Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 144 - Chương 144 - Linh Địa Vô Chủ

Chương 144 - Linh địa vô chủ
Chương 144 - Linh địa vô chủ

Tiêu Xa không nghi ngờ hắn, đánh dấu vào nhiệm vụ đã được nhận.

Chu Dịch dùng công huân đổi lấy Cửu Chuyển Luyện Linh Quyết, rồi sau đó đến công pháp điện nhận truyền thừa.

Còn lại gần hai ngàn công huân, đổi thành một lượng lớn đan dược bảo vệ tánh mạng, chữa thương, khiến cho người ta nhìn vào cứ tưởng là đi tru ma.

Khánh quốc.

Eo sông Minh Nguyệt.

Mỗi khi trăng tròn, đứng dưới đáy eo, có thể nhìn thấy từng luồng ánh sáng trăng soi xuống.

Cảnh quan huyền bí từng hấp dẫn không ít phàm nhân đến ra xét, cho mãi đến khi Thẩm gia chiếm cứ linh địa tu hành, bố trí một trận pháp cực mạnh dưới đáy eo, quanh năm bị sương mù đậm đặc bao phủ, từ đó về sau không ai còn nhìn thấy kỳ cảnh ánh trăng nữa.

Mấy trăm năm qua đi, kỳ cảnh trở thành truyền thuyết, chỉ được nhắc đến đôi dòng trong những thoại bản mà thôi.

Màn đêm buông xuống.

Một đạo ngũ sắc độn quang đáp xuống bên cạnh hẻm núi.

“Lãnh địa tu tiên của gia tộc bình thường thì hận không thể giấu kín được, sợ bị người ngoài biết được. Thẩm gia dựa vào tài nguyên tông môn, liên tục có ba thế hệ Trúc Cơ, mới dám trắng trợn táo bạo chiếm cứ toàn bộ hẻm núi!”

Chu Dịch không tiến vào bên trong trận pháp, mà là đợi ở ngoài hẻm núi.

Mấy ngày sau.

Một đệ tử Thẩm gia bước ra khỏi đám sương mù, còn chưa kịp khống chế phi kiếm, đã nghe được có tiếng người nói.

“Đạo hữu, xin dừng bước.”

Chu Dịch để lộ khí tức Trúc Cơ chân nhân, cười nói: “Bần đạo đến từ Đan Đỉnh Tông, được sự phó thác của sư huynh, chuyển giao di vật cho Thẩm đạo hữu Thẩm Vân.”

“Tiền bối chờ một lát, vãn bối đi đưa tin cho Thẩm lão tổ.”

Sau khi Thẩm gia đệ tử quay trở về không lâu, trận pháp sương mù chậm rãi tan biến, từ bên trong có một phụ nhân đứng tuổi mặc cung trang bay ra.

Chu Dịch lấy ngọc bội ra: “Bần đạo được Giang sư huynh nhờ vả, đem vật này trả lại cho Thẩm đạo hữu.

Thẩm Vân tiếp nhận ngọc bội, vuốt ve một lát, hai mắt rưng rưng: “Giang lang bây giờ ra sao rồi?”

Chu Dịch nói đúng sự thật: “Sư huynh đến Ký Châu trừ ma, hiện tại sinh tử không rõ.”

Vốn dĩ tuổi thọ của Giang Khang cũng chẳng còn lại bao nhiêu, nếu như không đột phá Kim Đan, tất nhiên là phải tọa hóa.

Thẩm Vân lau nước mắt, gật đầu nói: “Để đạo hữu chê cười rồi.”

“Không sao, bần đạo còn có việc quan trọng của tông môn, xin được cáo lui.”

Chu Dịch không muốn bước vào Minh Nguyệt hiệp, người ta cũng không mời, cáo từ một tiếng rồi hóa thành độn quang rời đi.

Lạc Thủy.

Dãy núi bắt đầu từ biên giới phía Tây Vân Châu, Quỳnh Châu kéo dài mãi đến Đại Trạch nằm phía Đông của Khánh Quốc.

Uốn lượn mấy ngàn dặm, xuyên qua lãnh thổ hai nước.

Chu Dịch đáp xuống bên ngoài phường Đại Trạch, lặn xuống đáy sông Lạc Thủy.

“Đoạn cuối của dòng sông này, chiều ngang hơn hai ba mươi dặm, đoạn giữa dòng Lạc Thủy còn có mười mấy ao hồ lớn nhỏ, thật sự không phải một công trình nhỏ bé!’

Sau khi rời khỏi eo sông Minh Nguyệt, Chu Dịch chạy đến Lạc Thủy, dùng thần thức đảo qua mỗi một tấc bùn đất từ Đông sang Tây.

Đan Đỉnh Tông, phường thị hoặc là hàn đàm linh địa, chung quy cũng là lãnh địa của người khác, hiện giờ Chu Dịch đã hơn hai trăm tám mươi tuổi, lãnh địa duy nhất của cá nhân hắn có lẽ chỉ có mỗi tiểu viện ở Càn kinh kia.

Cũng đang từ từ xóa bỏ công pháp.

Nếu như chỉ là pháp lực thuần túy, thì lại càng dễ hủy đi, nhưng mà “Đạo cơ” nằm trong đan điền sau khi đạt đến tu vi Trúc Cơ , đã trở thành một phần thân thể của tu sĩ, gượng ép hủy nó đi sẽ tạo thành thương tổn không thể chữa lành đối với đan điền.

Tu sĩ lựa chọn thay đổi phương hướng tu hành, sẽ bắt đầu tán công trùng tu ở Luyện Khí kỳ, tán công ở giai đoạn tu vi trước và sau Trúc Cơ kỳ nhiều ít gì cũng sẽ ảnh hưởng đến đạo lộ.

Tu vi càng cao tán công càng khó, gượng ép hủy Đan, hủy Anh, thì chẳng khác nào tự sát.

Cách thức mà Chu Dịch lựa chọn khác với những người gượng ép tán công khác, mà là cứ sống ở phàm tục lâu dài, thì pháp lực tự nhiên sẽ tiêu tán.

Cho đến lúc đạo cơ tự động tiêu tán, sẽ tự động rơi xuống tu vi Luyện Khí kỳ, tuy rằng quá trình này chậm rãi và tốn thời gian, nhưng sẽ không gây ảnh hưởng đến đan điền.

“Đúng lúc trong thời gian này tìm kiếm linh địa, rồi chờ con bò vàng trở về từ Thập Vạn Đại Sơn, tán công trùng tu há có thể không có hộ vệ. Cao thủ tán công trong thoại bản, cho dù có ẩn nấp kín đáo đến đâu, thì vẫn đụng phải nhân vật chính từ trên trời giáng xuống!”

Chu Dịch cũng phải thăm dò một chút, con bò vàng kia đã chiếm được địa bàn chưa, để sau này còn đến cậy nhờ

Tiêu Thiết Trụ lại xuất hiện một lần nữa, khiến cho Đan Đỉnh Tông trở nên biến đổi khó lường, nói không chừng sẽ gặp phải biến cố nào đó.

“Dưới nước có một cái rương sắt.”

Chu Dịch dùng thần thức thăm dò hai ba trượng dưới lòng sông, pháp lực xuyên qua lớp bùn đất, moi ra một cái rương bằng thiết có kích cỡ to bằng đầu người.

Bóp nát khóa thiết, sau khi mở rương ra thì nhìn thấy ngân phiếu đã bị mục nát, hai ba mươi thỏi vàng, cùng với châu báu trang sức vv.

“Cứ mãi thăm dò linh địa thì quá nhàm chán, đúng lúc có cái để tiêu xài, rảnh rỗi đến bờ sông ăn mừng thôi!”

Lần đầu tiên vớt được vàng bạc, cũng có chút cảm thấy vui vẻ, rồi sau đó liên tục tìm kiếm trong lòng sông, thì chẳng còn cảm giác gì với các loại vàng bạc châu báu, ngọc thạch đồ cổ vvv.

Dưới đáy sông Lạc Thủy cái gì cũng có, xếp sau vàng bạc đó chính là xác người, trên người buộc đá, trên đầu bị trùm bao tải, tứ chi buộc xích sắt, dù sao thì cũng không nhìn thấy người tự nguyện muốn nhảy sông.

Rồi đến thuyền đắm, tượng đá..., có cái có tuổi thọ hơn một ngàn năm.

“Trên một khối tượng đá hình người có khắc chữ viết: lạc hà can, thiên hạ phản!”

(lạc hà can, thiên hạ phản: nước sông cạn, thiên hạ loạn lạc)

Chu Dịch tặc lưỡi ngạc nhiên, ngón tay khắc thêm bốn chữ phía sau tượng người kia: Đến đây du lịch, số liên lạc 199**.

Chữ viết hắn sử dụng là chữ viết ở phàm tục của Vân Châu, sau mấy ngàn năm mấy vạn năm nữa được những nhà sử học phát hiện, có lẽ có thể viết được một luận văn dài mấy chục trang giấy, hoặc là biến thành một bí ẩn không có lời giải.

“Tượng đá này có chất lượng thượng đẳng, cũng không biết có thể tồn tại lâu hơn lão bất tử của Tu Tiên giới hay không nữa?’

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0