“Nếu có thể, chẳng phải chứng minh rằng bọn họ còn chẳng bằng một cục đá hay sao? Cũng đúng, đối mặt với sức mạnh to lớn của thời gian, bọn họ chính xác là chẳng khác gì cục đá.
Đảo mắt đã ba năm trôi qua.
Đã tìm kiếm hơn một nữa dòng Lạc Thủy dài bốn ngàn dặm, không có phát hiện tung tích của bất kỳ linh địa nào.
Vốn dĩ dự tính trong vòng ba năm là có thể tìm kiếm hết đáy sông một lần, rồi sẽ tìm kiếm ở những đỉnh núi, ao hồ hai bên sông. Vì sợ rằng hai bên bờ sông có quá nhiều chốn đào nguyên, khiến cho Chu Dịch lưu luyến quên về, làm chậm trễ tiến độ.
“Bút ký chân quân sẽ không có sai sót, chẳng lẽ con xà yêu kia còn biết trận pháp cấm chế hay sao”
Chu Dịch cảm ứng pháp lực trong cơ thể, đạo cơ đã có dấu hiệu tan biến, cũng là do bình thường thi pháp không hề kiêng dè, chưa bao giờ sử dụng đan dược linh thạch, tốc độ tan biến còn nhanh hơn gấp mười lần so với bình thường.
“Trúc Cơ đã chậm như vậy, đợi đến sau khi ngưng đan mới muốn trùng tu, chẳng phải là phải đợi hơn trăm năm hay sao?’
“Đến đâu tính đến đó, đến lúc đó có lẽ sẽ có biện pháp, bí pháp tránh né được ngọc bội kiểm tra thăm dò pháp lực, thần hồn.
Chu Dịch đang suy tư, một tiếng bò kêu vọng đến, vang vọng khắp cả hai bờ sông Lạc Thủy.
“Ngưu nhi đã trở lại!”
Phất tay lưu lại ấn ký pháp lực, hóa thành độn quang bay lên khỏi mặt nước, quả nhiên nhìn thấy con bò vàng đứng ở bên bờ sông.
Bốn chân bò vàng xuất hiện mây khói, bay đến bên người Chu Dịch, thân thiết cọ ngực.
Mu!
“Ngươi trở thành đại yêu rồi?”
“Bá chiếm đỉnh núi, núi cao chọc trời, đặt tên là Ma Vân động sao?”
“Trên núi vốn có một ổ hồ ly tinh, mỗi con đều xinh đẹp, hiện tại đều trở thành thị nữ của ngươi rồi sao?”
Chu Dịch nghe con bò kể lại chuyện mấy năm nay, không kìm được mà hâm mộ ứa nước mắt, so với cảnh buồn tẻ thận trọng ở Đan Đỉnh Tông, thì hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Những hiểu biết về Thập Vạn Đại Sơn mà Chu Dịch có được, xuất phát từ các loại điển tịch, cũng chỉ là những miêu tả mơ hồ.
Sau khi nghe con bò vàng kể lại, biết được dáng vẻ cụ thể của nó.
Thập Vạn Đại Sơn rộng lớn không thua gì Vân Châu, bên trong đó toàn bộ đều là núi non, thâm cốc, sông lớn, ao hồ, yêu ma quỷ quái thì tiềm tu một mình, hoặc là tụ tập với nhau xưng vương.
Có thể nói chướng khí mù mịt, hỗn loạn không có trật tự.
Bình thường thì giữa các núi chinh phạt giết chóc lẫn nhau, chỉ khi có đối kháng với tu sĩ Nhân tộc đến từ Vân Châu, Quỳnh Châu, thì tứ đại hoàng tộc mới đoàn kết lại, tạo thành đại quân Yêu tộc tạm thời.
Địa vị của Hoàng tộc cũng tương tự như là Đan Đỉnh Tông, nhưng mà truyền thừa Yêu tộc dựa vào huyết mạch, hoàn toàn không có khái niệm tông môn, cho nên rất ít quản lý yêu tinh dưới trướng của mình.
“Coi bộ phù hợp với ta!”
Chu Dịch chỉ cần chiếm cứ một linh mạch, chỉ cần là huyền cấp hoặc là hoàng cấp đều được, sự khác biệt giữa hai loại này chỉ là Kết Đan sớm hay muộn mà thôi.
Ùm bò!
Mặt con bò vàng lộ vẻ vui mừng, thúc giục Chu Dịch nhanh chóng đến Thập Vạn Đại Sơn, nơi đó cũng có rất nhiều Nhân tộc.
Yêu tộc cấp thấp trí tuệ đơn thuần, xông pha chiến đấu hay đấu pháp chém giết thì còn có thể, nhưng quản lý động phủ trên núi thì lại có chút khó khăn, lại chưa nói đến chuyện tính toán, nấu ăn, ủ rượu vv, cho nên Yêu Vương đều sẽ nuôi dưỡng rất nhiều nô bộc Nhân tộc, để cho chúng sử dụng.
Bởi vì oán hận giữa hai tộc chồng chất sâu đậm, địa vị của Nhân tộc trong núi thấp hèn, chỉ cần sơ ý một chút thì sẽ trở thành đồ ăn trên mâm.
Chu Dịch nhíu mày, trầm ngâm một lát nói: “Bò này, những Yêu Vương này như thế, thì ta không có tư cách cũng không có năng lực quản lý chúng, Yêu tộc dưới trướng Ma Vân động tuyệt đối không cho phép ăn thịt người.
Ùm bò!
Con bò vàng liên tục gật đầu, nói nó thu lưu mấy trăm Nhân tộc, khai hoang làm ruộng, đã tập trung thành thôn trại ở gần Ma Vân động.
“Ha ha! Làm không tồi!”
Chu Dịch nhảy lên trên lưng con bò, vỗ nhẹ sừng bò, chậm rãi chìm xuống dòng Lạc Thủy.
Ba năm sau.
Quá trình thăm dò sông Lạc Thủy kết thúc, Chu Dịch bắt đầu từ đầu nguồn, xem xét núi non ao hồ hai bên bờ sông, cưỡi bò đi về phía Đông, rất hài lòng.
Chớp mắt một cái đã qua mười năm.
Sáng sớm.
Chu Dịch tỉnh lại từ trong giấc ngủ, chỉ cảm thấy thân thể suy yếu, thần thức đảo qua.
“Đạo cơ đã tiêu tán, trở về với tầng thứ mười ba Luyện Khí rồi!”
Nhớ lại mười sáu năm bôn ba ven bờ sông, tra xét như máy ra đa vậy, vẫn không tìm được tung tích linh địa.
“Chẳng trách mà trong điển tịch có viết, linh địa khả ngộ bất khả cầu. Tụ Linh Trận pháp được tạo thành từ địa thế thiên nhiên, không mang theo bất kỳ dấu vết của cấm chế nào, sự huyền diệu của tự nhiên hơn xa bất kỳ đại sư trận pháp nào!’
“Thôi thôi! Ngưu nhi, đến Đại Càn!”
Trên đời này, có rất nhiều chuyện không được như ý mình.
Chu Dịch cũng chẳng quan tâm đến chuyện này nữa, cưỡi con bò vàng men theo sông Lạc Thủy, đi về hướng Đại Càn.
Một hôm.
Chóp mũi của con con bò vàng động đậy, ngửi được một tia khí tức khác thường, lên tiếng nhắc nhở.
Ùm bò!
“Yêu khí?”
Chu Dịch nhíu mày, nhảy khỏi lưng con bò vàng, thi triển Thần Ngưu Biến hóa thành nửa người nửa bò.
Yêu tộc ở Vân Châu không có bản lãnh, đại yêu có tu vi Trúc Cơ cũng đã rất hiếm thấy, nhưng cũng không chắc là không có Yêu Vương tới đây để vân du.
Con bò vàng lập tức hiểu ý, đuổi theo luồng yêu khí kia, sau một lát lại quay về, trong miệng ngậm một cái mai rùa to bằng cái cối xay.
“Luyện Khí kỳ Quy yêu.”
Chu Dịch phất tay bắt lấy Quy yêu, một đạo sấm sét đánh lên mai rùa, lập tức một tiếng thê lương kêu thảm thiết vọng ra.
Một cái đầu rùa màu xanh đen chui ra từ trong mai rùa, vậy mà đã hóa thành hình người, liên tục xin tha nói: “Tiên trưởng tha mạng, tiên trưởng tha mạng, tiểu nhân chỉ đi tìm đồ ăn thôi, chưa từng hại người a!”
“Ngươi có quan hệ như thế nào với con xà yêu kia?”
Chu Dịch nhìn Quy yêu co rụt đầu, cặp mắt nhỏ như đậu xanh xoay tròng, hai chòm râu rung rinh theo nhịp nói chuyện, giống như đúc Quy Thừa Tướng trong ấn tượng của hắn.