Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 148 - Chương 148 - Trở Lại Tông Môn (2)

Chương 148 - Trở lại tông môn (2)
Chương 148 - Trở lại tông môn (2)

Chu Dịch đáp độn quang xuống, chắp tay nói: “Bần đạo Chu Sâm, tham kiến Huyền Vũ sư tỷ.”

Huyền Vũ buông cuốc xuống, đứng dậy nhìn lại, dáng vẻ thanh lãnh chẳng khác nào hơn bốn mươi năm trước.

“Chu sư đệ nhìn rất lạ mặt?”

Chu Dịch nói: “Mới bái nhập Đan Đỉnh Tông.”

Huyền Vũ nghi ngờ nói: “Tại sao lại biết được thân phận của bần đạo?”

Chu Dịch nói: “Sáu mươi năm trước đã từng đến vực Thiên Dương mua sắm đan dược, đúng là lúc Huyền Vũ chân nhân quản lý phường thị, từng đã nhìn thấy người từ xa vài lần.”

“Chớp mắt một cái mà đã sáu mươi năm.”

Huyền Vũ thở dài một tiếng, xách theo cuốc xoay người rời đi, không lâu sau đó lại có một giọng nói truyền đến: “Sư đệ tu hành pháp thuật, làm phiền lưu ý đến bách hoa trong cốc, bần đạo trồng hơn hai mươi năm mới có được cảnh sắc ngày hôm nay.”

“Đã biết.”

Chu Dịch nhìn bóng dáng của Huyền Vũ, cô đơn, suy sụp, cô tịch, vốn dĩ dự tính sau khi thần thông đại thành, suy nghĩ muốn hành hung Huyền Vũ lập tức phai nhạt đi.

……

Một tháng sau.

Pháp lực của Chu Dịch chuyển hóa thành ngũ linh chân kinh, khống chế độn quang bay về hướng Giảng Kinh điện.

Đan Đỉnh Tông có ba Giảng Kinh điện, tọa lạc ở Ánh Nhật phong, Ngộ Đạo phong và Thần Hỏa Phong, người giảng kinh lần lượt là Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, nhưng mà xưa nay Chu Dịch chưa từng đến nghe giảng.

Nghe kinh không cần phải mất công huân, nhưng mà vì sợ chân quân giảng kinh có bí thuật giúp nhận biết thân phận.

Ánh Nhật phong.

Bên trong Giảng Kinh điện đã ngồi đầy đệ tử, khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, cung kính chờ chân quân giảng kinh đến. Người tới trễ chỉ có thể đứng bên ngoài quảng trường dự thính, tu sĩ nào may mắn có mắt tinh tai thính, thì cũng không sợ không thể nghe thấy.

Chu Dịch khống chế độn quang ngừng trên không trung nhìn ra xa, phát hiện thấy một đám đệ tử với vẻ mặt chuyên chú, không hề có người thì thầm với nhau.

Đôi lúc có những đệ tử có tính tình nóng nảy, nhìn thấy chân nhân giảng kinh còn chẳng thấy đâu, đứng ngồi không yên xoay tới xoay lui.

Phập!

Một đạo linh quang rơi xuống, đánh trúng vào cánh tay của đệ tử kia, đau thấu tim nhưng cũng sẽ không lưu lại vết thương.

Giọng nói của chân nhân giới luật vọng đến, nói: “Yên lặng!”

“Học trò nghiêm túc như vậy, vậy thì chăm chỉ dạy học một năm vậy.”

Chu Dịch âm thầm gật đầu, khống chế độn quang bay vào Giảng Kinh điện, dừng lại trên pháp đài ngọc thạch.

“Bần đạo hôm nay giảng về lôi pháp……”

Rồi sau đó bắt đầu giảng về Ngũ Lôi thuật, từ nông đến sâu, từ tiết kiệm pháp lực đến thúc đẩy thi pháp nhanh, chỉ nói đại mấy bí quyết mà đã khiến cho chúng đệ tử nghe như si như say.

Chân nhân giới luật vốn đang nhắm mắt trầm tư, nghe một hồi, hai mắt trợn tròn, có rất nhiều câu hỏi muốn thỉnh giáo ngay lập tức.

“Lôi pháp thật tinh diệu!”

Một canh giờ trôi qua rất nhanh.

Chu Dịch dừng giảng kinh, nhắm mắt trầm tư, phát hiện khi giảng kinh cho đệ tử, thì lại có những lĩnh ngộ mới về 《 Lôi Pháp tinh nghĩa 》.

“Có lẽ, có thể nhờ vào cơ hội này mà ngưng hình thành công!”

Chỉ giảng kinh ba năm ngày, danh tiếng của Chu Dịch đã được truyền ra ngoài.

Đệ tử Luyện Khí kỳ đều nghe nói đến, Giảng Kinh điện xuất hiện một Chu chân nhân có lôi pháp huyền diệu, hơn nữa không hề dấu diếm bất kỳ thứ gì, một vài bí quyết thuận miệng nói ra, đến ngay cả điển tịch trong tông môn cũng không có ghi chép lại.

Nửa tháng sau.

Chu Dịch nhìn hơn một ngàn đệ tử trong ngoài, hơi có chút tự hào.

“Hôm nay tiếp tục giảng về lôi pháp, hôm qua có đệ tử thỉnh giáo, linh căn, linh thể không phải thuộc tính Lôi, trong Luyện Khí có thể thuấn phát lôi pháp không. Đương nhiên có thể, chỉ cần nắm bắt được mấy điểm sau……”

Đảo mắt đã qua nửa năm.

Chu Dịch hô mưa gọi gió ở Giảng Kinh điện, hòa mình cùng các đệ tử.

Ai lại cự tuyệt một chân nhân thuyết pháp huyền diệu, tính tình ôn hòa, lại còn có những bản thoại bản sưu tầm hiếm có chứ?

Hôm nay, giảng kinh kết thúc.

Trong điện, đệ tử khom người bái tạ, yên tĩnh chờ chân nhân rời khỏi rồi mới ra khỏi đó.

Chu Dịch vẫn chưa trở về Bách Hoa Cốc, xoay người đi vào Thiên Điện, không lâu sau đó liên tục có hơn mười vị đệ tử xuất hiện.

“Bái kiến thầy Chu.”

“Không cần đa lễ.”

Chu Dịch vẫy vẫy tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, lấy ra An Hồn Túy trăm năm tuổi, nói: “Yến tiểu tử, sao lại thật thà như vậy, còn chưa tới rót rượu nữa.”

Yến An bất đắc dĩ đứng dậy, ai biểu hắn nhỏ tuổi nhất, nhập môn trễ nhất, sau khi rót rượu cho Chu sư xong, cố ý rót đầy chén của mình.

Chu Dịch hỏi: “Hôm nay, lôi pháp có thắc mắc gì không?”

Nhưng đệ tử này đều có tham vọng với lôi pháp, lại rất có thiên phú, vốn chỉ là đến để thỉnh giáo sau giờ giảng, Chu Dịch không cảm thấy phiền phức, dứt khoát tổ chức một lớp học nhỏ. Lớp học này cũng không có yêu cầu gì cứng nhắc, chỉ cần bỏ thời gian, đều có thể tới nghe giảng.

Chúng đệ tử thay phiên đặt câu hỏi, Chu Dịch giải thích thắc mắc của từng người, những người còn lại ngồi nghe cũng lĩnh ngộ được đôi chút.

Ước chừng hơn nửa canh giờ, khóa học kết thúc, mọi người vẫn chưa tan đi, mà nói chút chuyện thú vị như thường ngày.

Diện tích bản bộ ở Đan Đỉnh Tông dài ngàn dặm, bên trong có rất nhiều linh địa huyền diệu, linh tuyền ở những ngọn núi nhỏ, kỳ hoa dị thảo Bách Hoa Cốc. Ví dụ như ở Nguyệt Hoa Thiên Trì, không ít đệ tử cố ý bay ngang qua đỉnh Vọng Nguyệt, đáng tiếc bị mây che sương mù bao phủ, không thể nhìn thấy được tiên tử tắm gội.

Chu Dịch lơ đãng dò hỏi: “Mấy ngày trước nghe đạo hữu nói, trong tông môn từng có một nơi là đồi hối lỗi, là một nơi rất tuyệt để thưởng tuyết, tại sao lại không tìm thấy nó trên bản đồ?”

“Thầy Chu, việc này ta có biết một chút nội tình.”

Đệ tử đang nói chuyện có tên là Tần Ngọc, nhiều thế hệ trong tộc đều tu hành ở Đan Đỉnh Tông, quan hệ rất rộng, nói: “Mấy năm trước Huyền Tiêu sư thúc lại gây ra họa ở bên ngoài, bị phạt đến đồi hối lỗi, vậy mà lại lấy được truyền thừa của một Nguyên Anh lão tổ quá cố ở Hắc Phong Động.

Ồ!

Những đệ tử khác cũng lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, một trải nghiệm quả thực rất huyền bí, khiến cho người ta thèm muốn.

Chu Dịch bưng chén rượu mà tay khẽ run, hỏi: “Rồi sau đó thì sao?”

Tần Ngọc nói: “Nhờ vào truyền thừa của lão tổ, Huyền Tiêu sư thúc tấn chức cảnh giới Giả Đan, hiện giờ đang ở Thần Hỏa Phong bế quan tiềm tu, nghe nói là được năm vị lão tổ đồng ý đặc biệt ban cho!”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0