Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 140 - Chương 140 - Tu Sĩ Cứu Nạn (2)

Chương 140 - Tu sĩ cứu nạn (2)
Chương 140 - Tu sĩ cứu nạn (2)

Trên bầu trời.

Đám người Chu Dịch nấp trong đám mây, nhìn xuống hành động của đám quan lại trên mặt đất, đồng môn nghị luận sôi nổi.

“Chiều dài của cái kênh này, có đào ba đến năm tháng cũng không thể dẫn nước vào, khi đó đã đến mùa thu đông, cần gì phải tưới tiêu nữa?”

“Không chỉ có như vậy, đào bao nhiên cái giếng ở ven đường thế kia, cũng chẳng nhìn thấy cái nào có nước, quan sai vẫn tiếp tục thúc giục đào giếng!”

“Nhìn tướng mạo của người kia thì cũng giống một thanh quan, tại sao lại lãng phí sức người sức của như vậy chứ?”

Hạ sư huynh lặng lẽ nói: “Chẳng phải là người ta vẫn đang tránh thiên tai đấy sao?”

“Hạ sư huynh sáng suốt!’

Chu Dịch gật đầu nói: “Quan sai bắt buộc chống thiên tai, cho nên chuyện đào giếng, đào kênh là không thể dừng, bất kể là bá tánh có được cứu trợ hay không, chỉ cần còn đang chống thiên tai, thì đó chính là quan lại tài giỏi của triều đình!”

Khi đang nói chuyện, phất tay thúc giục kiếm quang, dừng lại trên một miệng giếng cạn.

Phi kiếm xoay tròn xuyên xuống hơn hai mươi trượng dưới lòng đất, đâm thủng nham thạch, nước ngầm phun trào ra.

Bá tánh đang đứng bên cạnh đánh giếng, đào kênh, nhìn thấy dưới giếng liên tục phun ra nước, nhịn không được hoan hô.

“Có nước! Có nước rồi!”

“Nước ngọt quá!’

“Nhất định là Hà Thần phù hộ, Nhị Cẩu Tử, ngươi còn dám mắng Hà Thần không cho mưa xuống?’

“Ta không dám nữa, ta sẽ đi dâng hương cho Hà Thần ngay!”

Giếng cạn có nước, tựa như thần tích, ven bờ Lạc Thủy có truyền thuyết về Hà Thần, dân chúng tự nhiên cho rằng đây là do Hà Thần phù hộ.

Trên bầu trời.

Hạ sư huynh trầm ngâm một lát, bừng tỉnh nói: “Chu sư đệ muốn chống thiên tai sao?”

“Vốn dĩ dự tính tìm một khúc sông phù hợp, cứu nạn không thành công, ngồi canh cúng tế Hà Thần, bây giờ xem ra phải chủ động tạo điều kiện thôi!’

Chu Dịch nói: “Người trần mắt thịt đã chẳng còn tác dụng gì với tu vi của đại yêu nữa rồi, có thể là do nhu cầu ăn uống, hoặc là muốn uy hiếp bá tánh. Nếu như hai bên bờ sông ở Đàm Châu chỉ có một chỗ cúng tế Hà Thần, xà yêu vì muốn duy trì sự uy nghiêm của nó, rất có thể sẽ lộ diện.”

“Cách này hay thật.”

Đồng môn gật đầu khen ngợi, xà yêu đi vào trong trận pháp thì có chạy trời không khỏi nắng.

Hạ sư huynh nhắc nhở nói: “Tất cả giếng nước đều có nước, nhưng lại còn một chỗ khô hạn, khiến cho xà yêu sinh lòng nghi ngờ, bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển.”

“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!”

Ánh mắt Chu Dịch đảo qua bá tánh trên mặt đất, nói: “Ít nhất thì cũng giải cứu được bá tánh ở Đàm Châu, cho dù nhiệm vụ thất bại, thì cũng làm được chuyện tốt.”

Một người đồng môn nói: “Chuyện tốt này cũng không rẻ chút nào, bốn vạn linh thạch, cũng đủ khiến cho Khánh quốc thay đổi mấy đời hoàng đế.”

Chu Dịch ghét bỏ nói: “Ta mua cái ngai vàng làm gì, lao tâm lao lực mà còn không được tiêu dao!’

“Thú vị thú vị!”

Ánh mắt của đồng môn nhìn Chu Dịch, từ giao dịch thuần túy vốn có, nay lại thêm chút thưởng thức tán thưởng, còn về phần trong lòng có mắng hắn ngu xuẩn cổ hủ hay không thì không biết được.

Rồi sau đó chia thành tám luồng độn quang, tỏa ra khắp nơi, nhìn thấy giếng cạn thì sẽ thi pháp đánh xuyên lòng đất.

Trúc Cơ kỳ cũng chẳng được coi là gì ở Đan Đỉnh Tông, nhưng ở trần thế thì lại là chân nhân trấn quốc, đây chắc có lẽ là lần đầu tiên trong lịch sử Khánh quốc xuất hiện Trúc Cơ tu sĩ cứu thiên tai.

Thôn Duyên Hà.

Trong một tiểu viện bình thường.

Mặt mày Ngưu Đại Trụ lộ vẻ vui mừng, đóng chặt cửa chính, đi vào trong nhà chính thờ phụng Hà Thần.

Đốt linh hương, tay bắt pháp quyết.

“Bẩm Ngô Thần, ba ngày sau, trong thôn dự tính hiến tế đồng nam đồng nữ cho ngài”

Ngưu Đại Trụ là phàm nhân mà xà yêu lựa chọn tỉ mỉ, có được linh căn thiên phú, truyền thụ tu tiên pháp môn thô sơ.

Lời cầu nguyện theo khói của linh hương uốn lượn bay lên, hòa vào bên trong cơ thể của thần tượng bằng đất nung, tượng Hà Thần nửa người nửa rồng dần dần trở nên linh động, miệng lúc đóng lúc mở phát ra giọng nói.

“Ngươi cứ thành kính cung phụng, bản thần sẽ tự cho mưa xuống!”

“Cung tiễn Ngô Thần!”

Ngưu Đại Trụ ba quỳ chín lạy, cho mãi đến khi linh hương tắt mới đứng dậy.

Lúc này, một giọng nói xa lạ truyền vào trong tai của Ngưu Đại Trụ.

“Chỉ một mình ngươi nhỉ?”

Ngưu Đại Trụ theo bản năng thúc giục pháp lực, nhưng khi nhìn thấy mấy đạo linh quang bay tới, phong ấn kinh mạch đan điền.

Hai bóng người xuất hiện từ trong không khí, chính là Chu Dịch cùng Hạ sư huynh.

Hạ sư huynh nói: “Chu sư đệ đoán không sai, bên dòng Lạc Thủy có tu sĩ Luyện Khí ẩn nấp, quả nhiên là tay chân của xà yêu.”

Sau hơn nửa tháng cứu thiên tai, tình hình hạn hán ở Đàm Châu giảm bớt hơn phân nửa, chỉ còn sót lại thôn Duyên Hà vẫn không thấy có nước. Chu Dịch cùng đồng môn phân chia khu vực, dùng thần thức đảo qua tất cả mọi người, tu sĩ này có công pháp thô ráp, pháp lực nông cạn, căn bản là không giấu diếm được.

Vẻ mặt Ngưu Đại Trụ thay đổi, hỏi: “Các ngươi là tiên nhân trong truyền thuyết sao?’

Chu Dịch nói: “Không thể xưng là tiên nhân, chỉ là tu sĩ tới hàng yêu thôi.”

“Hàng yêu? Làm gì có yêu quái, Lạc Thủy chỉ có Hà Thần!’

Vẻ mặt kinh sợ của Ngưu Đại Trụ biến mất, ngược lại lạnh giọng chất vấn: “Hà Thần phù hộ cho hai bên bờ sông Lạc Thủy hơn mấy chục năm, mỗi lần gặp phải đại hạn đều sẽ cho mưa xuống cứu thiên tai, cứu được vô số mạng người. Đám tu sĩ các ngươi, ngoài tỏ ra cao cao tại thượng ra, chưa bao giờ nhìn thấy có ai đến đây thi pháp!”

Chu Dịch im lặng, chậm rãi nói.

“Đây cũng không phải là lý do để hiến tế đồng nam đồng nữ!”

Theo như ghi chép trong sổ sách.

Hai bờ Lạc Thủy, mấy chục năm trước đã có truyền thuyết về Hà Thần, khi đó không cần hiến tế người sống, cung phụng hương khói thì sẽ thường xuyên có mưa xuống giảm bớt nạn hạn hán.

Bắt đầu từ mười mấy năm trước, cần phải hiến tế đồng nam đồng nữ, Hà Thần mới thi pháp cho mưa xuống.

Huyết tế khiến cho tán tu vân du chú ý, trình báo cho phường thị Đại Trạch nằm trong lãnh thổ Khánh quốc, cho nên đây trở thành một trong những ngoại vụ trừ ma của Đan Đỉnh Tông.

“Mỗi khi nạn hạn hán xuât hiện, đất cằn ngàn dặm, bao nhiêu đồng nam đồng nữ đã chết đi, cũng không thấy có tiên nhân quan tâm. Hà Thần ăn mấy người, thi pháp cho mưa xuống cứu người, tiên nhân lại đến hàng yêu trừ ma!”

Hai mắt Ngưu Đại Trụ đỏ đậm, nói: “Rốt cuộc thì ai là yêu, ai là ma hả?”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0