Chu Dịch lạnh lùng nói: “Ác giả ác báo thiện giả thiện lai, không thể nhầm lẫn với nhau. Không ăn thịt người cũng có thể cho mưa xuống, vì sao phải hiến tế?”
“Đó là vì ngu dân không biết cảm ơn!”
Ngưu Đại Trụ trào phúng nói: “Thì ra Hà Thần chỉ cần hương khói cung phụng, là có thể cho mưa xuống giải hạn, nhưng mà ngu dân có được lợi ích, lại để cho miếu Hà Thần hoang phế. Từ sau khi Hà Thần bắt đầu muốn hiến tế huyết thực, thì hương khói nghi ngút, kéo dài liên tục!”
“Cho nên chưa nói tới chuyện thiện ác, chỉ là giao dịch mà thôi.”
Chu Dịch chậm rãi nói: “Hôm nay không giết được Hà Thần, thì ngày sau cũng sẽ có những tu sĩ khác tới đây, rồi sẽ có một ngày chém chết yêu ma tác loạn.”
“Giết Hà Thần, ngươi sẽ cho mưa xuống sao?”
Hai mắt Ngưu Đại Trụ đỏ ngầu, gần như điên cuồng, nói: “Nghe nói tiên nhân coi trọng nhân quả báo ứng, sau này nếu lại xuất hiện nạn hạn hán, đất cằn ngàn dặm, những người bị chết thảm kia chính là do các ngươi hại chết!”
“Vốn tưởng ngươi là một kẻ ác, nào ngờ được lại là một kẻ ngu xuẩn.”
Chu Dịch nhún vai, nói: “Tu vi của Hạ sư huynh ngang ngửa với xà yêu, có thể kéo mây làm mưa, giải cứu nạn hạn hán ngàn dặm không?”
“Đào mấy cái giếng thì còn tạm, làm mưa khắp ngàn dặm…… Có lẽ lão tổ trong tông môn có thể làm được.”
Hạ sư huynh ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai mắt linh quang lập loè: “Nhìn thiên văn khí tượng thì có lẽ mấy ngày nữa sẽ có mưa, ước chừng ở bảy tám ngày sau. Cho nên, đến ngay cả thủ đoạn mị dân của xà yêu mà Chu sư đệ cũng đã tính đến rồi sao?”
“Trước đó đã có điều tra mà thôi.”
Chu Dịch vô cùng thận trọng với ngoại vụ trong tông môn, không điều tra rõ ràng thì không dám tới, thở dài một tiếng, nói: “Nếu thật sự con xà yêu kia làm mưa xuống được, ta cũng sẽ không tham dự vào việc này, khỏi phải lựa chọn.”
Ngưu Đại Trụ nghe hiểu cuộc nói chuyện giữa hai người, từ giận dữ biến thành ngạc nhiên, rồi bắt đầu nghi ngờ.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
“Còn có một chuyện……”
Chu Dịch nói: “Xà yêu kia không năng lực làm mưa xuống, nhưng làm phân tán mây mưa vốn nên có, cũng chẳng phải là chuyện gì quá khó.”
Ngưu Đại Trụ bịch một tiếng, té ngã trên mặt đất.
“Song Nhi, cha có lỗi với con……”
……
Ba ngày sau.
Buổi trưa.
Mặt trời chói chang như thiêu như đốt.
Bờ sông thôn Duyên Hà.
Hai ba ngàn ba tánh của những thôn trấn chung quanh, tập trung lại đây.
Những khuôn mặt khô gầy, ngăm đen nhìn về phía tế đàn dựng tạm bên bờ sông, ánh mắt đờ đẫn tuyệt vọng.
Ngưu Đại Trụ mặc đạo bào, đang nhảy múa trên đàn, miệng lẩm bẩm.
“Hiến tế!”
Giọng nói vừa phát ra, tám người đàn ông nâng bàn thờ đi vào bờ sông, tế phẩm trên bàn ngoài bò, gà dê các loại hạt khô, còn có hai cặp đồng nam đồng nữ.
Dáng vẻ đều cỡ ba bốn tuổi đáng yêu, mặc áo quần màu sắc sặc sỡ, cười hì hì đùa giỡn với nhau.
Trong đám người có cả cha mẹ của chúng, thấy cảnh tượng này rốt cuộc nhịn không được, ô ô ô khóc thành tiếng, lập tức có tộc nhân kéo bọn họ xuống, bịt miệng trói tay trói chân lại, để tránh quấy rầy Hà Thần, thì còn phải hiến tế lại thêm lần nữa.
Ngưu Đại Trụ hô lớn: “Dâng hương, quỳ………… Lạy!”
Bịch bịch một đám người quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu theo tiếng hô của Ngưu Đại Trụ.
Ba quỳ chín lạy kết thúc, tám người đàn ông nâng bàn thờ đi vào lòng sông, cùng nhau hét lớn rồi ném tế phẩm vào giữa sông.
Nụ cười của bốn đứa nhỏ chững lại, còn chưa kịp khóc kêu, thì đã rơi vào dòng Lạc Thủy.
“Cung thỉnh Hà Thần!”
“Cung thỉnh Hà Thần……”
Thanh truyền vài dặm, liên tục chín lần như vậy.
Nước sông Lạc Thủy chảy siết, ục ục sôi sục như nước sôi, một giọng nói rõ ràng truyền vào trong tai mọi người.
“Ta là Hà Thần Lạc Thủy!”
Một con rắn to lớn khổng lồ, kinh sợ thần hồn, cao đến mấy trượng nhoi lên khỏi mặt sông, hai tròng mắt lập loè ánh sáng u lục, trên đỉnh đầu của nó có hai cục bướu nhô lên.
Keng!
Tám đạo kim quang đồng loạt vọt lên khỏi mặt nước, giống như những cây cột bằng vàng, bá tánh hai bên bờ còn tưởng là cung điện của Hà Thần, càng thêm kính sợ nó.
“Trận pháp?”
Xà yêu sợ tới mức thét chói tai ra tiếng, thân thể khổng lồ tan biến thành nước, hòa vào lòng sông biến mất không thấy đâu.
“Thủy độn rất tinh diệu, chẳng trách chạy thoát khỏi mấy lần đuổi giết!”
Chu Dịch đứng ở cách đó trăm trượng khống chế trận bàn, pháp lực rót vào trong đó, Bát Môn Kim Tỏa trận chậm rãi thu nhỏ lại.
Xà yêu lập tức hoảng sợ, tả xung hữu đột muốn cưỡng ép đột phá vòng vây, nhưng mà trận pháp có thể vây khốn tu sĩ Giả Đan, căn bản là nó không thể làm lung lay được.
Đám người Hạ sư huynh khống chế trận kỳ, từng đạo kim quang rơi vào trong nước, không thấy bóng dáng xà yêu, nhưng lại thấy mặt nước nhuộm thành màu máu đỏ tươi, từng mảng thịt, vảy rắn nổi lềnh bềnh.
Gừ!
Một tiếng thét dài như rồng như rắn, xà yêu lại một lần nữa hiện hóa thân hình, thân rắn cao đến vài chục trượng bay lên trời.
“Biến trận!”
Giọng nói của Chu Dịch truyền vào trong tai đồng môn, tám lá trận kỳ nhanh chóng thay đổi vị trí.
Bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, toàn bộ đều bị bao phủ bên trong kim quang, từ bên ngoài nhìn vào thì như tám cây cột đang vây quanh, ngăn xà yêu khỏi nước sông.
“Bên dưới nhờ vào chư vị sư huynh hàng yêu!”
“Tất nhiên rồi.”
Đám người Hạ sư huynh hơi gật đầu, năm ngàn linh thạch cũng không phải là để ngươi đến đây điều khiển trận kỳ, trong túi trữ vật bay ra từng pháp khí lấp lánh rực rỡ.
Roẹt! Roẹt!
Trên thân xà yêu xuất hiện nhiều vết thương, cho dù nó có giãy giụa như thế nào, phun ra nọc độc, nhưng cũng không thể phá được Bát Môn trận, nên không thể tránh khỏi bị pháp khí vây sát.,
Gào!
Lại gầm lên giận dữ, hai cái bướu thịt trên đầu xà yêu vỡ ra, hai luồng ánh sáng tím bắn ra, lần lượt bay về phía hai vị đồng môn.
“Cẩn thận!”
Ánh mắt của Hạ sư huynh hơi chững lại, biết được đây là tuyệt chiêu mạnh nhất của xà yêu, mở miệng phun ra một đám sương mù huyền hoàng.
Khói màu vàng kia vô hình hư ảo, sau khi bao phủ lấy ánh sáng màu tím, thì nhanh chóng cô đọng lại thành thực thể nửa trong suốt. Lúc này mới nhìn thấy rõ ràng hình dáng của ánh sáng màu tím, ấy vậy mà lại là một cây sừng hươu, ước chừng cao nửa thước.
“Long giác!”
Mặt Hạ sư huynh lộ vẻ vui mừng, há mồm nuốt nó vào trong bụng, hiển nhiên là không dự định nhả ra nữa.