Còn Yêu tộc thì dùng huyết mạch làm truyền thừa, không cần lo lắng phương pháp tu hành, ỷ vào tuổi thọ dài lâu dễ dàng tiến đến đại yêu đỉnh phong.
Linh khí, công pháp không thiếu, tất nhiên là những Yêu Vương độ kiếp thành công Hóa Hình sẽ rất nhiều.
“Cho dù phần lớn chân quân gặp phải tình cảnh bất lợi tuyệt đối, Đan Đỉnh Tông cũng vẫn có thể áp chế Thập Vạn Đại Sơn, những Yêu tộc cùng cấp có khả năng không phải là đối thủ của tu sĩ!”
Chu Dịch hơi suy tư, sự đắc ý vốn có khi chiến thắng dễ dàng bằng một địch sáu, lập tức tan biến hơn phân nửa.
Tu sĩ Nhân tộc có rất nhiều diệu pháp, lại có pháp khí, đan dược, phù triện hỗ trợ, hơn xa Yêu tộc chỉ dựa vào thân thể, thiên phú thuật pháp để chém giết .
“Những việc này cũng còn xa xôi, Ma Vân Động linh khí nồng đậm, đủ để tu hành đến Trúc Cơ đỉnh phong. Tạm thời bế quan tiềm tu, đồng thời tìm kiếm linh vật ngưng đan, cần phải chắc chắn xác suất thành công là trăm phần trăm!”
Chu Dịch suy nghĩ đến đây, phân phó sáu Yêu Vương.
“Trong lúc bổn vương bế quan tu hành, năm núi một sông chung quanh Ma Vân Động, các ngươi chia nhau ra đóng quân, đại yêu bên ngoài đi vào thì phải thăm dò cẩn thận.”
“Tuân mệnh!”
Con bò vàng và đám yêu vương khom người lĩnh mệnh, trong đó kẻ đắc ý nhất chính là Quy thừa tướng, rốt cuộc có thể chiếm trọn một núi.
Chu Dịch liếc mắt một cái, tiếp tục nói.
“Báo Đầu phong và Lang sơn nối liền nhau, chỉ cần một người đóng giữ là được rồi, thực lực của Quy thừa tướng quá kém, ở lại trong động đợi lệnh.”
Quy thừa tướng không dám cự tuyệt, vẻ mặt đau khổ lĩnh mệnh, suy nghĩ nhanh chóng thay đổi.
“Ta là cận thần của Đại vương, ngoài việc làm sứ giả của Ma Vân Động, cả đám còn chẳng phải ngoan ngoãn mà kính trọng ta hay sao?”
Mấy tháng sau.
Quả nhiên là đúng như lời của Ngao Điển, một con cóc tinh đi vào Ma Vân Phong.
Cóc tinh biến thành hình người, nhưng mà chỉ cao một mét, còn lùn hơn một cái đầu so với Quy thừa tướng.
Mặc một đạo bào màu vàng đất, do thuật biến ảo còn thô sơ, nên tứ chi vẫn là tay chân của ếch.
Đi đường lại rất có khí thế, đi đến ngoài động, há mồm đã nói là phụng theo lệnh của Ngọc Nha Yêu Vương, hỏi nguyên nhân cái chết của bốn vị đại yêu.
Ngao Điển chờ ngày này đã lâu, tìm cái cớ nội đấu vì lãnh thổ, nhét Linh Sâm trăm năm nhét vào trong tay cóc tinh. Con cóc tinh vốn đang vênh váo hung hăng, lập tức cười híp cả mắt lại, liên tục khen ngợi Ngao Điển hiểu chuyện.
Từ đây về sau, bốn đỉnh núi chung quanh Ma Vân Động bao gồm cả sông Duyệt Giang, tất cả đều trở thành địa bàn của Chu Dịch.
Chu Dịch ở trong động dốc lòng tu hành, lĩnh ngộ trận pháp, lôi pháp, luyện chế đan dược, pháp khí.
Nhoáng một cái.
Mười năm trôi qua.
……
Sáng sớm.
Sương sớm chưa tán.
Ma Vân Trại nằm trên sườn núi, sau vài lần mở rộng, đã có hơn một ngàn hộ dân cư.
Nhà gỗ, phòng trúc, đơn sơ lại có thể che mưa chắn gió.
Tường đá được đắp chung quanh trại, chỉ chừa lại một cổng để có thể ra vào, trên tường có thanh niên trai tráng tuần tra, phòng ngừa yêu thú nhảy vào trong thôn tác loạn.
Yêu thú có chỉ số thông minh thấp, hành động theo bản năng, căn bản sẽ không tuân theo quy định của Yêu Vương.
Hừ! Ha! Hừ! Ha……
Những tiếng hô đồng thanh vọng ra từ trong trạ, giọng hô trầm thấp hữu lực, kết hợp giữa phương pháp hô hấp vừa rèn luyện sức lực, cũng là để xua đuổi những yêu thú chung quanh trại đi.
Sau khi kết thúc việc rèn luyện thân thể vào buổi sáng.
Ngưu Dũng cùng trai tráng trong thôn mang theo binh khí cung tiễn, rời trại đi vào rừng cây, bắt đầu việc săn bắn hái lượm như bình thường.
Thập Vạn Đại Sơn không chỉ không có bình nguyên, trên núi cũng toàn là đá sỏi, thức ăn của Nhân tộc trong núi vốn dĩ là rau quả dại, sau khi võ đạo rèn thể thành công, đặc biệt là trải qua quá trình dùng máu thú tẩy luyện gân cốt, thực phẩm chủ yếu biến thành dã thú, yêu thú.
Trai tráng ra ngoài săn thú, phụ nữ và trẻ em trong thôn cũng có việc, bện lưới săn mồi, mài giũa binh khí, tất cả những việc này đều là để chuẩn bị cho việc đi săn.
Cho dù rèn thể thành công, trai tráng ra ngoài săn thú, cũng thường xuyên có người chết trong miệng của yêu thú.
Con nít dưới mười tuổi thì cầm kiếm gỗ thương gỗ luyện tập với nhau, mỗi một chiêu thức đều rất ra dáng ra hình.
Chỉ có thiếu niên Kim Ngang, buổi sáng sau khi ăn xong thịt khô thì chào hỏi mẫu thân một tiếng, men theo đường núi chạy về phía đỉnh núi.
Núi cao ngàn trượng, đường núi gập ghềnh.
Kim Ngang nhảy nhót tung tăng trong núi, hoàn toàn không cảm thấy mệt, đoạn đường núi này đã đi ba năm rồi, vốn dĩ là do hắn đi từng bước từng bước mà thành đường.
Một canh giờ sau.
Rốt cuộc bước lên đỉnh Ma Vân, Kim Ngang nhìn thấy Yêu Vương cánh vàng, mặt lộ vẻ vui mừng, tiến lên khom người thi lễ.
“Bái kiến Yêu Vương đại nhân.”
“Hôm nay đến sớm mười lăm phút.”
Chu Dịch ngồi xếp bằng bên cạnh huyền nhai, phía trước là biển mây chậm trôi, một vầng mặt trời ló ra từ bên trong.
Từ năm năm trước khi nhìn thấy mặt trời mọc trong biển mây, sáng sớm mỗi ngày Chu Dịch đều sẽ đi lên đây, nghỉ ngơi một lát, thả lỏng tâm thần lĩnh ngộ Thiên Đạo.
“Đáng tiếc, cái gì cũng không ngộ được!”
Chu Dịch không có cưỡng cầu ngộ đạo, kiếp sống an ổn, nhàn hạ tu tiên bây giờ, thì hắn cảm thấy đã cực kỳ hài lòng rồi.
Kim Ngang cung kính nói: “Đại nhân, ngày hôm qua lúc luyện công, may mắn khí huyết nhập xương, thi triển khinh công nhanh hơn vài phần.”
“Không tồi.”
Chu Dịch cười gật đầu, ba năm trước đây gặp được Kim Ngang, thì đã phát hiện ra hắn có thiên phú dị bẩm. Người bình thường mười tuổi còn chưa luyện Bì Mô, dù sao thì đều do xương cốt chưa trưởng thành, cưỡng ép luyện võ ngược lại sẽ lưu lại tổn thương.
Nhưng Kim Ngang lại cố tình lén lút luyện tập, chỉ trong vòng mấy tháng đã bước vào cảnh giới Bì Mô, qua thêm một năm thì Thối Cân thành công, hiện giờ đã bắt đầu Rèn Cốt.
“Đây là Rèn Cốt đan, tác dụng của nó mạnh hơn thuốc bổ bình thường rất nhiều lần, mỗi ngày uống một viên, uống hết thì lại đến tìm bổn vương.”
“Đa tạ đại nhân.”
Kim Ngang khom người tiếp nhận đan dược, từ trong lòng lấy ra một cái túi da thú, trên mặt hơi có chút ngượng ngùng.