Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 143 - Chương 143 - Thiết Trụ Báo Ân (2)

Chương 143 - Thiết Trụ báo ân (2)
Chương 143 - Thiết Trụ báo ân (2)

“Nhưng mà ngoại vụ bên trong địa giới Vân Châu, rất ít có cơ hội nhận được, phần lớn còn chưa công bố thì đã bị đồng môn cướp trước rồi.

“Tạm thời từ từ xem!’

Chu Dịch không đi đổi Luyện Linh Quyết, sau khi hoàn thành ngoại vụ trừ ma, tạm thời có thể tiềm tu mười mấy năm.

Trong thời gian này nếu như có ngoại vụ thích hợp, thì sẽ kiếm thêm một lần công huân, có thể gom góp đủ công huân để đổi lấy Nhiên Huyết Độn Pháp.

Ngũ Hành Độn Thuật không có gì là không xuyên qua được, sau khi tăng lên gấp ba thì tốc độ còn hơn cả lôi độn, chỉ cần không rơi vào trận pháp cấm chế, rất ít người có tu vi Trúc Cơ có thể đuổi theo kịp.

Đảo mắt một cái đã hai tháng trôi qua.

Thời gian xin phép để thực hiện ngoại vụ trừ ma của Chu Dịch kết thúc, khống chế độn quang đi đồi hối lỗi làm việc.

Đáp xuống Hắc Phong động, phát hiện bên trong có người bị phạt.

“Dáng vẻ này nhìn có chút quen mắt?”

Khuôn mặt hàm hậu, màu da ngăm đen, trưởng thành và nghiêm nghị hơn so với dáng vẻ trong trí nhớ.

“Nếu tính toán thời gian, cũng đã một trăm ba bốn mươi năm trôi qua rồi, không xui xẻo đến mức gặp phải tên kia đâu?”

Sắc mặt Chu Dịch âm tình bất định, vội vàng cầm lấy ngọc bội trên bàn, thần thức đảo qua.

Huyền Tiêu, mối họa ngầm, phạt tự suy ngẫm mười năm.

Chu Dịch lập tức thở phào một hơi, tự nhủ bản thân mình quá lo xa, trên đời này có rất nhiều người giống nhau, sao có thể va phải trái bom kia chứ?

Lúc này.

Huyền Tiêu cũng đang quan sát Chu Dịch, linh giác trời sinh hơn xa người bình thường, dường như có cảm giác quen thuộc thân cận, chủ động mở miệng nói.

“Bần đạo là Huyền Tiêu, sư đệ có chút lạ mắt?’

“Tham kiến Huyền Tiêu sư huynh, ta bái nhập tông môn mới được tám năm, vẫn làm nhiệm vụ ở đồi hối lỗi này.”

Trong lòng Chu Dịch vẫn không yên tâm, dù sao thì năm đó kiếp nạn ở Tiểu Đan Sơn quá khủng bố, trời giáng tai kiếp đã giết chết ba bốn ngàn tán tu, ra vẻ quan tâm dò hỏi.

“Không biết sư huynh phạm vào chuyện gì, tại sao lại bị phạt nhốt hơn mười năm chứ?”

“Cũng không phải là đại sự gì.”

Giọng nói của Huyền Tiêu rất nhẹ nhàng, nói: “Bần đạo báo thù cho ân công, giết đệ tử nội môn của Chân Dương Ma Tôn, cũng là huyết mạch duy nhất của hắn. May mắn mà chạy thoát khỏi Ký Châu, chọc giận chưởng môn sư tôn, nên mới để ta đến Hắc Phong động bình tĩnh lại.”

“Chân Dương Ma Tôn.”

Cảm giác bất an trong lòng Chu Dịch càng thêm mãnh liệt, tán thưởng nói: “Để cho sư huynh phải liều mạng như vậy, định là đại ân bất phàm!”

“Nói ra thì có thể sư đệ không tin.”

Huyền Tiêu lắc đầu nói: “Năm đó ân công chỉ cho ta năm đấu linh mễ, dặn dò ta cố gắng tu hành, đáng tiếc lời nói còn văng vẳng bên tai, người thì đã qua đời!’

“Khụ khụ khụ

Chu Dịch vội vàng lấy ra linh tửu để an ủi hắn, cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Ơn huệ nhỏ bé như vậy, chỉ tiện tay mà thôi, có lẽ người ta còn không ghi tạc trong lòng đâu?”

“Báo ân há có thể phân lớn nhỏ!”

Thần sắc Huyền Tiêu kiên nghị, mắt lộ ra hung quang, nói: “Huống chi, cái chết của ân công có liên quan mật thiết đến ta, nếu không thể giết chết Chân Dương báo thù cho ân công, thì còn tu tiên đạo làm cái gì, cầu trường sinh làm cái gì?”

“Sư huynh cao thượng, ta không thể sánh bằng!”

Chu Dịch đã xác định, Huyền Tiêu tám chín phần mười chính là Tiêu Thiết Trụ, đây hẳn là đạo hào mà hắn có được sau khi tấn chức chân truyền.

Với những gì mà Thiết Trụ trải qua, có lẽ có một tia hi vọng có thể giết được Chân Dương, rồi sau đó Thiên Ma Cung tất nhiên sẽ báo thù lại cho Ma Tôn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chính là đại chiến giữa hai đạo chính ma.

Cho nên, điều gây nên cuộc đấu kiếm chính ma chính là năm đấu linh mễ!

Chu Dịch chỉ cảm thấy rất đau đầu, năm đó không cho Tiêu Thiết Trụ mượn linh mễ, phải chăng có thể ngăn được chính ma đấu kiếm, có thể thay đổi được vận mệnh của bao nhiêu con người chứ?

“Bần đạo chỉ tri ân báo đáp, đối nhân xử thế thì không bằng ân công.”

Huyền Tiêu lẩm bẩm hồi tưởng lại nói: “Năm đó ta mới vào đạo lộ, đã được ân công chỉ điểm nhiều lần, chỉ cảm thấy Tu Tiên giới có rất nhiều người tốt.”

“Nào biết mãi đến sau này, cũng chỉ gặp được một người tốt như vậy thôi, những kẻ còn lại toàn là bè lũ xu nịnh mà thôi!”

“Nói có lý.”

Chu Dịch hơi gật đầu, cảm thấy Tiêu Thiết Trụ vừa mắt hơn rất nhiều, thực lòng quan tâm nói: “Không thể ở lâu trong Hắc Phong động này, sư huynh vẫn nên rời khỏi đây sớm đi, tránh cho đêm ngày hắc phong địa hỏa ăn mòn, làm hỏng đạo lộ.

“Không sao, đây là một bảo địa tu hành!”

Trong mắt Huyền Tiêu hiện lên dị sắc, không tiếp tục nói chuyện.

Chu Dịch nghe vậy ánh mắt hơi chứng lại, dù sao thì vẫn cảm thấy Tiêu Thiết Trụ đến đồi hối lỗi là một chuyện tốt, năm đó chuyện ở Tiểu Đan Sơn chính là vết xe đổ.

Mỏ khoáng tử linh ở Tề Vân Phong khai thác đến mấy trăm năm, chưa bao giờ xuất hiện Thiên Tinh thạch, kết quả Tiêu Thiết Trụ đào mỏ chưa được bao lâu thì đã được bái nhập Đan Đỉnh Tông, trong đó tất nhiên có điều gì đó không bình thường.

“Vốn dĩ muốn đợi từ từ rồi xem, bây giờ đã có người lựa chọn giúp ta rồi!”

Tầng ba ngoại vụ điện.

Sau gần hai tháng, Chu Dịch lại tới nhận nhiệm vụ trừ ma.

“Mấy năm gần đây có chút lười biếng, hôm qua hoàn toàn tỉnh ngộ, nên chăm chỉ hơn một chút.

“Nghĩ như vậy là phải rồi!”

Mặt Tiêu Xa lộ ra ý cười, vô cùng nể phục quy định của tông môn, đã chuyển hóa thành công một kẻ không có lí tưởng đỉnh cấp thành một người làm công, nói: “Chu sư đệ dự tính nhận nhiệm vụ nào?’

Chu Dịch dùng thần thức đảo qua, chọn một ma đầu có tu vi cùng cấp.

Quỳnh Châu, ma đầu Hắc Khô của Quỷ Vương tông, thực lực Trúc Cơ sơ kỳ, bảy mươi năm trước dính vào huyết án ở Vân Châu, chỉ vì tu hành Bạch Cốt ma công

Quỷ dị khó lường, mười ba lần thoát khỏi sự vây giết của Đan Đỉnh Tông.

Tiêu Xa nhắc nhở nói: “Ma đầu Hắc Khô? Nếu như hắn không chết dưới tay của yêu ma, thì không chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ.

Chu Dịch lấy ra một đống than đỏ rực, bày ra những bảo châu với từng vòng kim văn, nói: “Đối phó với tà ma ngoại đạo, cần gì phải đấu pháp công bằng, ta đặc biệt thu thập mấy viên Càn dương ly hỏa châu này!’

“Chúc sư đệ may mắn.”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0