Nếu như tu sĩ bình thường có được thêm một hai loại truyền thừa phù hợp, thì sẽ một lòng tinh nghiên, dù sao thì tuổi thọ cũng có hạn, học rộng tất nhiên khó có thể tinh thông.
Chu Dịch lập chí trở thành tu sĩ toàn vẹn, tất nhiên là có được càng nhiều tứ nghệ tu tiên càng tốt, dù sao thì linh thạch có thể từ từ kiếm, còn nếu như bỏ lỡ truyền thừa thì không biết đến khi nào mới có thể có lại được.
Tiêu xài phung phí bao nhiêu linh thạch như vậy, rất nhanh đã xuất hiện sáu bảy tu sĩ với nét mặt bình thường, thay phiên đi theo phía sau.
“Cuối cùng cũng đã đến, chỉ sợ các ngươi không cắn câu thôi.”
Chu Dịch lại mua thêm mấy lọ Bồi Nguyên Đan, phù hợp sử dụng cho tu sĩ Luyện Khí sơ, trung kỳ, cùng với hai kiện pháp khí trung phẩm.
Khống chế pháp khí mới mua, rời khỏi phường thị Đại Trạch.
Sau nửa canh giờ.
Vẻ mặt Chu Dịch trở nên nghiêm túc, vừa sưu hồn mấy kẻ kia nhận được tin tức, tình hình còn nghiêm trọng hơn so với dự tính. Có không ít tán tu ở phường thị đã gia nhập ma đạo, tám cái đuôi vừa nãy, có ba người là mật thám của Thiên Ma Cung.
“May mắn là có Nhiên Huyết độn pháp, nếu không bây giờ cũng nên chuồn mất rồi!”
Trong nháy mắt.
Non nửa năm trôi qua, vẫn chưa phát sinh sóng gió gì.
Bị cám dỗ bởi đan dược và truyền thừa, tán tu ở phường thị chia làm hai phái giết đỏ cả mắt rồi, bị giết để tế luyện ma công, hoặc là giết ma đầu đổi lấy treo thưởng.
Chu Dịch mỗi ngày luyện công, lĩnh ngộ tứ nghệ tu tiên.
Rồi đào sâu nghiên cứu về trận phù đan khí, phát hiện ra những điểm giống nhau trong đó, đó chính là cấm chế hoa văn.
“Dựa theo miêu tả về cấm chế hoa văn trong điển tịch, là có được vào thời thượng cổ đại năng lĩnh ngộ Thiên Đạo chí lý, cho nên có tác dụng kỳ diện trong việc kết nổi linh khí thiên địa. Tứ nghệ tu tiên nhìn thì như bất đồng, kỳ thật đều có liên quan đến cấm chế. Cấm chế của đan văn, trận văn, pháp khí, phù triện thì hẳn cấm chế là chủ thể!”
“Sau khi tinh thâm một môn trong tứ nghệ, cũng sẽ tinh thông được những môn khác!”
Chu Dịch dùng trận pháp khó nhất làm nền tảng, rồi sau đó sẽ lĩnh ngộ ba môn còn lại, có cảm giác như học sinh cấp ba giải bài toán của học sinh cấp hai vậy đó.
Thời gian trôi đi từng ngày.
Hôm nay luyện được đan dược mới, đáng để ăn mừng.
Hôm sau.
Chu Dịch rời khỏi Phượng Minh lâu, vô vị nhạt nhẽo, quyết tâm thanh tâm giới dục.
Mấy ngày sau, luyện chế thành công phi kiếm hạ phẩm, lại đến Phượng Minh lâu để ăn mừng.
“Mỗi ngày ta tự xét ba việc, cai sắc ngày đầu tiên!”
Nửa tháng sau.
Trận pháp chi đạo lại có đột phá, tiếp tục là Tứ Tượng Tu Di, Đại Nhật Thần Hỏa, rồi lại dung nhập Địa Liệt trận vào trong Bát Môn Kim Tỏa trận. “Tứ trận hợp nhất, đáng ăn mừng!”
Nửa năm sau.
“Từ hôm nay trở đi, không thể tiếp tục như vậy nữa!”
Hôm nay.
Trời trong nắng ấm.
Xác suất chế tạo thành công phù triện trung phẩm của Chu Dịch lại tăng lên một nấc, chắp tay sau lưng dạo quanh khu giao dịch.
Một là bị bỏ bùa, hoặc là số mạng là vậy, không tự chủ được đi tới Phượng Minh lâu.
Thế đạo hỗn loạn, chuyện làm ăn ở Phượng Minh lâu cũng không tốt.
Chưởng quầy nhìn thấy Chu Dịch vào cửa, cung kính nịnh nọt chào đón: “Tôn gia, hôm qua Miểu Miểu đạo hữu còn nhắc đến ngài, ba ngày rồi ngài chưa đến đây!”
“Ba ngày rồi sao? Xem ra là định lực của bần đạo có tiến bộ!”
Chu Dịch bước lên lầu hai, đến phòng bao dành riêng cho mình, đẩy cửa đi vào phát hiện không phải là đạo hữu quen thuộc.
Hoa Nguyệt chân nhân mặc một thân hồng sa đang ngồi uống rượu, dựa vào ghế dài, da trắng nõn nà, buồn bã nói: “Nếu không phải thiếp thân không cẩn thận mà đụng phải, nào biết Tôn đạo hữu nổi danh khổ tu, lại còn có sở thích này.”
Chu Dịch không hề thi triển Hóa Hình quyết ở phường thị, mà là thuật pháp biến hóa bình thường, cũng chỉ có thể lừa được tu sĩ Luyện Khí kỳ, không thể qua mắt được thần thức.
“Tu hành chi đạo, phải mềm rắn có chừng!”
“Ha ha ha.”
Hoa Nguyệt che miệng cười khẽ, chậm rãi đứng dậy, nhìn từ trên xuống dưới, nói: “Từ khi thiếp thân kinh doanh Phượng Minh lâu đến nay, lần đầu tiên gặp phải đạo hữu thú vị như vậy, chi bằng ngồi xuống luận đạo?’
Thần thức Chu Dịch rất nhạy bén, cảm nhận được dao động pháp thuật rất nhỏ, hơi rũ mắt xuống.
“Già quá rồi! Bần đạo thích người trẻ tuổi”
“Cái gì?”
Mày liễu của Hoa Nguyệt dựng ngược, phụ nữ đã hơn trăm năm tuổi, tâm cảnh cao thâm như thế nào, cũng không thể nghe lọt tai chữ ‘già’.
“Cáo từ.”
Chu Dịch cũng không phải thật sự ghét bỏ Hoa Nguyệt lớn tuổi, nếu như ở phàm tục, thì nàng tuyệt đối là họa thủy khuynh thành, mà là hắn không dám chơi trò chơi thử miễn phí, phí nộp thêm ở sau mới thật sự là cái động không đáy.
Lời còn chưa dứt, đã hóa thành độn quang rời khỏi đó.
“Từ khi bần đạo tu hành đến nay, số lần chạy trốn cũng chỉ đến được trên đầu ngón tay, trong đó có hai lần là ở Phượng Minh lâu!”
Vẻ mặt phẫn nộ của Hoa Nguyệt nhanh chóng biến mất, thân hình nhoáng lên hóa thành màn sương đỏ tan biến đi.
Trên tầng ba Phượng Minh lâu, trong một căn phòng tối bao phủ bởi cấm chế.
Sáu vị Trúc Cơ chân nhân tập trung ở đây, bao gồm cả tâm phúc của Huyền Trụ là Hoàng Húc, nhắm mắt chờ đợi.
Một đám sương mù màu đỏ nhạt bay tới, ngưng tụ thành hình hóa thành Hoa Nguyệt, lạnh lùng nói: “Lôi kéo thất bại, họ Tôn không dao động.”
“Liệu hắn có bẩm báo Huyền Trụ không?’
Hoàng Húc lo lắng nói: “Huyền Trụ trời sinh tính đa nghi, thủ đoạn tàn nhẫn, một khi hoài nghi chúng ta, có lẽ sẽ không ra tay đánh nhau, tất nhiên là sẽ lén lút bắt lấy một người để sưu hồn.”
Hoa Nguyệt nói: “Huyền Trụ biết được ta chủ tu Hợp Hoan quyết, song tu cùng hắn vài lần, hẳn là sẽ không hoài nghi đâu.”
Ánh mắt Hoàng Húc hiện lên một tia ghen tị, nói: “Thứ không biết điều, có muốn tiêu diệt hắn ta trước không?”
Mạc Khúc nhíu mày, nói: “Thằng cha kia giống như con rùa vậy, không rời khỏi phường thị nửa bước, khi song tu thì lại thay đổi dáng vẻ. Nếu không phải Hoa Nguyệt đạo hữu cướp được Phượng Minh lâu, trùng hợp phát hiện, thì cũng chẳng thể nào biết được nhược điểm này của hắn!”
Đạo nhân bên cạnh nói: “Có thêm hắn thì cũng không quan trọng, đến lúc đó ta cùng với La đạo hữu hợp lực, tiêu diệt hắn là được.”