Thư Không Liêu nói: “Nơi đó vốn là hành cung khi Kiếm Trần lão tổ còn ở Kim Đan kỳ, Phương sư huynh cảm thấy tường cao đại viện, điện phủ lầu các quá chướng mắt, trực tiếp sai người san bằng, chỉ để lại đình đài lộ thiên.”
Chu Dịch gật đầu nói đồng ý: “Được, đến lúc đó sẽ đến xem.”
Mặt Thư Không Liêu lộ vẻ vui mừng, vì đã lôi kéo được thêm một chân nhân cho Tử Vân Hội, có thể nhận được không ít linh thạch khen thưởng.
Sợ Chu Dịch cho hắn leo cây, nên đã kể không ít chỗ tốt của Tử Vân Hội, mỗi lần hội họp đều có không ít công pháp bí thuật thượng phẩm, đan dược pháp khí được bày bán
Mãi cho đến khi Chu Dịch liên tục đồng ý, Thư Không Liêu mớ cáo từ, lại chào hàng thẻ ngọc cá cược cho những đồng môn cách đó không xa.
“Lần đầu tiên gặp được người môi giới Tu Tiên giới, khiến cho Trúc Cơ chân nhân cũng phải vướng bụi trần, có thể nhìn thấy được một chút thực lực của Tử Vân Hội.”
Chu Dịch cũng không khinh thường Thư Không Liêu, chỉ cần trả đủ linh thạch hoặc là linh vật, Kim Đan chân quân cũng có thể làm thêm chuyện chào hàng mua bán, nhân tiện tặng kèm theo hiệu ứng ba hoa chích choè, trên trời dưới đất nữa.
Thu lại suy nghĩ, ánh mắt chuyển về hướng đấu pháp đài.
Lúc này, trên mỗi đấu pháp đài đều có hai gã Trúc Cơ chân nhân, phụ trách bảo đảm tánh mạng đệ tử.
Những đệ tử tham gia tỉ thí đang rút thăm, ước chừng đến buổi trưa thì vòng thứ nhất của đấu pháp mới bắt đầu, mười tám đệ tử đối đầu với nhau.
Chu Dịch quan sát chín đấu pháp đài cùng một lúc, khi trọng tài chân nhân công bố tên tuổi, nhanh chóng ghi lại vào trong thẻ ngọc, sau đó ghi chép kỹ càng tỉ mỉ quá trình đấu pháp, mỗi một chiêu thức, sắc mặt biến hóa, pháp khí bí thuật của cả hai người.
Nếu như có bí pháp nào không nhận ra, thì để đó sau này thỉnh giáo lại Giang sư huynh.
“Không hổ là Đan Đỉnh Tông, thực lực bình quân của đệ tử Luyện Khí kỳ vượt xa tán tu bên ngoài. Nhưng mà tỉ thí nhỏ là đấu pháp công bằng, nếu như để bọn họ ra bên ngoài lăn lộn, chưa chắc đã có thể là đối thủ của tán tu.”
Ánh mắt Chu Dịch lướt qua tám đấu pháp đài, hơn phân nửa sự chú ý dừng lại ở đài đấu pháp nằm ở góc Đông Bắc kia, thực lực của hai gã đệ tử Luyện Khí đại viên mãn vượt xa những người cùng cấp.
“Nghe trọng tài thông báo tên tuổi, hình như là ứng cử viên đứng đầu sáng giá nhất được Thư sư huynh ghi chép trong thẻ ngọc, vậy mà vòng đầu tiên đã đụng phải hắn.”
Dựa theo quy tắc của tỉ thí nhỏ, vòng thứ nhất là đấu loại, người thất bại phải chờ đến sang năm. Hơn hai ngàn người rút thăm, cố tình lại đụng phải một xác suất cực nhỏ như vậy, có thể nói là do số, do mệnh vậy, người tính không bằng trời tính.
Trận đấu pháp khốc liệt giữa hai người, cũng thu hút ánh mắt của phần lớn khán giả.
Trong đó có lẽ có người đặt cược, vậy là lại đứng lên hô to, những âm thanh ồn ào náo động liên tục vang vọng, khiến cho khán đài dần dần sôi sục lên.
Tính cách của phần lớn người tu tiên đều lạnh lùng, nhưng cũng không phải là do bản tính của họ là vậy, mà một khi bế quan tu hành là đến mấy tháng mấy năm, bình thường ít khi giao tiếp với người khác, dần dần sẽ trở nên ít nói.
Trận tỉ thí nhỏ trong tông môn hội tụ mấy ngàn đồng môn, lại có đấu pháp kịch liệt xuất sắc, được bầu không khí hâm nóng, khiến cho những tu sĩ thanh cao kia lại có chút hơi thở của con người. Chu Dịch từ trên cao nhìn xuống, quan sát động tĩnh của toàn trường, dường như có phát hiện.
“Tỉ thí nhỏ trong tông môn, không chỉ là vì thúc đẩy sự cạnh tranh, khen thưởng đệ tử, cũng là một cuộc tụ họp quy mô lớn, có thể làm tăng mức độ trung thành, tính đoàn kết.”
Một khắc sau.
Một đệ tử có tên là Lý Thanh đệ tử, thi triển Độn Pháp né tránh Liệt Diễm pháp thuật, thi triển mấy tia sấm sét đánh vỡ kim quang hộ thân của đối thủ, đánh cho hắn rơi khỏi đấu pháp đài, dành được thắng lợi.
“Thực lực cũng không chênh lệch nhau là mấy, đệ tử am hiểu hỏa pháp kia pháp lực của hắn hao hết trước, có cảm giác như Lý Thanh chiến thắng một cách nhẹ nhàng thoải mái, hẳn là còn có bí thuật gì đó chưa thi triển!”
Chu Dịch đặt biệt lưu ý đến Lý Thanh, đợi sau này sẽ quan sát kỹ càng tỉ mỉ thêm.
Tỉ thí nhỏ giằng co nửa ngày, cho đến lúc mặt trời xuống núi mới ngừng lại, ngoài Lý Thanh ra, còn có không ít đệ tử có biểu hiện nổi bật.
Ví dụ như một đệ tử họ Cổ, bình thường không có tiếng tăm gì, thế nhưng lại bộc phát đánh bại đối thủ trên bảng xếp hạng. Hắn tinh thông một môn bí thuật rèn thể, sau khi thi triển thì thân thể cao đến hai trượng, sức manh, lực phòng ngự tăng vọt, trực tiếp miễn dịch với những pháp thuật cấp thấp.
Vũ khí là một cây côn huyền thiết, vung lên một cái thì thanh thế kinh người, cuối cùng đánh cho đối thủ rơi khỏi đấu pháp đài.
“Thần thông này nhìn có chút quen mắt!”
Thần Ngưu Biến đã tu đến đại thành, Chu Dịch tất nhiên là biết được sự biến hóa bên trong, giai đoạn tiểu thành chỉ là cơ thể sẽ biến lớn, không thể xuất hiện sừng trâu. Đấu pháp kết thúc.
Chu Dịch thi triển độn quang trở lại đồi hối lỗi, nhìn thấy Giang Khang đã tỉnh ngủ, vừa uống rượu vừa xem thoại bản.
“Núi cao còn có núi cao hơn, sư đệ chỉ là ếch ngồi đáy giếng.”
Giang Khang cười nói: “Sư đệ cũng đừng tự coi thường bản thân, ngươi có thể đột phá Trúc Cơ khi còn là tán tu, có lẽ là tư chất linh căn không được, tất nhiên còn có chỗ khác hơn người.”
Chu Dịch đưa thẻ ngọc ghi chép về đấu pháp đưa cho Giang Khang xem xét, nói.
“Hôm nay nhìn thấy có đệ tử am hiểu Lôi Pháp, độn thuật, dễ dàng đánh thắng đối thủ cùng cấp, dường như vẫn chưa dùng hết sức.”
“Ồ? Như vậy xem ra, còn lợi hại hơn cả lão đạo năm đó rồi.”
Giang Khang kể về những đệ tử ưu tú mà hắn chứng kiến trong những năm qua, sau khi so sánh, phát hiện những trận tỉ thí nhỏ bao năm qua càng ngày càng mạnh mẽ, không nhịn được mà tán thưởng “xưa đâu bằng nay”.
Chu Dịch nghiêm túc lắng nghe, luận về đấu pháp chém giết thì hắn rất có giác ngộ.
Hai lần duy nhất từng chém giết tu sĩ, cả hai lần đều dễ dàng chiến thắng đều là do dựa vào phù triện, lôi châu, căn bản không thể được gọi là đấu pháp!