Chu Dịch phân phó nói: “Đi bắt mấy con cá lớn về đây, đêm nay ăn cá hầm bằng nồi sắt!”
“Tiên trưởng, ta đi liền đây.”
Quy Thừa Tướng lập tức cười tươi như hoa, hai chòm râu run lên, cuối cùng cũng có thể thay đổi khẩu vị.
Trong khi Chu Dịch bế quan trùng tu, trận pháp cấm chế trong động được kích hoạt toàn bộ, Quy Thừa Tướng cũng không có cách nào để ra vào, chỉ khi nào cực kỳ đói mới gặm hai miếng Linh Sâm cầm cự sống qua ngày.
Mấy chục năm không biết đến mùi thịt, sớm đã thèm đến mức không được!
Trên mặt sông Lạc Thủy, một con thuyền đang di chuyển thong thả.
Trên đầu thuyền có năm vị đạo nhân mặc áo bào màu lam, người đứng đầu có mái tóc trắng xoá, pháp lực thâm hậu nhất, đã là đạt tới Luyện Khí hậu kỳ. Trên boong tàu còn có không ít phàm nhân mặc cẩm y, khom người đứng đằng sau lưng năm người kia, vừa cung kính vừa nịnh nọt.
“Đông thúc, có chắc là ghi chép của lão tổ không có nhầm lẫm không?”
Người thanh niên đang nói chuyện tên là Hạ Chính, tu hành khó khăn lắm mới đạt đến tầng hai Luyện Khí.
“Trăm năm trước lão tổ chém yêu ở Lạc Thủy, sau này đã mất mười mấy năm cũng không thể tìm được tung tích linh địa, nên mới ghi chép lại chuyện này. Lão tổ là một người có đẳng cấp ra sao, cũng gần Ngưng đan, đã kết luận Lạc Thủy có linh địa, thì chắc chắn sẽ không sai!”
Hạ Đông, ông già đầu bạc nói: “Hiện giờ tổ địa đã bị ma đầu hủy hoại, tìm được linh địa mới, thì Hạ gia mới có thể tiếp tục sinh tồn.”
Thanh niên Hạ Chính nghi ngờ nói: “Tại sao lại không đến nơi có linh khí sung túc như phường thị Đại Trạch, tốc độ tu hành sẽ nhanh hơn, sau này có lẽ có thể đột phá Trúc Cơ, chém giết ma đầu báo thù!”
“Hừ hừ! phường thị Đan Đỉnh Tông là nơi miễn phí hay sao”
Hạ Đông lạnh lùng nói: “Bình thường nếu như chỉ bóc lột cũng coi như thôi, bây giờ hai đại tông môn đấu pháp chém giết, chạy đến phường thị thì chính là mất mạng vô ích”
“Đông thúc nói không sai!”
Hạ Lệ, tu sĩ Hạ gia nói: “Tiểu Chính tu hành chưa bao lâu, vẫn chưa biết được bộ mặt thật của Đan Đỉnh Tông, có lẽ họ không ngoan độc hung tàn như Thiên Ma tông, nhưng chèn ép tán tu thì cũng chẳng kém chút nào.”
“Nếu như không có tán tu vất vả làm ruộng, thì làm sao mà đệ tử trong tông môn có thể tiêu dao tự tại được!
Hạ Đông cung kính nói: “Gia tộc tán tu muốn tiếp tục phát triển, cần phải tìm được môt nơi linh địa, các ngươi đã từng nghe thấy hay nhìn thấy trong phường thị có xuất hiện thế lực gia tộc bao giờ chưa?”
Hạ Lệ gật đầu nói: “Phường thị đề phòng tán tu rất nghiêm, sợ rằng một ngày nào đó sẽ xuất hiện một thiên tài, liên tục tấn chức Kim Đan Nguyên Anh, phá tan vị trí thống trị tuyệt đối của Đan Đỉnh Tông ở Vân Châu.”
Sau khi Hạ Chính nghe thúc bàn luận, thì lại càng không có chút hảo cảm nào với Đan Đỉnh Tông nữa.
Huống chi chuyện địa linh trong gia tộc bị hủy diệt, nguyên nhân cuối cùng vẫn là do Đan Đỉnh Tông khiêu khích trước, còn về chuyện Thiên Ma tông đánh xuống phía Nam xâm lượt, Hạ gia gặp nạn bởi phong ba chiến tranh giữa hai đại tông môn.
Những phàm nhân trên thuyền nghe vài tên tu sĩ nói chuyện, linh địa tông môn gì gì đó, Kim Đan Nguyên Anh gì gì đó, mặt của mỗi người đều lộ vẻ cực kỳ hâm mộ, nhưng lại căm giận vì chính mình không có linh căn.
Những người này là tộc nhân của Hạ gia ở phàm tục, bởi vì người tu tiên trong tộc kéo dài đến nhiều thế hệ, mấy trăm năm nay được hưởng hết vinh hoa phú quý, nếu như có thể duy trì thêm được bốn năm trăm năm nữa thì có thể xưng là thế gia ngàn năm.
Lúc này.
Một người bay lên từ dưới nước, đáp xuống đầu thuyền nói.
“Đông thúc, dưới đáy nước chunh quanh đây có pháp lực dao động, hình như là yêu khí của thủy tộc, hẳn là cách nơi này không xa!”
Hạ Chính nghe vậy thì mừng rỡ, lấy ra một cây cờ màu xanh thẳm, trên cờ mặt có thêu một con hắc long một sừng .
“Trời không diệt Hạ gia ta, con thủy yêu kia chắc chắn biết được chỗ của linh địa. Chúng ta cùng nhau xuống nước truy lùng, có phù triện, pháp khí của lão tổ lưu lại, cho dù là Yêu tộc Luyện Khí hậu kỳ cũng có thể dễ dàng giết được nó!”
Đáy sông Lạc Thủy.
Quy Thừa Tướng đi ra ngoài không xa, thì nhìn thấy một con cá chép dài nửa trượng.
“Hôm nay chọn ngươi!”
Vèo!
Con cá chép không biết đã sống bao nhiêu năm, đã sinh ra linh trí đơn thuần, cảm ứng được nguy hiểm thì nhanh chóng chạy mất.
Quy Thừa Tướng đã mấy chục năm chưa được ra ngoài, ở bên hang động kìm chế đã rất khó chịu, cũng không thi triển pháp thuật trói buộc, cứ chạy theo con cá chép kia như mèo bắt chuột.
“Ngươi chạy đi! Ngươi chạy nữa đi!”
Chỉ trong chốc lát đã rượt đuổi nhau đến bốn năm dặm dưới đáy nước, Quy Thừa Tướng đang muốn thi triển pháp thuật, thì cặp mắt như hạt đậu xanh trợn tròn, phía trước không xa xuất hiện sáu bóng người.
“Yêu nghiệt! Chết đi!”
Hạ Đông vung cây cờ màu xanh thẳm, một con hắc long một sừng dài chừng một trượng, giương nanh múa vuốt đánh tới.
“Đạo gia tha mạng!”
Quy Thừa Tướng kinh hoảng thất thố, hai tay ôm đầu xoay người bỏ chạy, may mắn là lực phòng ngự của mai rùa mạnh mẽ, chặn lại đòn tấn công của hắc long.
Hạ Đông thấy Quy yêu chạy trốn thì mặt lộ vẻ vui mừng, khống chế pháp khí đuổi theo phía sau, đôi lúc lại thi pháp tấn công mấy lần.
Quy Thừa Tướng sống mấy trăm năm, chỉ số thông minh đã vượt xa Yêu tộc bình thường, tất nhiên là biết được mục đích của đám tu sĩ đằng sau, bên ngoài thì làm ra vẻ hoảng loạn kinh sợ, thật ra thì trong lòng không ngừng cười lạnh.
“Chờ vào đến động phủ, tiên trưởng cho các ngươi đẹp mặt!”
Cả người lẫn yêu đều có âm mưu, rất nhanh đã đến cửa vào linh địa.
Một vòi rồng xuất hiện, để lộ ra hang động, Quy Thừa Tướng cười lạnh một tiếng chui vào bên trong.
……
Tiên Nhân động.
Chu Dịch đang hái Huyết Linh quả, có lẽ được Tạo Hóa Ngọc Lộ bồi bổ, Huyết Đằng Yêu vốn dĩ chỉ có bản năng, mà nay lại vô cùng thân thiết với hắn.
Không những không giãy giụa ngăn cản, ngược lại chủ động dâng Huyết Linh quả ra, như một đứa con nít tranh công.
Quy Thừa Tướng hô to chạy vào: “Tiên trưởng, không hay rồi! Bên ngoài có một đám tu sĩ, đòi đánh đòi giết!”
“Đám người kia có tu vi như thế nào?”