một chút dấu vết.
Chỉnh thể thì cũng tương tự như sân vận động của kiếp trước, tu sĩ quan sát trận đấu ngồi bốn phía chung quanh, theo dõi đấu pháp ở trung tâm.